Một buổi chiều yên bình thật đấy.
Ở nơi đây, những tiếng còi xe chẳng làm phiền tới tôi được nữa. Bầu trời thì như một đám hỏa hoạn khủng khiếp có khả năng thiêu rụi mọi thứ vậy. Xung quanh tôi, có nhiều cô gái, chàng trai đang cười đùa với nhau, cùng chụp những tấm hình thật đẹp. Công nhận thanh xuân của họ đẹp thật. Nhìn lại tôi thì... Tôi đến đây hoàn toàn một mình. Thay vì đi về nhà tôi lại lội đến quận 1 cho kịp chuyến xe buýt sông. Tôi cứ nghĩ là mình lỡ chuyến rồi, nhưng may thay lại tới kịp. Phải, giờ tôi đang ở Sai Gon Waterbus - một địa điểm rất nổi tiếng ở thành phố Hồ Chí Minh. Đi học xong ngồi trên thuyền lênh đênh giữa khoảng trời rộng lớn kể ra cũng không phải là ý tưởng tồi. Trước hết, chẳng ngửi thấy mùi khói từ xe là tôi vui rồi. Chỉ có điều...
Tôi ngồi trong góc, bên trái tôi là hai người con trai lạ mặt. Đã vậy, tôi cảm nhận rõ ánh mắt của hai người đó đang hướng về tôi, thật khó chịu, khi nào chuyến đi này mới kết thúc vậy?
Họ đang thì thầm điều gì đó, dù có nhỏ đến đâu, thì người ngồi kế bên như tôi không nghe mới lạ:
- Tao cứ nghĩ phải ngồi với gã đực rựa, bà trung niên hay ông già bà già lú lẫn nào đó. Nhưng hóa ra lại may mắn ngồi với một em xinh tươi.
- Nhường chỗ cho tao! Nếu biết vậy tao ngồi bên trong rồi!
- Hỏi thừa, đương nhiên là không!
Đúng là những tên ấu trĩ. Giá như tôi chọn chỗ ngồi khác thì cũng không khổ sở đến như vậy. Nhưng thôi kệ, cứ bỏ qua những lời đó và ngắm nhìn cảnh đẹp qua cửa sổ thôi, đừng để người khác làm ảnh hưởng đến cảnh đẹp trước mắt chứ Minh Khuê à.
- Nhìn cái cặp ngực đó kìa! Tao muốn sờ nó ghê!
- Tao lại mê cái vòng eo đó! Mặt đã đẹp mà cơ thể còn ngon nữa!
Không, thế này là quá đáng lắm rồi, không thể bỏ qua nữa. Sao lúc nào tôi cũng gặp những trường hợp thế này vậy nhỉ? Những tên biến thái chuyên soi mói người khác không thể bị những con muỗi hút cạn máu rồi lăn ra chết hết hay sao?
Khi nãy tôi vào thì thấy hết ghế rồi, chẳng đổi đi đâu được nữa. Chịu vậy, đành dùng mưu kế một chút. Tôi giả vờ bật điện thoại lên đọc tin nhắn, rồi nói bằng giọng ngu ngơ:
- Ba mình cừ quá đi! Quả nhiên là cảnh sát có khác. Ba đã bảo vệ sự an toàn của biết bao người. Ba còn nói với mình rằng, bất cứ ai có hành động quấy rối con dù bằng tay, lời nói hay qua mạng, thì hãy nói với ba. Ba sẽ tự tay giải quyết người đó! Nếu như có ba thì mình yên tâm rồi! Ông ấy có cơ bắp cuồn cuộn như võ sĩ vậy! Đấm một cái là đối phương ngã lăn quay.
Tôi biết ngay, người hèn hạ như hai tên đó. Nói đến đây là bắt đầu sợ sệt ngay. Họ ngồi xích ra xa tôi trông thấy, không còn dám nhìn tôi nữa. Giờ thì tôi vui và thoải mái hơn rồi. Nhưng mà đi kèm đó, tôi cũng thấy buồn, bởi vì tôi biết, ba của tôi sẽ không bao giờ được như những gì tôi nói khi nãy, không bao giờ.
Nhưng may thay, khi chuyến đi kết thúc, nỗi buồn của tôi cũng theo nó mà rời đi.
Tôi bước xuống chiếc xe buýt sông này và cùng đoàn người tấp nập đó mà bước khỏi bến Linh Đông. Tôi ngó ngó xung quanh, nguy rồi, tôi đang ở đâu đây? Tôi sống ở thành phố Hồ Chí Minh từ khi mới sinh ra, nhưng quả thật, tôi rất hiếm đi chơi và mù đường hoàn toàn.
Tôi bật google map lên, nguy rồi, tôi cứ nghĩ nơi đây sẽ gần với nhà tôi, nhưng thật ra là ngược lại, nếu đi bộ chắc đến tối muộn mất, tôi lại chẳng muốn gọi taxi chút nào. Thôi kệ vậy, tôi cứ đi, thể nào cũng về mà thôi. Nghe mắng tôi cũng mặc kệ.
Một tiếng sau.
Thật sự không ổn rồi. Đến giờ tôi vẫn lang thang, chẳng rõ mình đang ở đâu hết. Hình như tôi đang ở đâu đó trên đường Phạm Văn Đồng. Quả nhiên quyết định của tôi là sai lầm mà. Thật ngu ngốc khi quyết định đi bộ về nhà. Nếu tôi bắt một chiếc xe taxi về thì đã nhanh rồi.
Nhưng khi ấy, ở nơi xa xôi, tôi lại thấy bóng dáng của một thứ thật quen thuộc.
"Đó là Migamall..."
Sao có thể nhớ sai được, đó là nơi tôi đã đến vào tháng trước
Phải rồi, đấy cũng là nơi đầu tiên tôi gặp Đông Dương và Tây Dương. Hơn ba tuần chẳng liên lạc và chẳng có chút thông tin gì, không biết hai ảnh thế nào nhỉ?
Bỗng nhiên câu hỏi ấy bật ra khỏi đầu tôi, nhưng tôi chẳng biết lý do sao mình lại nghĩ về điều đó.
Đấy là sự yêu quý mà những người mới quen dành cho nhau ư?
Không đúng.
Đấy là cảm giác, người mình đang liên lạc với nhau mà bỗng không có tin tức gì. Tôi khẽ cười và nghĩ mình ngu ngốc, làm gì có chuyện yêu quý chứ!
Nhưng mà chắc hẳn tôi sẽ ghé qua đấy một chút, hôm nay không về nhà cũng chẳng vấn đề, mai là ngày nghỉ mà, tôi cũng không muốn về đó một chút nào. Tôi cứ thế mà quyết định tiến tới trung tâm mua sắm ở phía xa kia.
- Đây là mẫu áo mới nhất, em mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp đấy! - Nhân viên cười tươi rói với tôi.
"Hoảng quá! Không biết làm sao đây? Mình chẳng biết nên mua gì nữa..."
Nãy giờ nhân viên cứ liên tục giới thiệu với tôi về các mẫu áo mới nhất, nhưng mắt thẩm mỹ của tôi hoàn toàn là con số không. Tôi chẳng biết bộ nào đẹp bộ nào không đẹp nên tôi chọn cách mua hết. Thật ra từ lúc tôi mang bộ đồng phục này đến cửa hàng, khuôn mặt của chị ấy đã như kiểu "Thời tới rồi!". Nhưng quả thật, tôi nên tìm cách rời khỏi đây thôi.
- À chị ơi, em mua thêm bộ này thôi nhé!
Chị ấy trông tiếc nuối hẳn:
- À không sao, mong lần sau em sẽ quay lại nhé! Cảm ơn em!
Mua xong, tôi rời khỏi cửa hàng. Nhưng nhìn đống đồ đấy, tôi cảm thấy lo lắng, phải xách hết à. Tôi không muốn về nhà chút nào, mà tôi sợ khách sạn không cho tôi thuê. Tôi chẳng có bạn bè nào đủ thân thiết để ngủ lại cả. Đâu thể nào ngủ ngoài đường được. Chắc tạm đến một công viên nào đó ở gần đây vậy, rồi xem xét xem nên đến đâu. Thế là tôi phải tự tay xách hết đống đồ ấy, nhưng không thể biểu lộ ra vẻ mặt khổ sở này được.
Cuối cùng tôi cũng rời khỏi trung tâm Migamall, hai tay tôi như mỏi lả, tôi vốn ghét xách đồ từ đó đến giờ mà. May thay, ngay sau đó tôi tìm được một tuyến xe buýt gần đây, thế là tôi quyết định đi bộ đến trạm xe một quãng đường ngắn, may mắn xe vẫn chưa khởi hành. Khi đã ngồi ngay ngắn trên ghế xe, tôi hạ hai giỏ xách nặng nề ấy xuống. Thoải mái dựa lưng vào ghế xe. Phụ xe hỏi tôi:
- Em đi đâu?
- Công viên Ninhomes Central Park ạ!
Tôi không rõ nó nằm ở quận nào lắm, nhưng tôi nghĩ sẽ không xa lắm đâu. Nhưng không thể ngờ, khi tôi mở điện thoại ra, tôi nhận ra từ Migamall đến nơi đó vốn dĩ đã xa lắm rồi, mà còn đi bằng xe buýt nữa nên khả năng còn lâu mới đến nơi.
Chẳng hiểu vì sao, từ khi còn nhỏ, tôi cực kỳ tệ việc xác định không gian. Thậm chí đường về nhà cũng phải đi rất nhiều mới nhớ. Vì thế, tôi từng đi lạc vòng vòng giống như thế này nhiều lần. Nhưng không biết vì sao, tôi lại thích như thế này, cảm giác được thả hồn vào khoảng trời ngoài kia chăng? Từ lúc nào tâm hồn tôi lại nhẹ nhàng thế này nhỉ?
Cuối cùng sau nhiều chuyến xe buýt thì tôi cũng đến nơi. Bước chân vào công viên rộng lớn ấy làm tôi không thể không choáng ngợp. Nơi này đông thật, có rất nhiều hộ gia đình đến đây để vui chơi, giải trí ngày cuối tuần. Công nhận ở đây thật thoáng mát, gió thổi khẽ vào tôi làm dịu đi mùi xe khó chịu khi nãy. Không biết đã bao lâu rồi tôi mới đến công viên, mỗi lần đến đều là những ấn tượng tốt đẹp. Chỉ là, trừ những ngày tháng còn có cậu ấy bên cạnh, thì lần nào tôi cũng một mình đến. Nhìn những người khác có người cùng vui chơi cười nói, dù tôi thích ở một mình hơn, nhưng vẫn cảm thấy buồn, thật là kỳ lạ.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ, tôi nhìn lên bầu trời u ám mù mờ, buổi tối đã đến, còn lòng tôi vẫn chông chênh.
Nơi nào mới dành cho tôi? Tôi là ai giữa dòng đời này?
End ngoại truyện 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT