"Được được được, trước hết cháu đừng khóc nữa!" Bà cụ vừa an ủi cháu trai, vừa ngẩng đầu quở trách Thẩm Chiêu Chiêu: "Cháu gái, cháu lớn hơn thằng bé, cháu không thể nhường thằng bé một chút sao? Không phải chỉ là mấy cái pháo nhỏ thôi sao? Đáng giá mấy đồng tiền chứ? Mọi người là hàng xóm ở quê, cho cháu tôi mấy cái chơi thì đã sao? Người ta nói người thành phố keo kệt bủn xỉn, nói cấm có sai!”
Thẩm Triệu Chiêu tức điên lên.
Ban đầu cô nghĩ chỉ có đứa trẻ nghịch ngợm mới vô lý, không ngờ người nhà còn khó chịu hơn cả đứa trẻ nghịch ngợm.
Bản thân đã vô lý, còn muốn chơi trò bắt cóc đạo đức với cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: “A, đúng đúng đúng, cháu keo kiệt đấy, cháu bủn xỉn đấy, cháu chính là không cho nó.” Ha, chỉ cần cô không có đạo đức, không ai có thể bắt cóc cô.
“Cháu...” Bà lão tức giận té ngửa, đưa tay kéo đứa bé nghịch ngợm trên đất, nói: “Cháu ngoan, chúng ta không cần, bà nội sẽ dẫn cháu đi mua."
“Không được, cháu muốn, cháu muốn…” Cậu bé nghịch ngợm muốn gây chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play