“Vợ nhỏ, tay cầm tay, cùng nhau đi học, ngượng ngùng quá.” Từ khi mọi người biết Thẩm Chiêu Chiêu là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, sau giờ tan học sẽ có bạn nhỏ gọi hai người.
“Thẩm Chiêu Chiêu, sau này em không được phép dắt tay anh.”
Thịnh Trử Ý đen mặt trở về nhà, vừa bước vào cửa liền hất tay Thẩm Chiêu Chiêu ra.
Thẩm Chiêu Chiêu không đứng vững được, ngã úp mặt xuống đất.
Chiếc răng cửa vốn đã lung lay... bị bật ra! ! !
Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, nhìn thấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng, sững sờ, giây tiếp theo liền khóc lên "Oa ——".
“Oa, răng của em, anh trả răng lại cho em.” Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, gào đến kinh thiên động địa.
Thịnh Trử Ý nhìn chiếc răng trên mặt đất cũng ngây người, mím môi, vẻ mặt ảo não nói: “Thật xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc nữa, từ giờ trở đi anh sẽ cho em dắt tay, được chứ?”
Nước mắt của Thẩm Chiêu Chiêu giống như nước sông Hoàng Hà mở cửa, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.
"Phải làm sao thì em mới ngừng khóc?”
Thịnh Trử Ý rất hối hận, nói: “Chỉ cần em không khóc, bất cứ điều gì anh cũng sẽ đáp ứng.”
“Thật sao?” Thẩm Chiêu Chiêu thút thít ngừng lại, trên mi vẫn còn một giọt nước mắt, trông rất đáng thương!
“Em muốn nhìn Ý Ý mặc váy.” Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, chỉ vào chiếc váy treo trên ban công nói với Thịnh Trử Ý.
“Em mơ đi!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong giây lát, cậu đen mặt nói: “Không thể!” Cậu tuyệt đối sẽ không mặc váy.
Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, giây tiếp theo há to miệng, chuẩn bị gào lên.
“Anh mặc!”
Thịnh Trử Ý khẽ cắn răng, nói trước khi cô khóc.
“Để em giúp anh.” Thẩm Chiêu Chiêu ngừng khóc, vui vẻ đi tới giúp cậu lấy váy.
“Wow, Ý Ý, anh thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực sự vậy.” Sau khi Thịnh Trử Ý thay váy, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đi vòng quanh anh.
Thịnh Trử Ý: ....…
Cảm ơn!
Cậu không cảm thấy vui vẻ lắm.
“Tách tách ——”
Đột nhiên, một ánh đèn flash lóe lên ở cửa.
Nhìn thấy Tần Tố Tâm đứng ở cửa cầm điện thoại, mỉm cười nhìn hai nhóc trong phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Tần Tố Tâm: “Không cho phép chụp! Mau xóa đi!!!”
"Ha, oắt con, con đang ra lệnh cho mẹ con đấy à?” Xóa một bức ảnh kinh điển như vậy là không thể, phải rửa thêm vài bức nữa mới cất giữ được!
Tần Tố Tâm cúi đầu xem ảnh trong điện thoại, trong lòng có chút đắc ý, có chút tiếc nuối: “Chậc chậc, không hổ là con trai của mẹ, thật xinh đẹp! Nói đây là con gái của mẹ, chắc là cũng có người tin nhỉ?"
Thịnh Trử Ý ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận lại đau khổ.
“Dì Tố Tâm, mau cho con xem với.” Thẩm Chiêu Chiêu chạy về phía Tần Tố Tâm với đôi chân ngắn ngủi của mình.
Tần Tố Tâm cho cô xem bức ảnh bà vừa lén chụp.
“Oa, đẹp quá!” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn bức ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý. Càng nhìn càng cảm thấy Ý Ý giống như một công chúa nhỏ, nếu là hoàng tử, cô nhất định sẽ lấy cậu.
Tần Tố Tâm không để ý đến khuôn mặt đen sì của con trai, mỉm cười nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Khi về nhà, dì Tố Tâm sẽ rửa ảnh, được không?”
"Được được được ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu không chút do dự gật đầu, cái đầu nhỏ gật như giã tỏi. Đôi mắt to của cô sáng lên, khuôn mặt đầy phấn khích.
“Dì Tố Tâm, Chiêu Chiêu cũng muốn chụp ảnh.” Nói xong, cô chạy lại chỗ Thịnh Trử Ý, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, muốn chụp ảnh cùng cậu.
"Được! Dì Tố Tâm sẽ chụp cho các con." Tần Tố Tâm cười, giơ điện thoại lên.
Hình đã được chụp.
Trong ảnh, hai bạn nhỏ tay trong tay, một người mặc váy, mặt nhỏ màu đen, người kia hở răng cười rạng rỡ.