Tuy Phó Tri Hoán đã thu tay về nhưng Ôn Nguyễn vẫn hơi ngả người ra phía sau do ban nãy lảo đảo lùi mấy bước, cả người tựa hờ vào ngực anh.
Nhiệt độ nóng bỏng sinh ra trên phần da thịt hai người đụng chạm.
Mặt Ôn Nguyễn hây hây đỏ.
Ghét thật!
Sự quyến rũ chết tiệt này!
“Đứng vững chưa?”
“!”
Đương nhiên là không vững được rồi.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phó Tri Hoán bằng đôi mắt ầng ậc nước, ra vẻ đau đớn nhân tiện khập khiễng chân trông cho thật: “… Hình như chân em bị trẹo rồi.
Em không đứng vững được.”
Phó Tri Hoán nhẹ cau mày: “Thật à?”
Ôn Nguyễn gật đầu như giã tỏi: “Vâng, đau quá hu hu hu.”
Bọn bắt cóc thấy tình thế bất lợi liền ra hiệu cho nhau bằng mắt, nhổm người đứng lên, tính chuồn êm khỏi hiện trường.
Ôn Nguyễn nhạy bén nhận ra hành động của chúng.
Chạy à?
Sao chị tha cho mấy cưng được?
Cô thôi tỏ vẻ đáng thương trước mặt Phó Tri Hoán, đứng thẳng lưng, nhanh nhẹn bước lên phía trước, túm lấy góc áo kẻ đứng gần mình nhất.
Tiếp theo, cô tàn nhẫn đá một phát vào xương cụt gã.
“Rắc!”
Tiếng khớp xương vang thật rõ ràng!
Người qua đường vây xem không kìm được mà suýt xoa.
Nhìn đã thấy đau.
Ôn Nguyễn chống đầu gối đè lên lưng đối phương, người như ngồi quỳ trên đó, một tay vươn lên bóp cổ, kiêu ngạo buông liên tiếp mấy câu:
“Chạy à?”
“Anh gọi ai là học sinh cấp ba?”
“Ai trộm học phí trốn ra ngoài chơi?”
“Mẹ nó chứ! Ai ngồi tàu đi gặp bạn trai quen qua mạng?”
“Thích bôi nhọ thanh danh tôi à?”
“Hôm nay tôi không áp giải anh đến được cục cảnh sát để anh ba quỳ chín lạy trước cảnh sát nhân dân thì tên tôi sẽ viết ngược lại! Này thì bắt nạt phái nữ, vi phạm tiêu chuẩn xã hội!”
“…”
Mắng được một nửa, tự dưng Ôn Nguyễn cảm nhận được sau lưng mình có ánh mắt lạnh như băng quét qua, tựa con dao đang kề sát trên lưng.
Ôn Nguyễn cứng ngắc quay đầu lại.
Phó Tri Hoán lười biếng đứng dựa vào cột gần đó, đút tay túi quần, nét mặt như muốn nói “để tôi xem cô diễn như nào”, sau đấy, ánh mắt anh liếc xuống phần cổ chân cô, nghiền ngẫm hồi lâu.
Trẹo chân à?
“…” Ôn Nguyễn ỉu xìu ngay tức khắc.
Trong đám người vây xem, có người đã nhấc máy báo cảnh sát, cũng có mấy quần chúng nhiệt tình giúp tóm hai tên bắt cóc còn lại đang tính chạy trốn.
Sau khi cảnh sát tới, ba người đó bị còng tay đưa lên xe.
Và theo như trình tự bình thường, Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán cũng phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Có một anh cảnh sát sau khi điều tra hiện trường xong, ngẩng đầu thấy Phó Tri Hoán, vui vẻ nói: “Ngài Phó à? Trùng hợp thật đấy! Sao anh lại ở đây? Đến thành phố Đồng công tác hả?”
Phó Tri Hoán cài lại khuy áo ban nãy tháo, gật nhẹ: “Ừm.”
Đồng nghiệp đi cùng lắm miệng hỏi: “Ấy, Tiểu Lý, người quen của cậu hả?”
Anh cảnh sát gật đầu, cười nhẹ, hơi nâng cao âm điệu: “Cậu chưa nghe nói về vị này à? Đây chính là kiểm sát trưởng trẻ tuổi nhất của viện kiểm sát thành phố Giang đấy.”
Kiểm sát trưởng?
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn Phó Tri Hoán.
Lại còn họ Phó, không lẽ…
Chờ Phó Tri Hoán lên xe, Ôn Nguyễn mới kéo tay áo anh cảnh sát, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Phó anh vừa nhắc tới… tên Phó Luật đúng không?”
Cô nhớ chồng chưa cưới của mình tên như vậy.
Anh cảnh sát khó hiểu: “Phó Luật là ai? Ngài Phó kia tên Phó Tri Hoán.”
Phù.
Ôn Nguyễn thở phào.
May mà không phải!
Nhị thiếu gia nhà họ Phó sao có thể đẹp trai thế được!
**
Trên xe cảnh sát.
Xe đã đi được năm phút, bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Ôn Nguyễn ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, thường thường trộm ngắm tôn đại Phật ngồi bên cạnh.
Nhưng Phó Tri Hoán căn bản không để tâm đến cô.
Lúc này, anh cau mày, tay trái đưa lên nhéo ấn đường, mắt chăm chú đọc nội dung trong ipad, nhìn qua có vẻ là tài liệu liên quan đến công việc.
Di động bỗng rung nhẹ.
[Phó Minh Hoành]: Tri Hoán, anh nghe mọi người nói đêm qua đại tiểu thư nhà họ Ôn – cũng là vợ chưa cưới của em dọn đồ ra khỏi nhà.
Đến 80% chuyện có liên quan đến việc đính hôn với em.
[Phó Minh Hoành]: Em làm người ta giận lắm rồi đấy.
Đọc tin nhắn xong, mí mắt Phó Tri Hoán giật giật.
Xong, anh liếc mắt sang nhìn Ôn Nguyễn ngồi bên cạnh.
Vừa hay đụng phải Ôn Nguyễn đang nhìn trộm.
Ôn Nguyễn đang ngắm trộm bị tóm lập tức co rúm lại như chú thỏ nhỏ bị bắt bỏ trong bao, hoảng loạn ngồi thẳng quay đầu sang hướng khác, nhân tiện còn húng hắng ho giả vờ đoan chính.
“…”
Phó Tri Hoán vì mai có việc phải xử lý gấp nên đã đặt vé tàu về thành phố Giang ngay, nhưng không ngờ rằng vừa xuống xe lại gặp được vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình.
Hóa ra là cô trốn nhà bỏ đi.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của cô có vẻ cô không chưa biết anh là người đó.
[Phó Tri Hoán]: Ừm, em biết rồi.
[Phó Minh Hoành]: Ôn Phong Thần yêu chiều con gái có tiếng, chờ Ôn Nguyễn làm căng thêm mấy ngày, không chừng hôn ước giữa hai đứa có thể hủy bỏ ngay.
[Phó Minh Hoành]: Nhưng anh thấy cô ấy cũng chả chịu khổ được bên đó mấy ngày, sẽ về nhà nhanh thôi.
Phó Tri Hoán liếc xem tin nhắn anh trai gửi.
Anh không quá quan tâm chuyện này, bởi dù thái độ của gia đình thế nào, với anh mà nói hôn ước này xem như đã hủy.
Trong kế hoạch của Phó Tri Hoán, không có hạng mục chơi đùa cùng một vị tiểu thư hay nhõng nhẽo, yếu ớt.
Chờ tí nữa lấy lời khai ở cục cảnh sát xong, hai người đã không còn nhiều liên quan nữa.
Ôn Nguyễn ngồi bên cạnh hoảng hốt.
Suốt cuộc đời cô, những tình huống như thế xảy ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tình yêu của đời mình đang ngồi ngay bên cạnh, toàn thân tản ra hơi thở quyến rũ trí mạng, đến cái cảm giác lạnh băng người lạ chớ tới gần cũng không ngừng làm tăng sức hấp dẫn của anh.
Và Ôn Nguyễn, thân là một cô gái trẻ tuổi đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình, giờ lại không tìm được cách theo đuổi người ta.
Đặc biệt là nãy giả vờ yếu ớt còn bị vạch trần.
Ngay lúc Ôn Nguyễn không biết xoay sở sao thì thấy Phó Tri Hoán nhận cuộc gọi.
Tuy không nghe rõ người đầu bên kia nói gì nhưng cô vẫn đoán được sơ sơ nội dung qua những gì Phó Tri Hoán nói.
“Ừm, tôi về rồi.”
“Ngày mai tôi tới, tí phải đến cục cảnh sát một chuyến.
Hôm nay cậu trực ban à?”
“Không sao, không có vấn đề gì.”
… Chắc đang nói đến vụ đến cục cảnh sát.
“Vẫn đang chọn.
Yêu cầu của tôi khá cao.
Chủ yếu là muốn chăm sóc Simon, có thể bao ăn bao ở nhưng tuyệt đối không được lên tầng hai.”
“Được, vậy chuyện tìm bảo mẫu, cậu để ý giúp tôi nhé.”
… Hình như muốn tìm người dọn nhà.
Ôn Nguyễn dựng lỗ tai lên nghe.
Để có thể nghe rõ hơn, cô hơi nhích người về phía Phó Tri Hoán, nghiêng đầu nhẹ, lén lút muốn thám thính tiếp.
Phó Tri Hoán cụp mắt, chuẩn xác bắt được động tác nhỏ của Ôn Nguyễn, cơ mà sau đó anh chỉ nhướn mày, không vạch trần.
Đúng lúc đó, tài xế đột nhiên phanh gấp.
Ôn Nguyễn vốn hơi nghiêng đầu về phía Phó Tri Hoán, trọng tâm không vững nên vừa phanh gấp cái là chúi đầu theo hướng nghiêng, chỉ giây sau thôi là trán tiếp xúc thân mật với cửa kính.
“Bộp!”
Phó Tri Hoán nhanh tay chắn trước trán cô, giúp cô tìm lại cân bằng.
Anh híp mắt, cúp điện thoại, nhẹ cúi xuống, giọng nói mang chút ý cười: “Nghe lén?”
Đôi tay lành lạnh tì lên trán Ôn Nguyễn nhưng cũng chẳng thể xua đi được nhiệt độ trên gò má cô.
Hai người đang ở trong tư thế khá mập mờ.
Vì Ôn Nguyễn ngã chúi người ra đằng trước nên tay theo bản năng chống bên cạnh chân Phó Tri Hoán, đầu ngón tay hơi đè vào ống quần.
Trái tim thiếu nữ của Ôn Nguyễn tức khắc đập loạn xạ.
Anh trai này tuyệt quá ạ!
Cô suy ngẫm một lát.
Giờ muốn chọn được một căn phòng ưng ý ở thành phố Giang để thuê là rất khó, hơn nữa cô đến vội vàng quá, chưa kịp tìm hiểu sâu vấn đề này.
Mặc dù có thể sang nhà Tấn Tố San ở nhưng bản chất vẫn là đến nơi khác làm công, đó cũng là phòng thuê.
Đột ngột đến làm phiền cô ấy như thế… cô hơi ngại.
Thế là, Ôn Nguyễn nhanh chóng ngồi thẳng dậy, thành khẩn nhìn vào mắt Phó Tri Hoán: “Anh đang tìm bảo mẫu ạ?”
Phó Tri Hoán lẳng lặng quan sát cô, cuối cùng gật nhẹ, không phủ nhận.
Đúng là anh đang tìm bảo mẫu.
Anh có một người bạn gặp tai nạn ngoài ý muốn trong lúc làm việc, người giờ nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện.
Người bạn ấy là ông bố đơn thân, có một đứa con đang học tiểu học.
Họ hàng thân thích không ai muốn nhận chăm sóc đứa trẻ, vì họ sợ nhỡ cha thằng bé không tỉnh lại, đứa con sẽ ăn vạ ở nhà họ mãi không đi.
Vì thế, Phó Tri Hoán đưa thằng bé về chăm sóc một thời gian.
Nhưng anh là kiểm sát trưởng, bình thường rất bận rộn, xong việc về đến nhà cũng đã khuya nên anh lo bản thân chăm sóc chưa được chu đáo, đành thuê bảo mẫu đến nhà lo cho đứa bé.
Có điều…
Đại tiểu thư định chơi trò gì đây?
“Vậy trùng hợp quá!”
Ôn Nguyễn há miệng cái là nói dối, lại còn nói rất chân thành: “Không giấu gì anh, em đã có kinh nghiệm ba năm làm bảo mẫu rồi, lý lịch phong phú lắm ạ.
Em cũng là người ngay thẳng cẩn trọng, làm việc chu toàn đâu ra đấy, không dính người.
Yêu cầu đưa ra em có thể thỏa mãn tất, chỉ cần anh cho em thuê trọ ở nhà anh là được.
Tiền thuê nhà em vẫn trả.”
“Anh có thể viết trong hợp đồng thuê nhà là em lo tất việc dọn dẹp nhà cửa.
Chắc chắn em sẽ không oán hận!”
“…”
Nói lưu loát không vấp chữ nào, đến cái kết cũng nghĩ xong rồi?
Lý lịch phong phú?
Người ngay thẳng cẩn trọng?
Có kinh nghiệm dọn nhà ba năm?
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn cô tiểu thư ngậm thìa vàng lớn lên, người hầu trong nhà có thể ngồi đầy nguyên một tầng, nhất thời không biết nói gì: “…”
Biết tạo kịch bản thật.
Phó Tri Hoán không lột trần màn diễn xuất vụng về của cô, ngược lại còn rất hứng thú xem cô diễn nốt: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
Lời anh nói thành công chặn cứng miệng Ôn Nguyễn.
Cô tạm dừng để suy nghĩ.
Cũng đúng nhỉ! Người bình thường sẽ tìm đến một công ty uy tín chuyên về vấn đề thuê bảo mẫu để tìm ra người ưu tú nhất, sao có thể tùy tiện tóm một người trên đường đến nhà mình dọn dẹp.
Ôn Nguyễn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định chọn cho mình một xuất thân cực kỳ bi thảm.
“Hu hu hu, em không còn cách nào khác.
Nhà em rất nghèo, cả gia đình phải chui rúc trong căn nhà hai mươi mét vuông.
Trong nhà còn có em trai em gái em đang trông chờ vào tiền em gửi về để đi học, cha mẹ thì chân yếu mất sức lao động.
Trụ cột gia đình có mình em thôi.”
“Một mình em xông pha đến thành phố Giang, không xu dính túi cũng chẳng nơi nương tựa.
Hôm nay nếu không phải có anh giúp, có khi em bị bọn buôn người lừa bán rồi cũng nên! Với cả em mới chân ướt chân ráo vào xã hội, suy nghĩ còn rất đơn thuần, từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu mang nhiều bệnh tật.
Giờ còn gặp kẻ xấu nữa chắc em chả chống cự nổi.”
Một đoạn diễn văn đi vào lòng người.
Hơn nữa, Ôn Nguyễn còn trông như sắp khóc đến nơi, mắt long lánh nước kết hợp với giọng điệu nức nở nghe vô cùng đáng thương.
Thỉnh thoảng cô lại ho khan vài tiếng, chứng minh cho việc mình ốm yếu bệnh tật từ nhỏ.
“…”
Rất chú trọng biểu diễn tiểu tiết.
Phó Tri Hoán ung dung thu ipad trong tay lại, ngước mắt nhìn thẳng Ôn Nguyễn.
Tiếp đó, tầm mắt anh hơi chếch sang bên cạnh, nhìn mấy thứ được đặt cạnh cô.
“Vali hành lý đỏ của Hermes bản giới hạn.”
“Áo sơ mi tơ tằm trong bộ sưu tập mùa xuân của Gucci.”
“Túi xách LV Dauphine.”
Phó Tri Hoán tuôn một lượt tên các nhãn hàng, rồi nhìn Ôn Nguyễn, bình tĩnh nói: “Nếu không có mấy thứ này, lời cô nói sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”
“…” Anh nhạy bén ghê.
Nhưng Ôn Nguyễn đã sớm nghĩ ra đối sách.
“Vali hành lý này em mua ở cửa hàng bán sỉ gần nhà, hàng nhái đó anh.
Cái áo sơ mi này thì em đến trung tâm mua sắm gần nhà mua vải, sau một hồi trả giá với chủ cửa hàng đã thành cong mang về may.
Hàng nhái luôn! Cái túi này…”
Ôn Nguyễn nhìn túi xách của mình, im lặng trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn anh và hùng hồn nói: “Đây là hàng em săn sale trên pinduoduo(1), bỏ một tệ rưỡi mua về.”
(1)Một app mua hàng online giống kiểu taobao, shopee, lazada,…
“Con gái mà, ai chẳng có lòng ham hư vinh.
Nhưng điều đó không gây trở ngại gì cho việc phản đối mua bán hàng nhái của em.
Em rất ghét phải mua hàng nhái, cho nên luôn nỗ lực làm việc để thay đổi tương lai.
Cơ mà giờ đến chỗ dừng chân em còn chưa tim được, nó khiến trái tim hăng say làm việc của em chịu đả kích.”
Lý luận sắc bén không chê vào đâu được.
Nó làm cho hai anh cảnh sát ngồi đằng trước nghe mà cảm động, thương thay cho số phận cô gái nhiệt huyết ấy.
Phó Tri Hoán cũng rất cảm động: “Tôi từ chối.”
Diễn tiếp đi?.