Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Ân Vấn Thủy nghe xong, nhướn mày, cười nhạt nói: "Nếu sư huynh chỉ lo về chuyện này thì không cần lo."

Lâm Kỳ: "Tại sao?"

Ân Vấn Thủy ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trên bàn, nói: "Ta mới nghe tin gần đây, chuyện mà sư huynh nói đến, toàn bộ Ma Vực đang chuẩn bị, có lẽ là chuyện tỉnh kiếm." Hắn tự mình bổ sung, "Sư huynh có nghe nói về Khuynh Thiên họa không?"

Thật trùng hợp, y vừa bị rửa mắt bằng lịch sử Ma Vực, ngay lập tức bị hỏi về vấn đề liên quan.

Lâm Kỳ gật đầu: "Biết một chút."

Câu chuyện về một vị tôn giả thượng cổ đã dùng kiếm phân chia trời đất vì người yêu đã khuất.

Nghe thì rất si tình phải không? Vì mỹ nhân mà khuynh đảo thiên hạ, khiến bao người vô tội rơi vào địa ngục, tam quan thật là nóng mắt.

Nhưng cũng may mà vị tôn giả này là người si tình, may mà hắn yêu sâu đậm nhiều người, may mà hắn yêu một thiếu niên Ma Vực, từ đó trả lại cho Ma Vực bình yên và ánh sáng, mới cứu được một nửa sinh linh.

Ân Vấn Thủy nói: "Khi xảy ra Khuynh Thiên họa, thanh kiếm mà vị tôn giả kia sử dụng, chính là thanh kiếm họ muốn phục hồi."

Cũng chính là thanh kiếm phân chia trời đất một triệu năm trước.

Lâm Kỳ trợn to mắt.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói thật sao?"

Đm!

Y vừa nghe thấy gì vậy?

Các vực chủ Ma Vực đời này định nghịch thiên sao?

Ân Vấn Thủy thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của y, gật đầu: "Không sai đâu. Thanh ma kiếm đó bị trấn áp trong Quy Khư chi cảnh. Bình an vô sự một triệu năm, cho đến khi có người phát hiện ra một bí pháp thượng cổ, là lấy máu tỉnh kiếm."

Lấy máu tỉnh kiếm.

Tức là dùng máu tươi để rót kiếm, kích hoạt kiếm linh.

Những thanh kiếm thời thượng cổ ngoài kiếm linh, thường còn có một chút linh hồn của chủ nhân chưa tan biến.

Một số hình ảnh nối lại với nhau, Lâm Kỳ cảm thấy sau lưng lạnh toát: "Lấy máu tỉnh kiếm, phải là máu của nữ tử sao."

Ân Vấn Thủy tiếp tục gật đầu, nói: "Thanh kiếm tên là Thanh Y, truyền rằng do tinh phách của thần nữ hóa thành, tính kiếm lạnh lẽo, dùng máu của nữ tử để kích hoạt sẽ hiệu quả hơn."

Ngón tay Lâm Kỳ run lên: "Vậy nên, Bà Sa Cung bắt Mạc Lưu Nguyệt là để lấy máu của nàng?"

Ân Vấn Thủy nói: "Có lẽ vậy."

Lâm Kỳ cảm thấy một luồng hàn khí: "Ma Vực chuẩn bị chuyện này bao lâu rồi?"

"Không lâu, mới vài năm gần đây."

Trong đầu Lâm Kỳ đột nhiên nhớ lại chuyện ở trấn Lạc Hà, nói: "Máu của nữ tử, nói như vậy, Ma Vực đã vươn tay tới đại lục Thương Trạch?"

Y càng nghĩ càng thấy đúng: "Trấn Lạc Hà, cây đào, máu tươi mà Đỗ viên ngoại tưới cây đào, phải chăng căn bản không vào đất, mà chảy vào Ma Vực, chảy vào Quy Khư chi cảnh."

Ân Vấn Thủy nói: "Đúng vậy."

Hình ảnh xác khô trong chùa cổ trên đỉnh núi hiện lên trước mắt, còn cả ánh mắt vô thần của Đỗ nhị tiểu thư, tiếng khóc không dứt trong rừng đào đêm khuya.

Xương trắng chất đống, máu chảy thành sông, tất cả chỉ để kích hoạt một thanh ma kiếm tạo ra thiên họa một triệu năm trước.

Bọn họ muốn làm gì?

Lâm Kỳ cũng hỏi ra: "Bọn họ muốn làm gì?"

Ân Vấn Thủy cười, rũ mi, giọng lạnh nhạt: "Có lẽ để chiếm làm của riêng tăng cường công lực, có lẽ để thừa kế tu vi thống nhất thiên hạ, có lẽ...là để dùng thanh kiếm này, chia Ma Vực thành hai nửa...ai mà biết được."

Lâm Kỳ mím môi, cảm thấy từ lúc mình đến Ma Vực đã dần bước vào một vòng luẩn quẩn, hơn nữa ngày càng lún sâu, không thể thoát ra.

Y nói: "Ta nhớ ngươi từng nói, gần đây các môn phái Ma Vực chiêu mộ nữ tu khắp nơi, phải chăng những nữ tu nhập môn không đạt yêu cầu bị đưa đi làm lô đỉnh, thực ra đều bị rút máu tưới kiếm Thanh Y?"

Ân Vấn Thủy nhìn y, dường như cảm nhận được sự căng thẳng của y, muốn an ủi một chút, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Bị rút máu và làm lô đỉnh về bản chất không có gì khác nhau, thậm chí đôi khi cái sau còn đau khổ hơn cái trước, đó là lựa chọn tự nguyện của những nữ tu đó, sư huynh cũng không cần phải cảm thông với họ."

Lâm Kỳ có chút thương cảm, nhưng cảm xúc này rất nhạt, cái khiến y bị ảnh hưởng nhiều hơn là sợ hãi.

Nghe đến kế hoạch tỉnh kiếm, toàn thân y trở nên cứng đờ, như đứng trước một vật khổng lồ, bị chấn động đến mức chân tay lạnh buốt.

Lâm Kỳ hỏi: "Kế hoạch này, có nhiều người tham gia không?"

Ân Vấn Thủy chống cằm, một lọn tóc đen rơi xuống bàn: "Vực chủ bảy đại vực đều tham gia, ngoài ra còn có các môn phái như Bà Sa Cung và những gia tộc tu chân danh tiếng ở các đại vực khác. Kế hoạch tỉnh kiếm luôn diễn ra trong bóng tối, ta cũng chỉ vừa mới biết."

Lâm Kỳ nắm chặt tay, đôi mày cau lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Chuyện này, ta phải về bẩm báo với chưởng môn."

Ân Vấn Thủy không ý kiến.

Lâm Kỳ lại hỏi: "Nhưng tại sao lại nói rõ chỉ cần đôi mắt hoa đào?"

Ân Vấn Thủy thoáng ngạc nhiên, hạ mi mắt: "Có lẽ, muốn hóa thành Thanh Y thần nữ cần có đôi mắt hoa đào chăng."

Sau khi thần nữ chết, thất hồn lục phách của nàng trôi dạt khắp nơi, trải qua hàng ngàn năm, hút linh khí mà tái sinh, cuối cùng lại hóa thành người.

Chợt nhớ trước đây Ân Vấn Thủy cũng từng nói rằng loại mắt này không hiếm, ra đường tùy tiện cũng có thể gặp vài người. Mà việc Bà Sa Cung làm chính là theo nguyên tắc "thà giết lầm còn hơn bỏ sót", bởi vì người có được hồn phách của thần nữ khi được thức tỉnh, sức mạnh sẽ càng thêm uy lực.

Nghe xong những lời này, Lâm Kỳ rơi vào trầm tư.

Ân Vấn Thủy nói: "Cho nên, chuyện tỉnh kiếm không liên quan gì đến ta, sư huynh không cần lo lắng."

Lâm Kỳ ngẫm nghĩ: "Nếu sự việc trở nên phức tạp như vậy, việc ta nên làm bây giờ là trở về Côn Ngô, bẩm báo chưởng môn."

"Đừng" Ân Vấn Thủy cười: "Sư huynh không nghĩ sao, dù có nói với chưởng môn thì thế nào? Kế hoạch tỉnh kiếm vẫn đang ở giai đoạn đầu, lúc này Côn Ngô không cần phải huy động toàn bộ lực lượng để đến Ma Vực, dù có đến, với sức mạnh của cả Ma Vực, Côn Ngô cũng chưa chắc có lợi."

Lâm Kỳ bị lời nói của Ân Vấn Thủy thức tỉnh.

Đúng vậy, kế hoạch Tỉnh Kiếm từ đầu đã không thể ngăn cản. Toàn bộ tầng lớp cấp cao của Ma Vực đều tham gia, đó là một nửa sức mạnh của thế giới này, trừ khi tất cả các môn phái của đại lục Thương Trạch kết hợp lại, nếu không thì không thể xoay chuyển tình thế.

Hơn nữa, các tu sĩ của đại lục Thương Trạch vốn thanh tâm quả dục, chỉ khi tai họa ập đến, khủng hoảng cận kề mới nghĩ đến việc cùng nhau vượt qua khó khăn.

Giờ đây, kế hoạch tỉnh kiếm mới ở giai đoạn đầu, chỉ dựa vào lời nói của y, làm sao có thể thuyết phục họ?

Vậy nên bây giờ, phương pháp duy nhất chính là chờ đợi.

Tĩnh quan kỳ biến!

Từ ngạc nhiên, khó tin ban đầu, Lâm Kỳ dần bình tĩnh lại, y thở ra một hơi, nhắm mắt rồi mở mắt: "Dù gì đi nữa, ta vẫn phải đến Bà Sa Cung một chuyến."

Ân Vấn Thủy nói: "Vậy lần này sư huynh có thể dẫn ta theo không?"

Lâm Kỳ liếc nhìn: "Ta định tham gia tuyển chọn của Bà Sa Cung, lấy thân phận nội môn đệ tử mà vào, ngươi lấy thân phận gì?"

Ân Vấn Thủy giả bộ bí ẩn, cười nói: "Đến lúc đó huynh sẽ biết."

Lâm Kỳ lại dặn: "Vậy ngươi phải cẩn thận, nhớ che kỹ đôi mắt lại."

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play