Edit: Nhiên Nhiên
Beta: WineVăn Nhân Ngữ lạnh lùng nhìn y: "Ngươi cho rằng chỉ cần giả ngu thì ta sẽ thả ngươi đi sao?"
Lâm Kỳ: "Tiền bối, ta khẳng định đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Y thấy vận mình xui như chó, lần nào ra ngoài cũng đụng phải mấy người không nên đụng vào. Y có thù với ai ở Ma Vực à? Hay là dạo này không nên ra ngoài, muốn ra khỏi cửa thì phải bói một quẻ? Má nó.
Trong lòng Văn Nhân Ngữ cũng hơi nghi hoặc, hấp thu lân hỏa là một việc vừa vô ích vừa mạo hiểm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị hàng ngàn linh hồn nổi giận tấn công.
Mạo hiểm làm ra việc như này, chẳng lẽ chỉ vì muốn gây phiền phức cho hắn sao?
Nhưng hậu bối Kim Đan trước mắt này, nhìn không giống người có vấn đề về trí tuệ chút nào.
Văn Nhân Ngữ nói: "Vậy ngươi nói ta biết, lần trước cửa địa ngục mở ra ở đây, ngươi có mặt không?"
Lâm Kỳ không hiểu hắn hỏi thế là có ý gì, thành thật gật đầu: "Có."
Văn Nhân Ngữ: "Trừ ngươi ra còn một người nữa."
Lâm Kỳ: "Còn có sư đệ của ta."
"Hắn tên gì?"
Lâm Kỳ nhíu mày: "Chỉ là đồng đội cùng làm nhiệm vụ, hắn không nói tên cho ta biết." Nếu y nhớ không lầm, danh tiếng của Ân Vấn Thủy đã lan ra đến tận Ma Vực rồi.
Sau khi nghe xong, hắn trầm ngâm trong phút chốc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng như tia chớp: "Không lừa ta chứ?"
Lâm Kỳ: "Ta không lừa tiền bối, cũng không dám lừa tiền bối. Khi đó ở Lạc Hà trấn ma tu hoành hành, rất nhiều nữ tử mất tích, ta và sư đệ cùng nhận một nhiệm vụ ở lãnh sự lâu nên mới đến đó. Nửa đêm bọn ta bị Tầm Ma linh đánh thức, đuổi theo tiếng chuông đến một ngôi miếu đổ nát trên núi, sau khi đánh với tên ma tu, bọn ta tìm thấy thi thể của Đỗ tiểu thư trong đống cỏ khô." Lâm Kỹ nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau đó ta nghe thấy tiếng sáo, xung quanh ngọn núi đều là lân hỏa, rồi ta ngất đi. Khi ta tỉnh dậy thì đang ở trên một con thuyền, đợi khoảng một hai canh giờ rồi quay lại căn miếu đó."
Lâm Kỳ lén nhìn vẻ mặt Văn Nhân Ngữ, chân thành nói: "Đó là chuyện cổng địa ngục mở ra lần trước."
Ngoại trừ việc che giấu danh tính của Ân Vấn Thủy, những gì y nói đều là thật, không sợ Văn Nhân Ngữ tiếp tục truy hỏi.
Trong《Tù Độ Tam Giới》, Văn Nhân Ngữ không phải là người thích giết chóc, ngược lại hắn thậm chí có thể nói là dịu dàng, không có tật xấu giết người vô tội bừa bãi.
Lâm Kỳ chỉ mong vị đại thần này đi mau đi, đêm nay y còn phải đối phó Đỗ viên ngoại.
Tuy nhiên, có một điều mà Lâm Kỳ nghĩ mãi không ra, ánh sáng xanh đột nhiên bắn vào mắt Đỗ nhị tiểu thư lúc đó hẳn là do Văn Nhân Ngữ ra tay thanh tẩy thần thức, khiến nàng nói ra chân tướng. Chỉ là tại sao hắn lại làm vậy. Văn Nhân Ngữ dịu dàng, nhưng để đặt hai chữ "lương thiện" vào thì còn cách xa cả vạn dặm.
Nghe Lâm Kỳ nói xong, sắc mặt Văn Nhân Ngữ hơi chùng xuống: "Sư đệ ngươi giờ đang ở đâu?"
Suy nghĩ của Lâm Kỳ có chút thay đổi, có lẽ bắt đầu từ Văn Nhân Ngữ là một lựa chọn khá ổn. Y nói: "Tiền bối, lần trước lúc Sơn Thủy bí cảnh mở cửa, sư đệ của ta không may bị ma tu bắt tới Ma Vực. Đêm nay ta đến Lạc Hà trấn cũng vì lần trước cổng địa ngục đã mở ra ở đây, ta muốn tìm chút dấu vết còn sót lại để có thể đến Ma Vực dẫn hắn về."
"Bị bắt tới Ma Vực?" Văn Nhân Ngữ mỉm cười, khi cười, gương mặt nữ tính trở nên mềm mại hơn một chút: "Ngươi cũng nói năng tự tin quá nhỉ. Một mình vào Ma Vực, chỉ sợ đến bản thân ngươi còn khó đảm bảo."
Khi Lâm Kỳ nhắc tới Sơn Thủy bí cảnh, hắn tin một nửa. Lần này Sơn Thủy bí cảnh mở ra đến tận một trăm mặt, đây là chuyện chưa từng có. Những lão già ở Ma Vực đó trực tiếp sử dụng bí thuật, sao chép một mặt Sơn Thủy cảnh rồi đặt ở Ma Vực, cử người vào bên trong tìm kiếm tư liệu.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy buồn cười, người bình thường không biết chủ nhân của bí cảnh, nhưng trong lòng bọn hắn lại biết rõ.
Vài người trong số đó thật sự không kiên nhẫn chờ đợi, lại dám xông vào Sơn Thủy cảnh làm loạn, xúc phạm đến hung thần từ ngàn năm trước, đến nỗi chết thế nào còn không biết.
Lâm Kỳ nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở, nhưng ý vãn bối đã quyết."
Văn Nhân Ngữ nhướng mày: "Quyết định đi chịu chết?"
Lâm Kỳ lắc đầu: "Tiền bối yên tâm, vãn bối tự có cách thoát thân."
Nếu muốn vào Ma Vực một mình hẳn là không thể, nhưng sau lưng y còn có Côn Ngô Phái. Lâm Kỳ vào Ma Vực chỉ để xác định vị trí cho chưởng môn mà thôi. Cổng địa ngục tuy khó mở nhưng cũng chỉ là dành cho tu sĩ như y, đối với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trở lên, hoàn toàn còn có nhiều đường khác.
Tương tự, những người từ Ma Vực vào Thương Trạch đại lục cũng thế, ví như Văn Nhân Ngữ. Mặc dù không nhìn ra tu vi của hắn, nhưng trong lòng Lâm Kỳ biết, hẳn là ngang ngửa với sư tôn y.
Những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đều là tinh anh của thế giới này, họ thường sống ẩn dật và ít khi quan tâm đến thế sự. Nếu không cần thiết thì sẽ không ra tay, Lâm Kỳ cũng không muốn làm phiền tới sư tôn. Đây là nhân quả của chính Lâm Kỳ, y phải tự mình xử lý.
Văn Nhân Ngữ đánh giá Lâm Kỳ từ trên xuống dưới, mặc dù trước đó hắn nghi ngờ lời nói của y, nhưng giờ đây sự nghi ngờ của hắn đối với người trước mặt đã bị xua tan.
Không thể là y được.
Thứ nhất, năng lực không đủ, thứ hai, tính cách không giống.
Văn Nhân Ngữ cười: "Ta có thể giúp ngươi vào Ma Vực."
Lâm Kỳ kinh ngạc: "Thật không?"
Văn Nhân Ngữ gật đầu: "Nhưng mà, nếu như ngươi tìm được sư đệ của ngươi thì phải nói cho ta biết," hắn thản nhiên nói, "Trước tiên ta sẽ không làm gì ảnh hưởng tính mạng hắn, ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi."
Về sau có giết hắn hay không, thì lại là chuyện khác.
Lâm Kỳ tin mới lạ, ngoài mặt vui vẻ nói: "Được! Vãn bối hứa, đa tạ tiền bối!"
Văn Nhân Ngữ lạnh lùng gật đầu.
Hắn nhảy xuống từ trên tường, hồng y phần phật, mái tóc đen như gấm mượt. Da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, quả thực là một mỹ nhân.
Lâm Kỳ nói: "Trước khi tới Ma Vực, vãn bối còn một việc phải làm."
Văn Nhân Ngữ liếc y: "Cô gái vừa rồi sao?"
"...... Phải."
Văn Nhân Ngữ có chút mỉa mai cười: "Chủ nhân của căn nhà này làm việc cho đám người điên khùng ở Ma Vực đó, hẳn cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày thế này."
Hắn nhìn hoa đào khắp sân bằng ánh mắt kì thị như đang nhìn gì đó ghê tởm: "Hoa đào này đã được bố trí thành trận, chắc là liên thông với Ma Vực, lấy loại trận pháp cấp thấp này để thu thập máu người, cũng chỉ có mấy kẻ đó mới có thể làm được."
Văn Nhân Ngữ thần sắc lạnh nhạt: "Đều là loại rác rưởi của Ma Vực."
"......" Không hổ là công ba.
Nhưng thu thập máu người để làm gì?
Y nhíu mày.
Văn Nhân Ngữ liếc nhìn Lâm Kỳ một cái: "Đừng hỏi."
"......" Thôi được, không cho hỏi thì không hỏi.
Đại lão Ma Vực này khí thế thật mạnh mẽ.
........
Đỗ viên ngoại tên là Đỗ Quang, mấy chục năm trước là đồ tể của Thạch gia thôn. Hắn ta không có kỹ năng nào khác nhưng lại vô cùng giỏi việc giết lợn lấy máu. Trời xui đất khiến lại cấu kết với ma tu, bắt đầu dùng máu người nuôi hoa đào.
Gã không biết nó dùng để làm gì, nhưng gã không cần biết, cũng không muốn biết.
truyen bac chienGiết lợn giết người đều là giết, gã tự an ủi mình như vậy, trên đời không phân cao quý sang hèn, gã giết nhiều lợn như vậy vốn đã phạm vào giới, vậy giết thêm mấy người thì có sao?
Gã có rất nhiều phủ đệ, mỗi phủ đệ đều có một rừng hoa đào, giết người một thời gian sẽ đổi chỗ ở.
Lần này, tới lượt Lạc Hà trấn.
Gã biết mình sẽ phải chịu quả báo nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Đầu tiên, con gái út của gã nhìn thấy gã tưới hoa bằng máu người, lúc đó gã rất tức giận và sợ hãi, muốn giết nàng, nhưng sợi dây huyết thống yếu ớt đã ngăn cản gã làm điều đó. Thế đạo này không có chỗ cho những kẻ xấu không đủ tàn nhẫn. Gã đã sai người hạ ma chướng lên cô con gái nhỏ của mình, làm xáo trộn ký ức của nàng và bỏ nàng lại trong rừng hoa đào tà ác này, để nàng tự sinh tự diệt.
Sau đó, cô con gái lớn bị một tên ma tu khác giết hại. Sự tra tấn mà gã gây ra cho những nữ tử khác cũng được áp dụng cho chính con gái ruột của mình. Gã giận, vô cùng giận, nhưng gã không thể trở mặt với những tên ma tu đó, bởi tất cả những gì gã có bây giờ đều do họ ban cho.
Gã không còn gì cả.
Thê tử không, con gái không, nếu đến cả gia sản này cũng mất đi thì công sức bỏ ra nhiều năm sẽ trở nên vô ích.
Mỗi lần trước khi đi ngủ, Đỗ Quang đều phải chạm vào từng khối vàng trong căn phòng tối tăm mới có thể an tâm chìm vào giấc.
Gã từ từ cởi giày, nằm lên giường, dùng tay chạm vào viên ngọc đen trên cổ mới cảm thấy an tâm.
Đây là bảo vật mà ma tu cho gã để bảo vệ khỏi tà ma quỷ quái.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Đỗ Quang rùng mình.
"Sao trời đột nhiên lại lạnh?"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, trong lòng gã hỏi sợ hãi, một tay ôm lấy hắc ngọc trên cổ, hét lớn: "Là ai?"
Không ai đáp lời, chỉ có tiếng đập cửa vang lên không ngừng.
Lá gan Đỗ Quang không nhỏ, người làm việc này gan có thể nhỏ được sao?
Gã coi hắc ngọc như vật cứu mạng, nghĩ rằng dù sao những thứ đó cũng không thể đến gần hắn.
"Là ai?! Nửa đêm gõ cửa không cho ai ngủ."
Bên cạnh phòng hắn không có ai, cũng không có người hầu, vì gã lo của cải trong nhà sẽ bị trộm mất.
Tiếng đập cửa không ngừng, da, da, da.
"Muốn chết à!"
Gã mở cửa, đột nhiên một cơn đau nhói từ bụng truyền đến, mắt lồi ra khỏi hốc mắt, sắc mặt trắng bệch mà cúi đầu, đối diện gã là một khuôn mặt ngẩng lên với vài giọt máu bị bắn tung tóe.
"Đỗ...... Uyển."
Đỗ Nhị tiểu thư Đỗ Uyển cầm con dao dính máu, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Con đã nói, con không ngủ được, dù có làm cách nào đi nữa, con cũng không thể ngủ được."
Đỗ Quang lúc này bình tĩnh đến lạ thường, trước đó còn nơm nớp lo sợ nhưng giờ khi biết phải chết lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn chỉ nghĩ lần này khi đến địa phủ, vợ hắn nhất định sẽ đánh hắn đến mức bong cả một lớp da.
......
Khi Lâm Kỳ cùng Văn Nhân Ngữ đến nơi, họ nhìn thấy thi thể Đỗ viên ngoại ngã trên mặt đất, còn Đỗ nhị tiểu thư cầm dao đi chân trần.
Văn Nhân Ngữ nhướng mày: "Ồ, chính tay đâm cha ruột, tiểu cô nương này rất có tiền đồ."
Lâm Kỳ không biết trong lòng mình bây giờ là cảm thông hay thương hại.
Đỗ Uyển sắc mặt tái nhợt, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại ngất đi, chắc là do mệt mỏi.
Lâm Kỳ tùy ý tìm một tửu lầu để nàng nghỉ trong đó.
Sau đó trở về Đỗ phủ, hậu viện vẫn bạt ngàn hoa đào.
Ngọn lửa màu đỏ di chuyển trên đầu ngón tay, chỉ búng tay một cái đã vang lên một tiếng bốp, tia lửa từ từ lan ra, cuối cùng một cây bốc cháy, rồi hai cây, ba cây. Ngọn lửa dữ dội nhuộm đỏ cả một vùng.
Mùi thơm nồng nàn cuối cùng cũng tan biến trong ánh lửa ngập trời.
Trong ánh lửa nhảy múa, dường như có những bóng người vặn vẹo, những khuôn mặt dữ tợn và tiếng kêu của những linh hồn tà ác.
Chẳng bao lâu sau, có người trong Đỗ phủ bừng tỉnh, hét lên "Mau đi lấy nước", mọi người vội vã gọi nhau, nhưng cũng may vì rừng hoa đào cách xa chỗ họ ở nên không ai bị thương.
Rừng đào hóa thành tro tàn, tiêu tán giữa trời đất.
Lâm Kỳ lấy ra một mảnh giấy, viết cho Liễu Thanh Toàn, giải thích chuyện đã xảy ra với Đỗ nhị tiểu thư và nói rõ kế hoạch của mình. Sau khi Ân Vấn Thủy mất tích, tiểu sư muội này đã thất hồn lạc phách một thời gian dài, cứ coi như tìm thứ gì đó để nàng phân tâm đi.
*Thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.