Đấu trí

Nhân tình


3 tuần



 Vân Uyên lớn lên tại cô nhi viện. Từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu bước ra đời, luôn phải đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp hơn.

 Là trẻ mồ côi tất nhiên kinh tế vô cùng khó khăn, thời gian mưu sinh vất vả còn không có làm sao có thể đến trường. Vì vậy Vân Uyên đã sớm từ bỏ việc học. Đồng lương ít ỏi cô kiếm được đều là từ công việc bán hoa.

 Thực ra, ban đầu Vân Uyên chỉ là cộng tác chia hoa hồng với một shop bán hoa mà thôi, thời gian dần lâu cô có được một số tiền lại có kinh nghiệm tất nhiên sẽ tự thân vận động rồi.


 Ninh Vũ không phải giám đốc tập đoàn hay công tử giàu sang, hắn chỉ là làm công ăn lương trong một văn phòng luật sư nổi tiếng của thành phố.

 Hắn có đôi mắt màu đen láy tinh tường nhưng lại nhìn đời bằng màu xám, đạm mạc lạnh lùng là những gì người ta nói về Ninh Vũ.

 Theo bạn, như thế nào được gọi là lạnh lùng?

 Là khuôn mặt lạnh như băng chẳng hề cười hay một người hay cười, hòa đồng với người khác nhưng ý cười chẳng bao giờ chạm tới đáy mắt.

 Ninh Vũ tất nhiên là loại thứ hai.

 Vì vậy ở công ty có nhiều nhân viên nữ ôm mộng một ngày có thể chiếm lấy con tim kia. Nhưng cuối cùng nhận được chỉ vỏn vẹn trong hai từ "xã giao".

 Từ lúc học cấp ba cho đến nay, Ninh Vũ chưa từng trải qua bất kỳ mối tình nào.

 Làm việc trong môi trường xa hoa tư bản, càng khiến hắn ngán ngẫm với phụ nữ mặt hoa da phấn nên chuyện hẹn hò đối với hắn là điều không thể.

 Cho đến khi vô tình nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay cười, tay ôm chậu bông trong ngày lễ tình nhân đi khắp công viên tìm người mua giúp, cứ như vậy một người mua cô gái ấy lại trao đi một nụ cười.

 Nhịn không được hắn lại đưa mắt dõi theo.

 Câu đầu tiên cô nói với hắn "Anh ơi...mua hoa tặng bạn gái đi". Giọng nói không ngọt ngào nũng nịu rơi vào tai lại vô cùng thanh thót giống như chim sẻ.

 Ninh Vũ không trả lời, chỉ đơn giản là nhìn.

 Vân Uyên không hiểu bản thân bị cái gì mà được người đàn ông cao to đẹp trai nhìn như vậy cho nên dò xét bản thân một lượt, tự thấy ổn rồi mới yên tâm. Sau đó nói thêm vài câu năn nỉ mua hoa.

 Ninh Vũ lại làm như không nghe, cứ như vậy nhìn Vân Uyên, cho đến khi cô cảm thấy có chút ngại ngùng lại nghĩ hắn bị khiếm thị nên rời đi.

 Ninh Vũ nhìn theo bóng lưng Vân Uyên, chỉ cười nhạt.

 Ninh Vũ không tin bản thân có thể có cảm giác với một người càng không tin có tình yêu sét đánh, nhưng người con gái kia khiến hắn tin bản thân đã mắc phải một sai lầm.

 Công việc hiện tại của Ninh Vũ kiếm được rất nhiều tiền nhưng đối với hắn chỉ là làm mà thôi, yêu thích dường như không tồn tại.

 Cho nên khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong mắt là toàn bộ vui sướng đếm từng đồng bạc lẻ, sau đó cẩn thận nhét vào người khiến hắn thực sự không hiểu, có thể vui vẻ đến mức đó sao?

 Cô gái kia không đẹp lộng lẫy như những người phụ nữ hắn đã gặp nhưng lại đơn giản mà thu hút, đôi con ngươi trong suốt như bảo thạch dễ dàng bị cuốn sâu và không khéo có thể chết chìm.

 Ninh Vũ nhớ đến nụ cười của Vân Uyên có cảm giác giống như hoa lê nở rộ trong sương sớm mùa đông, tỏa sáng nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.

 Nhưng cuối cùng những gì hắn làm chỉ là thu thập thông tin về Vân Uyên.

 Lần thứ hai gặp lại là ở nhà hàng.

 Vân Uyên dĩ nhiên chỉ là lao công mà thôi. Vì nhà hàng sang trọng cho nên phục vụ cũng cần có bằng cấp.

 Cô dọn từng phòng ở toilet nam, tiếng bước chân người lần lượt ra vào làm Vân Uyên vô cùng ngại ngùng, lại nghĩ có mang khẩu trang nên cảm thấy may mắn.

 Sau đó bước ra, thông qua tấm kính nhìn thấy người con trai ở công viên, nhịn không được lại nhìn chằm vào người kia.

 Ninh Vũ biết rõ ánh mắt của người sau lưng, tất nhiên không ngại nhìn thẳng vào cô.

 Hồi lâu tiếng bước chân đi vào làm Vân Uyên thức tỉnh, sau đó thấy bản thân đang ở nơi nào, vội vàng đi ra.

 Cho đến khi Vân Uyên đi khuất, Ninh Vũ vẫn không ngừng dõi theo.

 Một người đi vào nhìn thấy, giống như biết tâm tình Ninh Vũ, nhàn nhạt phán một chữ "Ngon".

 Hắn chỉ cười mà bước ra.

 Vân Uyên có đọc sách nhưng chỉ là một số loại sách chỉ dẫn phương cách thu hút để hấp dẫn một người đàn ông mà thôi.

 Nói cô nhu nhược cũng được, nói cô thực dụng cũng được, nhưng cuộc sống mưu sinh năm năm qua làm Vân Uyên vô cùng chán nản, chỉ mong có thể tìm được đại gia hay một người ít nhất có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của cô là được rồi.

 Tất nhiên Vân Uyên thích đại gia hơn.

 Cô ham tiền cho nên dù bán hoa cực nhọc, ban ngày lại làm thêm ở nhà hàng.

 Thời gian bận rộn nhưng lại vô cùng đầu tư, có hẳn một danh sách những người thuộc giới thượng lưu làm mục tiêu. Tất nhiên danh sách kia không có Ninh Vũ.

 Tự bản thân cô cũng cảm nhận được mình không đẹp xuất sắc cho nên càng điên cuồng kiếm tiền, chỉ mong sẽ có đủ tiền đầu tư son phấn làm đẹp sau đó thì tác chiến bắt con mồi mà thôi.

 Ninh Vũ đến tìm Vân Uyên, không che giấu ý tứ muốn cô làm "Nhân tình", chỉ là nhân tình mà thôi.

 Sau đó, hắn đưa cho Vân Uyên một tập tài liệu về bản thân, kèm theo một bản ghi chép lợi ích của cô khi chấp nhận đề nghị của hắn.

 Vân Uyên không nghĩ Ninh Vũ biết nói chuyện, nên có chút bất ngờ. Sau đó mới hiểu ra ánh nhìn kỳ lạ kia là như vậy.

 Cô định chửi hả dạ một trận lại nghĩ nhỡ hắn là đại gia thật thì thấy tiếc, cuối cùng suy nghĩ một hồi lại thôi.

 Đối với ý định làm giàu của bản thân, Vân Uyên không giả vờ cao thượng né tránh mà thẳng thắn thừa nhận cho nên hẹn ba ngày sau trả lời.

 Vân Uyên học ít lại không ngu ngốc mà người nói sao tin vậy, sau đó cô điều tra biết được hắn là luật sư của văn phòng luật nổi tiếng ở thành phố này, lại nói là luật sư giỏi. Nhưng sau tất cả, số tiền kiếm được hoàn toàn làm Vân Uyên dao động.

 Tình yêu đối với Vân Uyên không là cái gì, chỉ mong sau này bản thân có tuổi không phải vất vả mưu sinh là tốt rồi.

 Cuối cùng quyết định thay vì làm nhân tình của một lão già nào đó, suốt ngày phập phồng lo sợ bị vợ người hủy dung đánh ghen thì làm người tình của một người độc thân lại đẹp trai hoàn toàn tốt hơn hẳn. Cho đến khi hắn lấy vợ thì cô cũng kiếm được kha khá đủ để sống quãng đời còn lại.

 Trong thời gian kiếm tiền Vân Uyên không lãng phí vào quần áo lẫn son phấn cho nên khi quyết định thể hiện thành ý mà đi tìm Ninh Vũ, chọn mãi cũng không có bộ nào ra hồn.

 Nói cho oai vậy thôi chứ quần áo của cô chỉ vỏn vẹn ba bộ mà thôi.

 Vân Uyên không có thói quen mua thật nhiều đồ, chỉ là mặc hư rồi mua.

 Cho đến khi đứng trước văn phòng luật sư H, Vân Uyên hối hận vì tiếc rẻ vài đồng lẻ của bản thân.

 Cô đơn giản chọn quần jeans áo sơ mi, khác hẳn phong thái sang trọng của những người ở đây.

 Chỉ sợ người ta đuổi về.

 Cuối cùng lấy hết can đảm đi vào trong. Thông qua thư ký nói tìm Ninh Vũ.

 Thư ký nhìn qua Vân Uyên một lượt, có chút khinh thường hỏi có hẹn trước không?

 Cô biết nhưng không để tâm mấy, cuộc đời cô ánh mắt như vậy thấy nhiều rồi thêm một lần cũng không chết nên nhàn nhạt "Chỉ cần nói Vân Uyên đến tìm. Anh ấy tự khắc biết".

 Xưng hô thân mật làm Vân Uyên có chút ngại.

 Nhìn quang cảnh tòa nhà được lót bằng gạch sáng bóng bên trong, có cảm giác chói mắt Vân Uyên chỉ biết bản thân cả đời cũng không thể bước vào nơi này, nếu không...Sau đó không nghĩ nữa.

 Hồi lâu, Ninh Vũ một thân tây trang đi xuống.

 Sau đó hai người đi thẳng lên phòng làm việc của hắn, trong khi đi có gặp vài người, bọn họ nhìn cô không hiểu có ý gì.

 Ninh Vũ thông minh cho nên khi Vân Uyên đến tìm đã hiểu phần nào quyết định của cô, xin nghỉ sớm cùng cô trở về dọn qua căn hộ của hắn.

 Sau đó đưa cho Vân Uyên một chiếc card, bảo cô dùng nó để mua đồ nhưng khi đến trung tâm mua sắm cô chỉ mua vài ba bộ đơn giản mà thôi.

 Ninh Vũ cũng không nói gì.

 Nơi ở của Ninh Vũ là một căn hộ cao cấp có một phòng ngủ và một phòng khách khá lớn. Nhà bếp lại hoàn toàn được nhập khẩu, có cảm giác xa hoa làm Vân Uyên trầm trồ không thôi.

 Hai người xa lạ đột nhiên lại sống chung làm không khí có chút ngượng ngập.

 Thoáng thấy sắp đến giờ cơm chiều cho nên Vân Uyên muốn nấu ăn xem như là có qua có lại.

 Vân Uyên không thường xuyên nấu cơm lại nấu vô cùng ngon, hai người không biết nói gì cho nên cứ như vậy trầm mặc ăn hết một bữa.

 Ăn xong trời cũng choạng vạng.

 Ninh Vũ tắm xong sau đó ra phòng khách hoàn tất việc dở đến khi trở lại Vân Uyên đã tắm xong.

 Dường như biết Vân Uyên đồng ý, cho nên trong nhà tắm Ninh Vũ đã sớm chuẩn bị tất cả.

 Vừa bước ra đã thấy Ninh Vũ đi vào.

 Nhìn cô hồi lâu, làm Vân Uyên vô cùng ngại ngùng, da mặt có cảm giác nóng rồi lại không biết làm gì bây giờ, mới nghe hắn hỏi "Em không nóng sao?".

 Vân Uyên mặc váy ngủ lông màu trắng, vây kín toàn thân, thời tiết lại nóng nhìn như vậy vô cùng khó chịu.

 Vân Uyên vô thức lắc đầu. Bàn tay lại nhẹ nhàng tháo đi dây buộc bên hông, chỉ thấy áo ngủ ảm đạm rơi xuống chân. Thành công đem bộ váy bằng lụa mỏng phơi bày trước mắt người đối diện.

 Ninh Vũ dường như có thể nhìn thấu thân hình Vân Uyên, nhịn không được chậm rãi đi lại, vươn tay nắm lấy tay cô, cùng đi về giường lớn.

 Vân Uyên không phải cô gái mới lớn không biết gì, cô hiểu rõ hai chữ "nhân tình" là như thế nào. Nghĩ vậy, nén lo sợ đi theo Ninh Vũ.

 Ninh Vũ đưa tay tắt đèn thành công biến căn phòng sáng như ban ngày thành không gian đỏ tím của đèn ngủ lãng mạn.

 Sau đó hắn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi "Em bao nhiêu tuổi?"

 Ninh Vũ thừa biết chỉ là muốn tìm cớ nói chuyện mà thôi.

 Tim Vân Uyên đập thình thịch từng tiếng, trong lòng vô cùng sợ hãi, xem ra lấy tiền của người không dễ như cô nghĩ. Nhớ đến tiền cho nên gắng gượng vượt qua tất cả, thầm nhủ chớp mắt rồi xong thôi.

 "Hai ba". Vân Uyên hồi hộp nói.

 Cô không nói gì nữa, lại nghe Ninh Vũ nói thêm "Tôi lớn hơn em bốn tuổi".

 "Tôi biết".

 "Tôi biết em biết".

 Vân Uyên ngước mắt không hiểu nhìn Ninh Vũ.

 Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giải thích "Ba ngày của em không đơn giản chỉ để suy nghĩ".

 Bị bóc trần Vân Uyên cũng không mấy quan tâm chỉ nhớ đến nụ hôn của Ninh Vũ sau đó chấn động không dứt, cuối cùng cúi mắt không nhìn nữa.

 Thật khiến người ta dao động mà.

 Hồi lâu ôm cô, Ninh Vũ mới nói "Em biết nhân tình là gì không?".

 Vân Uyên không trả lời, thông qua gật đầu xác nhận.

 "Kể cả chuyện kia".

 Lại gật đầu.

 "Không hối hận?".

 Không có tiền cô mới hối hận, là hắn hay ai thì cũng như nhau mà thôi.

 Vân Uyên gật đầu.

 Ninh Vũ nắm lấy tay cô giơ lên trước mắt, áng sáng dịu dàng của đèn ngủ nhìn thấy bàn tay ngọc ngà có chút run rẫy, Ninh Vũ cười nói "Em sợ?". Nói xong đưa lên miệng hôn nhẹ.

 Vân Uyên muốn đánh chết Ninh Vũ, cô biết hắn muốn làm gì, chỉ cần vài phút là xong thôi, làm sao lại dịu dàng như vậy, cô nhìn vậy lại rất yếu đuối, chỉ sợ bản thân kềm lòng không được a.

 Nghĩ vậy nhưng Vân Uyên lại gật đầu thuận theo.

 "Lần đầu tiên?".

 Nhận được đồng ý.

 Thấy Vân Uyên thẹn thùng không nói, Ninh Vũ mỉm cười chế giễu "Em như vậy làm sao có thể câu dẫn được đại gia đây?".

 Vân Uyên thoáng giật mình, cô sớm quên hắn là luật sư nổi tiếng.

 Sau đó vô thức nói nhỏ "Anh cũng không phải đại gia". Chỉ là nhiều tiền mà thôi.

 Sau đó nhận ra bản thân thất thố nên gấp rút nói "A..xin lỗi...Tôi...Tôi...không có ý đó".

 Ninh Vũ nghe xong cười lớn thành tiếng, người này như thế nào lại phê phán kim chủ của mình ngay trước mặt cơ chứ.

 Vân Uyên không hiểu, hắn cười là vì cái gì.

 Thật lâu mới nghe hắn nói "Ý em là tôi không phải đại gia cho nên không đáng để em phục vụ?". Một câu hỏi lại giống một lời định tội.

 Vân Uyên chột dạ sợ hắn không đồng ý nữa, tiền cũng không thể kiếm nên hấp tấp nói "Tôi nói là không phải".

 "Vậy như thế nào a?".

 "Tôi...tôi...không biết làm thế nào". Không biết đâu, cô chỉ học theo sách thôi. 

 Sách nói phụ nữ có chút ngây thơ, ỷ lại sẽ được đàn ông yêu thích, mà hắn lại không, trong lòng Vân Uyên nghĩ bản thân đã bị lừa.

 Đàn ông dĩ nhiên muốn bản thân là người đàn ông đầu tiên của người phụ nữ mình yêu. Ninh Vũ tất nhiên cũng vậy.

 Nghe xong, không đùa nữa nghiêm túc nói "Ừ...vậy bộ váy ngủ quyến rũ này là như thế nào?". Ánh mắt Ninh Vũ không che giấu nhìn thẳng vào mọi ngóc ngách trên người Vân Uyên.

 Bị người nhìn như vậy, mặt Vân Uyên hóa đỏ vì tối cho nên Ninh Vũ không nhận ra. Làm như thiếu nữ e thẹn nói "Là trong sách".

 Ninh Vũ "Oh" một tiếng, tiếp tục tra hỏi "Vậy sách không nói tiếp theo làm gì?".

 "Tôi chưa đọc tới".

 Ninh Vũ lại "Oh" một tiếng. Sau đó hỏi "Vậy đã hôn qua chưa?".

 Làm như trò chuyện vơi đi e thẹn nên Vân Uyên nói nhiều hơn một chút.

 "Nếu hôn thú cưng cũng được tính thì là rồi. Đó là con chó Riki nhà bên cạnh công viên, nó nhìn giống như cục bông vậy, trong dễ thương vô cùng". 

 Sau đó nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của Ninh Vũ mới dừng lại cười giả lã nói "À...thôi, anh đừng để tâm lời tôi nói".

 Ninh Vũ nhìn thấy Vân Uyên ngại chỉ cười, khẽ vén sợi tóc lòa xòa trước mặt cô nói "Vậy tôi cũng chỉ được sánh ngang với con Riki của em thôi".

 "Không có...không có mà". Người này như thế nào lại xuyên tạc lời của người khác vậy chứ.

 "Như thế nào?". Vòng tay Ninh Vũ vẫn ôm chặt Vân Uyên mà tra hỏi.

 Vân Uyên yên phận bị ôm, cúi mắt nói "Tôi nói là nếu tính, bằng không anh là người đầu tiên".

 Ninh Vũ hứng thú nói "Làm sao em biết tôi sẽ hôn em?".

 "Không phải một lúc nữa sẽ...". Vân Uyên chỉ nói như vậy rồi không nói nữa.

 Ninh Vũ kề sát cô thì thầm "Chuyện đó không nhất thiết phải hôn".

 "Trong lúc bán hoa, tôi thấy các cặp tình nhân vẫn hay hôn nhau, cho nên nghĩ như vậy".

 Ninh Vũ nghe xong lại "Ồ" một tiếng. Trong lòng lại có vô vàn hứng thú với cô gái nhỏ này.

 Ninh Vũ giống như suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới cầm lấy mặt của Vân Uyên đem hai ánh mắt thẳng tắp chạm vào nhau "Vân Uyên...Tôi tên gì?".

 Cô không hiểu ý tứ của hắn, lại vô thức bật ra cái tên "Ninh Vũ".

 "Tốt...Nhớ  rõ, tôi - Ninh Vũ là người đàn ông đầu tiên của em, của Vân Uyên". Lời nói giọng như nhắc nhở lại giống như mệnh lệnh.


 Sau đó, Vân Uyên không biết gì nữa, chỉ cảm giác rõ ràng Ninh Vũ cúi đầu, thành công đem môi hai người in dấu lên nhau.

 Làn môi bị Ninh Vũ cắn mút làm Vân Uyên vừa có chút nhột lại đau, cô căng thẳng nắm chặt ga giường dưới thân mà mím môi. 

 Hồi lâu không đi sâu vào được, Ninh Vũ mới rời khỏi sau đó nhẹ nhàng nói "Ngoan...đừng căng thẳng. Khi tôi hôn em, em phải khẽ hé môi biết không?  Sách không có nói cách hôn?".

 Vân Uyên lắc đầu.

 Nhìn thấy Vân Uyên hồi hộp nắm chặt chăn, Ninh Vũ mới biết bản thân hấp tấp như thế nào, sau đó mới nói "Đưa hai tay của em đây".

 Vì đã nhận lời người ta cho nên đối với Ninh Vũ, Vân Uyên chỉ có nghe lời.

 Hắn đem hai tay Vân Uyên vòng qua thân người, mỉm cười trấn an "Được rồi...ôm cho chặt vào".

 Nhìn Vân Uyên một lúc Ninh Vũ mới nói thêm "Sau này không cần sách nữa, tôi sẽ dạy em. Em chỉ cần nghe theo chỉ dẫn của tôi, được chứ?".

 Ninh Vũ hài lòng nhìn cái gật đầu, chỉ thấy bản thân vô cùng có thành tựu, tựa như hắn là ông hoàng của cô.

 Sau đó, hắn cúi đầu thêm một lần, đem nụ hôn vừa ngây ngô lại ngọt ngào của cô trở nên vô cùng sắc tình.

 Có những thứ được gọi là bản năng, Ninh Vũ dĩ nhiên làm tốt rồi.

 Qua một đêm Vân Uyên chính thức trở thành người của Ninh Vũ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play