[P4/4]

15.

Tạ Hoài Kinh đưa tôi đến công viên nhỏ chúng tôi thường đi.

Khu vực này không chỉ nhỏ mà còn vắng vẻ, xung quanh đều là cây thông, tính bí mật cực kì tốt.

Anh đỡ tôi ngồi xuống ghế dài, còn anh ngồi xổm trước mặt tôi.

Ngước mắt lên nhìn tôi chăm chú.

“Hôm nay thấy rồi sao không đến hỏi anh?”

Tôi yên tĩnh cả một đường, nhưng lúc mở miệng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Em sợ anh vì em nên mới đi làm chuyện đó.”

“Anh giống như luôn cảm thấy cho em không đủ nhiều, cả ngày viết tiểu luận để kiếm tiền cho em.”

“Cuối cùng lại chê việc viết tiểu luận kiếm được ít mà đi làm… đi làm chuyện đó.”

Tạ Hoài Kinh tức giận cười.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm tôi lên trên đùi.

“Chuyện gì?”

Anh lau nước mắt cho tôi, còn hứng thú hỏi tiếp:

“Em nghĩ bạn trai bán thân đấy à?”

Ánh mắt Tạ Hoài Kinh nhìn tôi giống như đang trêu chọc một đứa bé mới lớn.

Tôi hít một hơi, có tình có lí phản bác:

“Nhưng trong video Lương Sơ quay anh bị người ta hôn cũng không tránh.”

Nội tâm tôi lên án: Rõ ràng em còn chưa có hôn đâu.

Anh cảm thấy rất thú vị, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

Anh hơi cúi người, mặt chạm nhẹ vào mặt tôi.

“Đó là xã giao.”

Tiếp đó, trong lúc tôi không kịp phản ứng, môi anh khẽ chạm lên má tôi.

Hơi thở cũng không rời xa, lúc nói chuyện môi vẫn sẽ nhẹ chạm vào mặt tôi.

Tay anh vòng qua eo tôi, kéo tôi về phía mình.

“Đây mới là hôn, Chi Chi.”

Tôi không dám động đậy, sợ động đậy một chút sẽ chạm phải môi anh.

Tôi làm ổ trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi:

“Cho nên anh không làm chuyện gì xấu, đúng không?”

“Đang định làm.”

Cằm anh đặt trên bả vai tôi, bình tĩnh nói:

“Anh muốn hỏi em một chút, lúc nào có thể hôn?”

Ờ thì, hôm nay là lễ tình nhân.

Được rồi nha.

Nể tình Tạ Hoài Kinh vẫn luôn là người bạn trai ba tốt của tôi.

Tôi nhanh chóng vịn lấy vai anh, rướn người lên chạm vào môi anh một cái.

Sau đó lại lập tức lùi về trong lồng ngực anh, mặt vùi vào cần cổ anh.

“Hôn được rồi.”

Có lẽ phải nửa phút sau Tạ Hoài Kinh mới phản ứng lại được.

Giọng nói bình thản không chút gợn sóng.

“Anh còn chưa nói hết, ai nói em hôn chứ?”

Bầu không khí mập mờ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.

Tôi tức muốn ch//ết.

Hít sâu một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.

“Được, sau em sẽ không hôn nữa.”

Tạ Hoài Kinh lười biếng cười, không biết xấu hổ nói:

“Anh chủ động hôn cũng không sao.”

Anh cúi đầu tìm môi tôi.

Một giây trước khi hôn tôi, anh nghiêm túc nhìn tôi, lịch sự hỏi:

“Hôn lưỡi có vấn đề gì không?”

Anh đi ch//ết đi…

Tôi đỏ mặt, giận dỗi nói:

“Có vấn đề.”

Anh như không nghe thấy câu nói này.

“Anh không có vấn đề, em nghĩ cách tiếp nhận đi.”

Dứt lời lập tức hôn xuống.

Tạ Hoài Kinh giữ mặt tôi để tiện hôn hơn.

Nhưng vẫn có hơi khó chịu.

Anh vừa hôn tôi vừa giữ lấy eo tôi.

Tôi từ ngồi trên đùi anh thành dạng chân ngồi trên đùi anh.

Tạ Hoài Kinh dùng tay giữ chặt lấy gáy tôi, không cho tôi lùi bước.

Một lúc lâu sau mới lùi ra sau.

Anh lấy ra một chiếc vòng tay có đính đá đeo lên cổ tay tôi.

Giọng nói vẫn còn dư âm của nụ hôn vừa rồi.

“Lễ tình nhân vui vẻ, bé cưng.”

Hai giây sau lại cười nhẹ một tiếng, dường như nhớ đến chuyện buồn cười nào đó, anh bổ sung thêm:

“Anh mua bằng tiền của mình.”

“Là tiền hợp pháp.”

Tôi làm như không nghe thấy lời trêu chọc này của anh.

Tôi nâng vòng tay lên nhìn, dưới ánh đèn đường chiếc vòng càng chói mắt hơn.

Tôi nói từ tận đáy lòng mình:

“Nhìn thật xinh đẹp.”

Rất lâu sau đó tôi mới biết được.

Chỉ có kim cương mới có thể lấp lánh như vậy.

16.

Tạ Hoài Kinh tiễn tôi về dưới kí túc, tôi giữ chặt lấy tay áo anh.

“Em mua cà vạt cho anh, anh đợi em một chút, em lên lấy.”

Hình như anh khá bất ngờ với món quà vào lễ tình nhân của tôi, ngơ ngác một lúc mời mỉm cười gật đầu.

Tôi nhanh chóng lên tầng lấy quà cho Tạ Hoài Kinh, đúng lúc gặp Trình Oanh về phòng ngủ.

Từ lần đó về sau, ấn tượng của cô ta đối với Tạ Hoài Kinh rất kém.

Cô ta vốn không để ý đến chúng tôi, ánh mắt lướt qua vòng tay trên tay tôi.

“Nhìn cũng giống thật đấy.”

Sau đó hất tóc rời đi.

Tạ Hoài Kinh nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi liên tục giải thích với anh:

“Bạn cùng phòng của em đang nói cà vạt.”

“Cô ấy nghĩ rằng… cà vạt em tặng anh là đồ giả.”

“Em mua ở cửa hàng chuyên dụng, anh đừng nghe cô ấy.”

Tạ Hoài Kinh im lặng nhìn bóng lưng Trình Oanh thêm mấy lần.

Vì đôi mắt đào hoa mà anh nhìn ai cũng đều rất thâm tình.

Tôi đột nhiên có cảm giác nguy cơ.

Đành phải uyển chuyển nhắc nhở.

“Cô ấy có bạn trai rồi.”

Tạ Hoài Kinh buồn cười nhìn tôi.

“Thì sao?”

Tôi nhớ đặc điểm các đời bạn trai của Trình Oanh.

Một lúc lâu sau mới nói được một câu.

“Cô ấy thích người hơi có tiền một chút.”

Tạ Hoài Kinh bình thản ừ một tiếng, dùng giọng điệu trêu tức hỏi tôi.

“Vậy em thích người như thế nào?”

Tôi buột miệng nói:

“Em thích anh.”

Vừa dứt lời, cả hai chúng tôi đều dừng lại.

Lúc đầu tôi tính sẽ chọn một lúc thích hợp để chính thức nói cho anh biết.

Một lúc lâu sau Tạ Hoài Kinh nở nụ cười, hiếm khi không còn ngả ngớn nhìn ngày thường.

“Có một chuyện anh vẫn không nói cho em biết.”

“Đợi anh suy nghĩ thật kĩ đêm nay rồi mai sẽ giải thích cho em.”

Tôi hoang mang nhìn anh.

“Bây giờ không thể nói sao?”

Tạ Hoài Kinh xoa nhẹ thái dương, lời ít ý nhiều nói:

“Có hơi phức tạp.”

Tôi không nghĩ nhiều, gật nhẹ đầu.

Cho đến khi về đến nơi tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

Đêm nay Tạ Hoài Kinh vẫn chưa giải thích cho tôi tại sao anh lại có chiếc xe thể thao kia.

Còn nữa.

Quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia là gì.

17.

Trưa ngày hôm sau.

Trong nhà ăn, tôi chọc cơm trong bát, không yên lòng ăn.

Tạ Hoài Kinh nói lát nữa ăn cơm xong sẽ nói cho tôi, sự tò mò của tôi dâng lên đến đỉnh điểm.

Anh nhìn bát canh trống không của tôi, đứng dậy muốn lấy thêm cho tôi.

Tạ Hoài Kinh vừa nghiêng người đã bị người khác đổ cả khay đồ ăn lên.

“Cmn! Mày đi đường không có mắt à?”

Nam sinh kia khoảng hơn 100 cân, vừa cao vừa to đứng trước mặt Tạ Hoài Kinh, không chút khách khí đẩy bả vai Tạ Hoài Kinh.

“Hỏi mày đấy, mày điếc à?”

“Mày đi lấy lại cho tao một khay giống hệt đi.”

Tôi nhận ra đây là bạn của Lương Sơ, rõ ràng là anh ta nói người này đến gây sự.

Cơn tức của tôi bay thẳng lên não.

Đúng lúc dì ở nhà ăn đi gom thức ăn thừa đi đến bên cạnh.

Tôi cầm khay cơm trên cùng đổ thẳng lên đầu tên to con kia.

“Xin lỗi bạn trai tôi mau.”

Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, trực tiếp làm rõ mọi chuyện:

“Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được anh cố tình đổ lên người anh ấy.”

Lương Sơ đứng ở một góc khuất gần đó cũng đi đến cười lạnh.

“Anh gặp uất ức cũng để cô ấy ra mặt thay mình sao?”

“Còn có tâm trạng chơi điện thoại nữa?”

Tôi không nhịn được, cầm cái khay trên bàn lên ném về phía anh ta.

“Lương Sơ, sao anh cứ nhằm vào anh ấy vậy?”

Rõ ràng trên người tôi không sạch sẽ hơn mấy người họ là ai, nhưng tôi không quan tâm.

“Là tôi không thích anh, không muốn quay lại với anh.”

“Anh tìm người đổ lên người tôi này, anh bắt nạt anh ấy làm gì?”

Tạ Hoài Kinh không như tôi.

Anh là đàn ông.

Chỉ cần động đậy một chút, chắc chắn sẽ bị đám người Lương Sơ ra tay đấm đá.

Nói cho cùng bọn họ chỉ đang bắt nạt Tạ Hoài Kinh không có người chống lưng.

18.

“Chi Chi.”

Tạ Hoài Kinh lên tiếng, lạnh nhạt như thể người bị đổ đồ ăn lên người không phải anh vậy.

“Lại đây, anh lau cho em.”

Tên to con và Lương Sơ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hung hăng cầm ghế đi về phía Tạ Hoài Kinh.

Tôi bị dọa cho tái mặt.

Tạ Hoài Kinh hiếm khi tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Anh hừ một tiếng, cởi áo khoác bẩn ra.

Tên to con giơ ghế lên, cổ tay đang nâng lên cũng lập tức bị ấn xuống.

Tạ Hoài Kinh giành lấy chiếc ghế trên tay anh ta, cười nhẹ ước lượng.

“Cmn giữ cho chặt vào.”

“Chưa có xong đâu.”

Một giây sau anh dùng hết sức quật ngã tên to con kia.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy Tạ Hoài Kinh nói bậy.

Một tay anh nắm cổ áo tên kia rồi kéo lại trước mặt mình.

“Thích làm chó thế à?”

Vẻ mặt anh hiện lên sự tàn nhẫn.

“Kêu thử một tiếng cho tôi nghe đi.”

Tên to con tức đến đỏ bừng mặt: “Tao x mẹ mày…”

Lời cuối cùng còn chưa nói ra đã bị Tạ Hoài Kinh giữ chặt gáy đẩy mạnh vào tường xi măng.

Lương Sơ vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh đã vượt quá mức tự vệ rồi anh biết không?”

“Tôi sẽ báo công an để anh ngồi tù mục xương!”

Tạ Hoài Kinh liếc qua anh ta một cái, thờ ơ cười.

Thậm chí còn lười trả lời.

Tôi bị Lương Sơ dọa sợ, đang định lấy điện thoại tra giới hạn của việc phòng vệ chính đáng là như thế nào.

Đột nhiên có mười mấy người đàn ông mặc vest đẩy cửa phòng ăn bước vào.

Giống như vệ sĩ vậy.

Chỉ có một người ở giữa nhìn vừa lịch sự vừa tri thức.

Người đó xách túi tài liệu cùng hai túi quà đi đến trước mặt Giang Hoài Kinh.

“Tiểu Tạ tổng, quần áo ngài muốn.”

Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Tạ Hoài Kinh nhận túi, đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái túi trong đó.

Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

“Đi thay quần áo trước đã.”

Tôi như mất đi năng lực suy nghĩ, máy móc nhận rồi đi đến nhà vệ sinh.

Tạ Hoài Kinh chỉ về phía tên to con và Lương Sơ đã hóa đá.

“Luật sư Trần, gọi anh đến đây là vì muốn hỏi anh một chút.”

Anh tiện tay nghịch mấy cái ghế trước mặt, giống như đang xem cầm cái nào là tiện nhất.

“Nếu tôi ở đây đánh họ cho đến khi hài lòng thì phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

Giọng nói càng ngày càng xa.

Tôi thậm chí còn không dám quay đầu, cảm giác tất cả đều như một giấc mơ.

Mỗi bước đều như đi trên mây.

Luật sư Trần mỉm cười: “Tiểu Tạ tổng cho tôi một đề bài thật nan giải.”

Lương Sơ há mồm một lúc lâu mới lên tiếng.

“Con trai nhỏ nhà họ Tạ vừa về nước chưa được bao lâu, ngoài tuổi tác và tên tiếng anh ra thì hoàn toàn không có thông tin gì.”

Anh ta dừng lại một lúc, không thể tin được mà hỏi.

“Không… không phải là anh đấy chứ?”

Tạ Hoài Kinh nhìn anh ta không trả lời, cuối cùng giao chuyện ở đây lại cho luật sư Trần.

Trên môi là nụ cười lạnh.

“Cho dù là gây chuyện hay là gì khác thì đều bắt anh ta vào trong đó mấy ngày cho tôi.”

Luật sư Trần gật đầu đã biết.

Thấy Tạ Hoài Kinh đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi thu ánh mắt lại, cầm túi vào thay quần áo rồi rửa tay.

Lúc tôi ra, Tạ Hoài Kinh cũng đã thay xong đồ.

Anh im lặng nắm tay tôi đi ra ngoài.

19.

Cả đường đều chìm trong im lặng.

Tạ Hoài Kinh đưa tôi thẳng xuống nhà xe, ngồi lên chiếc xe thể thao gọi là đi thuê kia.

Anh đóng cửa xe, ném chìa khóa sang một bên.

Đối mặt với tôi.

“Từ giờ trở đi, cho dù em có đánh mắng anh như thế nào cũng được, làm cho đến khi em nguôi giận thì thôi.”

“Nhưng chia tay thì không được.”

Giống như những gì tôi đã tưởng tượng qua không biết bao lần.

Tôi hạ tầm mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói:

“Vậy là từ đầu đến cuối anh đều lừa em.”

Tạ Hoài Kinh im lặng.

Tôi cúi đầu nhìn tay áo, vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm:

“Em… em ngày nào cũng lo lắng cho anh vì để mua đồ cho em mà có phải ngày càng thiếu thốn hay không.”

“Đúng là buồn cười.”

Tôi đau lòng cười, hỏi vấn đề mà mình để ý nhất.

“Anh giấu thân phận với em, anh sợ em yêu anh vì tiền sao?”

Nói xong lời cuối cùng, tôi không kìm chế được mà nghẹn ngào.

Vẻ mặt Tạ Hoài Kinh hiện rõ sự luống cuống.

Anh ôm lấy eo tôi, bế tôi từ ghế phụ sang đùi mình.

“Không phải, tuyệt đối không phải.”

“Anh sai rồi Chi Chi, em đừng khóc.”

Tôi khóc to thành tiếng, cố gắng đẩy anh ra.

“Anh thả em ra, Tạ Hoài Kinh anh thả em ra, em không muốn thích anh nữa…”

Tạ Hoài Kinh càng ôm tôi chặt hơn, không ngừng hôn lên mặt tôi.

“Không thể thả, thả em ra rồi em sẽ không cần anh nữa.”

Anh nắm lấy cổ tay tôi, thẳng tay tát mình một cái.

Tôi ngẩn người, đỏ mắt nhìn anh.

Khuôn mặt anh lập tức xuất hiện vết đỏ.

Khoảng cách này khiến tôi có thể nhìn rõ sự nghiêm túc và bối rối trong mắt anh.

“Em tin anh đi.”

“Anh giấu em, ngoài vì để theo đuổi em ra thì không còn nguyên nhân nào khác.”

Tạ Hoài Kinh hôn lên má tôi, có chút bệnh hoạn nói:

“Anh yêu em đến ch//ết rồi.”

“Chỉ cần là thứ trên người có thể hấp dẫn em anh đều sẽ đưa cho em hết, bé cưng.”

Tôi trốn tránh nụ hôn của anh.

Tạ Hoài Kinh dứt khoát dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, hôn nhẹ lên môi, mũi và trán tôi.

Giọng anh rất thấp, cũng rất dịu dàng.

“Nếu như không phải em nhiều lần nhấn mạnh em không thích người có tiền thì anh sẽ không giấu đến tận bây giờ.”

Tôi đánh lên vai anh, tức giận nhìn anh.

“Vậy anh tính giấu em cả đời sao?”

Tạ Hoài Kinh đồ biến thái này.

Không ngờ lúc này anh còn cười.

Được một lúc lại hôn lên môi tôi, đầu lưỡi thăm dò muốn hôn sâu.

Tôi không mềm lòng, tức giận cắn anh một cái.

Anh không quan tâm, chỉ giữ chặt lấy cằm tôi, đề phòng tôi lại lần nữa cắn anh.

Một lúc lâu sau mới buông tôi ra.

Hô hấp của hai người đều không ổn định.

Trên môi Tạ Hoài Kinh còn óng ánh nước.

“Em cũng nghĩ muốn sống cả đời này với anh.”

Tôi lạnh lùng phủ nhận.

“Không có.”

Anh chỉ nghe những gì mình muốn nghe.

Đối với kiểu phủ nhận trực tiếp này thì làm như không nghe được.

Tạ Hoài Kinh lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, giải thích:

“Hôm qua em thấy video của anh và chị anh, hôm nay anh định sẽ nói thật với em.”

“Không ngờ tên họ Lương kia lại thích tìm đường ch//ết như vậy, anh không định làm bất ngờ như vậy.”

“Khiến Chi Chi tức giận đến mức muốn chia tay anh rồi.”

Tên chó này lừa dối tôi mà còn tỏ vẻ vô tội.

Tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, nâng cổ tay lên.

Chỉ vào vòng tay hỏi anh:

“Cái này bao nhiêu tiền?”

Anh vuốt cổ áo tôi, hững hờ “ừm” một tiếng rồi nói:

“Quên rồi.”

“Không quý, em đeo cho vui thôi.”

Tôi không từ bỏ: “Đây là kim cương sao?”

Tạ Hoài Kinh ừ một tiếng.

“Do anh thiết kế, em có thích không?”

Tôi lặng người đoán giá trị của nó, cúi đầu muốn tháo vòng ra.

“Không thích.”

“Hơn nữa đi đường còn dễ bị cướp.”

Tạ Hoài Kinh không ngăn tôi lại, nhưng đột nhiên đau đớn rên lên một tiếng.

Tôi bị dời lực chú ý, cũng lập tức căng thẳng.

“Sao vậy?”

Anh nhắm mắt lại, sau đó bế tôi về lại ghế phó lái.

Khuôn mặt trắng bệch yếu ớt.

“Không sao, em về phòng trước, buổi tối anh lại tìm em giải thích được không?”

“Anh đến bệnh viện một chuyến.”

Tôi lắc đầu, lo lắng kéo tay anh.

“Tạ Hoài Kinh, anh sao vậy?”

“Tại sao lại phải đến bệnh viện?”

“Anh mau nói gì đi.”

Thấy tôi gấp đến mức sắp khóc, anh ho khan vài tiếng, đứt quãng nói:

“Thật sự không sao, mấy ngày trước lễ tình nhân anh viết tiểu luận đến nửa đêm, không chú ý nên bị dây thép trên ghế quẹt phải tay.”

Anh trấn an tôi: “Mặc dù lúc đó chảy rất nhiều m//áu nhưng vết thương cũng không quá sâu.”

“Chỉ đến bệnh viện khâu mấy mũi mà thôi.”

Tôi bị dọa sợ, cầm lấy tay anh, cẩn thận từng li từng tí vén áo lên.

Cho đến khi băng gạc băng bó vết thương hoàn toàn lộ trước mặt tôi.

Tôi không dám chạm vào, càng nhìn càng đau lòng.

“Tại sao anh không nói cho em?”

“Có phải bây giờ vết thương bị nứt ra rồi không, em bắt xe đến bệnh viện kiểm tra với anh được không?”

Anh buồn bã cười.

“Anh tự đi là được rồi.”

“Em không thích chiếc vòng này thì anh sẽ mua cho em một chiếc khác.”

“Ngoài chiếc vòng tay này, tất cả những gì anh mua cho em đều là tiền anh viết tiểu luận mà có.”

“Lúc đầu anh…”

Anh rút tay về, lúc thả tay áo xuống hình như đụng phải vết thương, đau đến mức nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục nói:

“Lúc đầu anh nghĩ rằng em sẽ thích.”

Tôi đeo lại vòng tay: “Em thích, Tạ Hoài Kinh.”

“Nó rất đẹp.”

“Chúng ta đến bệnh viện trước, được không?”

Tôi gần như là dỗ dành anh mới gật đầu đồng ý đến bệnh viện.

20.

Trên đường đi, tôi thấy Tạ Hoài Kinh lại bình thản như ngày thường.

Tôi thầm nghĩ, có phải anh giả vờ không, vết thương căn bản không bị nứt.

Nhưng khi bác sĩ cắt băng ra, khi thấy vết thương đang rỉ m//áu, sự áy náy gần như bao trùm lấy tôi.

Bác sĩ cũng nhíu mày, phê bình Tạ Hoài Kinh.

“Không phải tôi đã nói với cậu gần đây đừng dùng sức ở tay này sao?”

Tôi nhớ đến ban nãy mình nhích tới nhích lui trong lòng anh, lại còn nhiều lần đẩy anh ra, thậm chí còn đánh anh.

Tạ Hoài Kinh rất ngoan ngoãn cúi đầu, nghe lời nói xin lỗi.

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Bác sĩ thay thuốc cho anh xong chúng tôi mới rời khỏi bệnh viện.

Tôi như vệ sĩ, cẩn thận bảo vệ anh từng li từng tí.

Miệng không ngừng líu lo.

“Cánh tay này của anh bị thương, vừa rồi em đánh anh sao anh không tránh?”

“Em nghi ngờ anh đang tỏ vẻ đáng thương.”

Tạ Hoài Kinh dừng lại, im lặng nhìn tôi.

“Vì anh khiến em tức giận.”

Anh không giả vờ chút nào, thẳng thắn nhìn tôi.

“Lúc đầu anh nghĩ, chỉ cần không chia tay, em làm gì anh cũng được.”

“Cho dù có bị thêm mấy nhát nữa cũng không sao.”

Hai tay tôi đỡ lấy cánh tay bị thương của anh để tránh đụng vào.

Nhỏ giọng phản bác:

“Em cũng đâu phải biến thái, em không có thói quen vui vẻ vì người khác bị thương đâu.”

Tạ Hoài Kinh dung túng tôi không có điểm dừng, anh cười nói: “Ừm, Chi Chi không phải.”

Anh nắm lấy tay tôi.

“Lúc nào Chi Chi mới tha thứ cho anh?”

Tôi tránh khỏi tay anh, qua loa đáp:

“Nói sau đi.”

21.

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần làm lơ Tạ Hoài Kinh một tháng.

Nhưng chỉ một tuần anh đã không nhịn được.

Chập tối thứ sáu, tôi nhận được điện thoại của bạn anh.

Chính là người đã từng nói dối không chớp mắt, giúp Tạ Hoài Kinh lừa gạt tôi.

“Bạn học Tang… Cô vẫn nên đến quán bar nhìn anh Tạ một chút đi…”

Tôi hoàn toàn đoán trước được lời sắp tới của anh ta là gì, dứt khoát từ chối.

“Anh ấy có uống đến ch//ết cũng không liên quan đến tôi.”

Bên phía đối diện im lặng một lúc lâu.

“Không phải, anh Tạ uống nhiều quá không nhận ra được ai với ai, bạn cùng phòng họ Trình kia của cô đến bắt chuyện với anh ấy, anh Tạ nhận nhầm cô ta thành cô…”

“Tôi thấy nữ sinh kia sắp dán lên người anh Tạ đến nơi rồi.”

Tôi nắm chặt điện thoại: “Vậy anh giúp tôi gửi lời chúc phúc cho họ.”

Anh ta xấu hổ cười: “Cô không quan tâm thì tôi cũng hết cách, bạn gái tôi tìm tôi có việc gấp, tôi đi trước.”

Anh ta lập tức cúp điện thoại.

Tôi yên lặng đứng ngoài ban công.

Một lúc sau mới nâng chân đá vào lan can, mặc áo khoác đến quán bar.

22.

Khi thấy chỉ có một mình Tạ Hoài Kinh trên băng ghế, tôi xoay người rời đi.

Tên đàn ông chó đáng ch//ết.

Anh đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Không có lừa em.”

Lúc này tôi mời dừng lại, để mặc anh kéo tôi vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Tạ Hoài Kinh nắm chặt vai tôi, xoay tôi đối mặt với anh.

Anh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vừa rồi Trình Oanh thật sự đến, nhưng bạn trai em giữ bản thân trong sạch, không để cô ta chạm vào dù chỉ một chút.”

Tôi thờ ơ: “Cần em đốt pháo khen anh không?”

Tạ Hoài Kinh uống rất nhiều, nhiều đến mức đứng cũng không vững.

Ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

“Không muốn đốt pháo.”

Bắt bẻ thật đấy.

Tôi kéo cánh tay bị thương của anh, muốn kiểm tra xem vết thương thế nào.

“Vậy anh muốn gì?”

“Muốn em.”

Tôi hất tay anh ra.

Tạ Hoài Kinh đột nhiên nhấn tôi vào tường, lười biếng cười.

“Rất muốn.”

Chóp mũi anh cọ vào chóp mũi tôi.

Anh chậm rãi nói.

“Nhưng anh có thể đợi.”

“Đợi cái gì?” Khoảng cách này khiến người ta khó có thể gần gũi, nhưng lại rất quyến rũ.

Ánh trăng vụn vặt chiếu vào sáng đáy mắt anh.

“Chờ đến khi chúng ta kết hôn.”

Tôi nhấn mạnh:

“Anh còn cần em tha thứ cho anh trước đó.”

Tạ Hoài Kinh vẫn cười, nắm tay tôi đi ra ngoài.

Bóng chúng tôi hòa vào với nhau, càng ngày càng dài.

“Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh có thể đợi.”

Chúng tôi đi qua ngõ nhỏ đầy khói lửa ít người lui tới.

Giống như đang đi qua bốn mùa của nhiều năm sau vậy.

Tôi nắm chặt tay anh, miệng vẫn đối nghịch với anh như cũ.

“Dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy?”

Tạ Hoài Kinh đan năm ngón tay vào tay tôi.

Không phải giọng nói kiên định, dường như anh đang nói về một sự thật hiển nhiên.

“Vì anh sẽ thích em rất rất rất lâu.”

[Hết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play