[P2/4]
6.
Anh ta còn chưa dứt lời, tiếng động cơ xe thể thao gầm rú đã át tiếng cuối của anh ta.
Lương Sơ và tôi đồng thời nghiêng đầu nhìn sang.
Một chiếc xe thể thao màu đen vô cùng xa xỉ đột nhiên dừng trước mặt Lương Sơ.
Anh ta không kịp phản ứng, liên tục lùi về sau mấy bước, lưng va vào tường.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Đôi mắt lạnh nhạt của Tạ Hoài Kinh nhìn Lương Sơ, tay vẫn còn đặt trên tay lái.
“Ở đâu ra thứ rác rưởi này vậy, anh mà cũng dám đụng vào cô ấy sao?”
“Anh không muốn sống nữa à?”
Lương Sơ bị đau kêu lên một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Anh ta nheo mắt đánh giá Tạ Hoài Kinh với ánh mắt không tốt.
Sau đó lại hỏi tôi:
“Anh ta là ai?”
“Lúc trước tôi đã từng thấy thái tử gia nhà họ Tạ đi chiếc xe này, đừng nói với tôi anh ta là người đó.”
Tôi lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
Nhìn xe thể thao một cái, rồi lại nhìn về phía Lương Sơ.
“Không phải.”
“Trùng họ mà thôi.”
Tạ Hoài Kinh to gan đến mấy cũng không thể mạo danh thiếu gia nhà họ Tạ được.
Tôi chạy chậm đến cửa sổ cạnh ghế lái, xoay người nhắc nhở Tạ Hoài Kinh.
“Anh thuê xe ở đâu vậy?”
“Mở cửa cẩn thận chút, vừa rồi hình như tôi thấy bị xước một ít rồi, công ty thuê xe có bắt anh bồi thường không?”
Anh không chút cảm động với lòng tốt của tôi.
Ngược lại còn cười lạnh.
“Cho nên em từ chối tôi là vì con hàng kia?”
Tạ Hoài Kinh liếc qua cổ tay phiếm hồng của tôi.
“Tôi làm em đau sao?”
“Rốt cuộc em thích anh ta ở điểm nào?”
Tôi nghe xong mà ngẩn người.
Khi tôi đang cố gắng tiêu hóa xong một loạt tin tức này, từ phía xa đột nhiên truyền đến mấy giọng nói ồn ào kích động.
“Ơ! Hôm nay anh Tạ không còn giả khiêm tốn nữa à.”
“Mẹ nó đúng là thái tử gia, xe 2000 vạn cũng dám tùy tiện lấy ra dọa người như vậy.”
Chờ một chút…
Tôi từ kinh ngạc đến ch//ết lặng, ngây ngốc hỏi Tạ Hoài Kinh:
“Nếu không nhầm, anh chính là vị thái tử gia trong lời họ…”
“Thật sao?”
7.
Nam sinh đối mặt với ánh mắt của tôi.
Đầu ngón tay thon dài vì nắm quá chặt vô lăng mà trở nên trắng bệch.
Một lúc sau lên tiếng:
“Không phải.”
“Xe này tôi thuê.”
Bước chân mấy nam sinh cách đó không xa dừng lại.
Cuối cùng đi sang một hướng khác, gượng gạo cười ha ha.
“À, nhìn nhầm.”
“Đây sao có thể là xe của thái tử gia chúng ta được…”
“Nhìn kĩ mới thấy là hàng pha ke đi độ lại!”
Tôi không nghi ngờ gì, thở dài một hơi.
Nghiêm túc nắm chặt tay áo Tạ Hoài Kinh.
“Sao đột nhiên anh lại thuê xe xịn thế này?”
“Lúc trước tôi đã từng nghe người khác nói qua, xe sang mà bị xước xát ở đâu sẽ bị công ty thuê xe đền rất nhiều tiền.”
Tạ Hoài Kinh qua loa cười, vẫn lạnh nhạt dựa vào ghế như cũ, đầu ngón tay gõ tay lái.
“Có lẽ là sau khi biết bạn trai cũ của em là con nhà giàu nên cảm thấy hơi tự ti.”
Anh liếc tôi một cái, vẻ mặt tỉnh táo như người vừa bị vạch trần đi thuê xe không phải là mình.
“Lần đầu tiên tỏ tình không chỉ bị từ chối mà còn bị block, tự ti khóc cả một đêm.”
“Xe sang không hấp dẫn được em nên tôi định dồn tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ giống bạn trai cũ em.”
Anh nâng cằm hướng về phía Lương Sơ cách đó không xa, ngạo mạn nói với tôi:
“Sau đó lại về tỏ tình với em thêm một lần nữa.”
Mấy câu này khiến tôi không khỏi hoang mang.
Tôi trợn mắt há mồm mất mấy giây mới soạn xong lí do từ chối trong mớ suy nghĩ lộn xộn của mình.
Tôi nắm chặt lấy tay áo anh, ghé sát mặt lại một chút.
Muốn để anh nhìn thấy sự kiên định trong mắt mình.
“Anh đẹp trai hơn anh ta! Tạ Hoài Kinh, anh là người đẹp trai nhất tôi từng gặp trong ngôi trường này.”
Anh không động đậy, mí mắt lười biếng cụp xuống.
Tôi vô thức xem tay áo anh thành tay áo mình, hết nắm lại thả, sau đó lại khẩn trương nắm lại.
Làm đi làm lại mấy lần mới căng thẳng nói.
“Tôi không có từ chối anh.”
Tạ Hoài Kinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, lặng lẽ chờ câu nói sau của tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này tôi mới phát hiện ra khoảng cách giữa chúng tôi gần như thế nào.
Tôi lập tức lùi lại, thả ống tay áo bị mình vò nhàu ra.
“Chỉ là…”
Tôi nhanh chóng liếc qua, sau đó nhỏ giọng giải thích.
“Lúc đó tôi tưởng rằng ý của anh là để tôi giới thiệu bạn gái cho anh.”
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, giải thích lại chuyện tối hôm qua.
Tạ Hoài Kinh không lập tức nói chuyện, dường như đang hỏi lần này là như thế nào.
Một lúc sau anh mới “à” một tiếng thật dài.
“Cho nên…”
Trong mắt anh là ý cười lười biếng.
“Em đồng ý với tôi sao?”
?
Không phải chứ?
Cái mạch não này…
Tôi kinh ngạc lắc đầu: “Không…”
Vừa định lên tiếng thì đã bị Lương Sơ cách đó không xa ngắt lời.
“Người anh em, anh không biết xấu hổ sao?”
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại.
“Tang Chi bị điên rồi mới coi trọng loại người nghèo kiết xác chỉ được vẻ bề ngoài như anh.”
Tôi nhìn qua Tạ Hoài Kinh đang hạ ánh mắt, dáng vẻ vừa cô đơn lại vừa đáng thương.
Anh hơi hé miệng như muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng cúi đầu xuống.
Chắc chắn lòng tự trọng đã bị tổn thương rồi.
Tôi quay đầu, không tiếp tục giải thích mà nhìn về phía Lương Sơ, trực tiếp nổi giận lại với anh ta.
“Anh bị bệnh à?”
“Liên quan gì đến anh mà anh lại đứng đây phán xét?”
Lương Sơ giễu cợt cười một tiếng, không rõ có ý gì.
“Tốt xấu gì tôi cũng là mối tình đầu kiêm người yêu cũ của em, tôi có lòng tốt kiểm tra hộ em mà thôi.”
“Một người hư vinh đến mức đi thuê xe như thế này, em ở bên anh ta, không phải là sau này ăn cơm em cũng phải bỏ tiền sao?”
Giọng điệu kiêu ngạo của anh ta càng khiến đầu Tạ Hoài Kinh cúi xuống thấp hơn.
Bả vai anh hình như cũng đang run rẩy.
Tôi cho rằng anh tức đến bật khóc.
Cơn giận lập tức lấn át lí trí, tôi không chút kiêng nể mà nói với Lương Sơ.
“Ừ đấy, tôi thích tiêu tiền cho anh ấy đấy.”
“Tôi thích anh ấy, thích đến mức không thể kiềm chế được bản thân.”
“Bây giờ tôi muốn dẫn anh ấy đi tiêu tiền, làm phiền anh cút xa ra một chút.”
Lương Sơ thành công bị tôi chọc tức bỏ đi.
Khát khao chiến thắng và lòng trắc ẩn đã nâng cao tiềm lực cho khuôn miệng nhỏ xinh này của tôi.
Toàn thắng!!!
8.
Sau khi lên xe, tôi nhìn thấy Tạ Hoài Kinh không khóc mới cảm thấy yên tâm.
Tôi bắt đầu nhỏ giọng mắng:
“Tôi thật sự rất ghét mấy người mình là người có tiền.”
Động tác nổ máy của Tạ Hoài Kinh dừng lại, sau đó mới từ từ kéo phanh.
Không nhanh không chậm nói.
“Tôi cũng vậy.”
Tôi tò mò: “Anh cũng cái gì?”
Tạ Hoài Kinh nở nụ cười yếu ớt, thảnh thơi lái xe ra khỏi trường.
“Tôi nói, tôi cũng rất ghét những người có tiền như họ.”
Ờm…
Tôi cũng không phải vơ đũa cả nắm, một đòn gộp hết tất cả những kẻ có tiền…
Nhưng có thể hiểu tâm lí ghét người nhà giàu như Tạ Hoài Kinh, dù sao anh cũng vừa bị một phú nhị đại làm nhục.
Còn phải giả vờ làm như không sao trước mặt tôi.
9.
Khi đang nhớ đến hình ảnh đẹp trai đánh ngược tra nam ban nãy của mình, tôi nhớ đến những lời ban nãy mình vừa nói.
Tôi nắm dây an toàn, quay đầu nhìn Tạ Hoài Kinh làm rõ: “Vừa rồi tôi mới nói…”
“Tôi còn tưởng rằng…”
Một tay anh đánh tay lái, mắt vẫn nhìn về phía trước.
“Em từng nói phú nhị đại sẽ cảm thấy anh chướng mắt.”
Giọng nói dịu dàng khiến người khác cảm thấy mình đang được cứu rỗi.
“Vì gia cảnh nên anh đã tự ti nhiều năm, vừa rồi em tỏ tình với anh trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy lòng tin của mình quay về.”
Đối mặt với ánh mắt của tôi, đôi mắt đào hoa chứa ý cười còn đẹp hơn cả quang cảnh bên ngoài.
“Bạn gái.”
Mấy chữ này như quanh quẩn trong miệng anh, lưu luyến đến mức tôi còn ngỡ rằng một giây sau anh sẽ hôn xuống.
Tôi: “…”
Tất cả lời nói lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
Tạ Hoài Kinh lại chậm rãi ồ một tiếng, lúc này mới làm như nhớ ra hình như ban nãy mới ngắt lời tôi.
“Đúng rồi.”
Anh lịch sự cười, lễ phép hỏi:
“Vừa rồi em định nói gì?”
Tôi đờ đẫn lắc đầu.
“Không có…”
“Không muốn nói gì cả…”
Trách thì trách tâm trạng tôi lấn át mất lời nói của bản thân.
Bây giờ nói rõ trắng đen cũng như nói ra những lời trong lúc tức giận vậy, sợ là không chỉ dán mác tra nữ bội tình bạc nghĩa mà Tạ Hoài Kinh cũng có thể bị đả kích đến mức đau tim cũng nên.
Tôi rất nghi ngờ bản thân mình.
10.
Tạ Hoài Kinh lái xe đưa tôi đến vùng biển ngoại ô.
Tôi đứng bên lan can của căn nhà gỗ ngắm cảnh mặt trời lặn.
Đột nhiên quên mất mình có một người bạn trai khiến người khác xao xuyến.
Mãi cho đến khi Tạ Hoài Kinh đi đến, tự nhiên vòng tay qua người tôi.
“Chi Chi.”
Anh đặt cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp quyến rũ quanh quẩn bên tai tôi.
Lỗ tai tôi như sắp bốc cháy đến nơi.
“Ừm?”
“Hình như anh quên không nói với em điều này.”
Tôi gần như theo thói quen lùi vào trong lồng ngực anh.
Sự bực bội không thể xoa dịu khi phát bệnh dần dần biến mất.
Tâm trạng tốt hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước.
“Nói với em cái gì nha?”
“Anh thích em.” Anh nói.
Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe lời tỏ tình, tôi bị dọa chạy.
Tôi lúng túng tìm một cái cớ, sau đó chạy đến quán trà sữa cách đó không xa.
Nhân viên quán tốt bụng quan tâm:
“Sao mặt cô lại đỏ vậy? Bị cháy nắng sao? Nhưng bây giờ đang là mùa đông mà?”
Khi đối mặt với người ngoài tôi lại vô cùng bình tĩnh.
Mặt không biểu cảm cắm ống hút vào hút một hơi.
Vừa nhai pudding vừa giải thích:
“Thẹn thùng.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
(Còn tiếp)