Lúc này, điện thoại trong tay Kiều Hội lại rung lên.
Vẫn là tin nhắn do Từ Diệc Dương gửi đến, "Từ phu nhân, chẳng nhẽ em không muốn?"
Với loại câu hỏi này Kiều Hội còn có thể trả lời là gì? Đương nhiên cô chỉ có thể nhắn lại, "Em muốn mà." Dù gì thì hôm nay cũng là buổi hẹn hò đầu tiên kể từ khi gặp nhau, làm sao cô lại không muốn. Chỉ là xung quanh đều là bạn học, thành viên trong chương trình và hàng loạt chiếc máy quay khiến cô cảm thấy có hơi bất tiện.
Sau khi cất điện thoại, Kiều Hội mới phát hiện tiền bối Lâm vẫn đang kiên nhẫn đợi mình. Cô vội vàng nói: "Chúng ta tới căng tin thôi. Ăn sáng xong, cháu muốn đến quầy ăn vặt mua găng tay. Mấy thứ chương trình yêu cầu, tiền bối đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Lâm Mẫn Mẫn lắc đầu, "Vẫn chưa, lát nữa cô đi mua cùng cháu."
"Vâng ạ."
Khi Kiều Hội mua găng tay, cô đã cố ý mua thêm hai đôi nữa. Cô đoán đàn ông như Từ Diệc Dương sẽ không chuẩn bị đồ cẩn thận cho dù phía chương trình đã nhắn tin thông báo.
Khi đến nơi tập chung, mọi người đã có mặt gần hết. Kiều Hội bước đến chỗ Từ Diệc Dương và Thang Mặc đưa cho họ găng tay, "Hai người muốn đeo găng tay không?"
Thang Mặc chán ghét liếc nhìn chiếc găng tay, "Phiền phức." Ngoài miệng thì nói phiền phức nhưng tay anh ta rất thành thật nhận lấy găng tay. Lát nữa các thành viên trong chương trình bắt buộc phải tự tay trồng cây, dù không trồng nhiều nhưng vẫn phải trồng, vẫn cần có găng tay.
Giống như dự đoán của Kiều Hội, hai người này không có chuẩn bị. Đưa găng tay cho Thang Mặc xong, cô mới đưa cho anh.
Trong lúc mua găng tay Kiều Hội đã lựa chọn tỉ mỉ. Chiếc găng tay cô đưa cho Thang Mặc là găng tay bình thường còn găng tay cô đưa anh là kiểu găng tay cặp đôi, màu sắc kiểu dáng giống nhau.
Đồ đôi bí mật, đã có.
Có lẽ nhận ra được ý tứ của Kiều Hội, khóe môi Từ Diệc Dương cong lên. Khi anh cười rất đẹp, ánh mắt như chất chứa đầy ánh mặt trời lấp lánh, chói mắt khiến con người ta mê muội.
Đưa găng tay xong, Kiều Hội không hề rời đi, cô vẫn nhớ cơm hộp còn để trong balo của mình. Đây là hộp cơm do chính tay cô chuẩn bị từ sáng sớm, mất hơn hai tiếng đồng hồ. Hiện tại thì sẽ không sao nhưng cô sợ đợi đến trưa cơm có thể bị hỏng.
Cô ngập ngừng hỏi: "Ừm, hai người đã ăn sáng chưa?"
Thang Mặc mặt không cảm xúc trả lời, "Tôi ăn rồi." Đến giờ này rồi sao có thể chưa ăn sáng được? Phía chương trình nói tập hợp xong sẽ bắt đầu xuất phát, nếu anh ta không ăn sáng có lẽ sẽ phải để cái bụng đói đến trưa.
Từ Diệc Dương lại khác, anh nở nụ cười dịu dàng, "Anh chưa ăn."
Lời vừa dứt, Thang Mặc đã dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Diệc Dương. Chưa ăn? Cái người buổi sáng nay đi ăn với anh ta là ai vậy? Uống một cốc đậu nành, ăn hai cái bánh bao nhân thịt là ai? Tâm tư của cái người này ngày càng nguy hiểm.
‹ Anh trai Từ nhà tôi nói dối không chớp mắt, không hổ danh là ảnh đế ›
‹ Anh trai tốt thật đấy, cố ý phối hợp với người mới ›
‹ Từ Diệc Dương cười lên dịu dàng dã man ›
Chưa ăn? Thế thì tốt quá quá.
Kiều Hội mở ba lô lấy hộp cơm mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ từ trước ra, "Em vẫn còn một phần cơm tự làm nếu tiền bối chưa ăn thì cứ lấy mà ăn."
"Cảm ơn."
Từ Diệc Dương nhận lấy cơm hộp từ tay Kiều Hội. Nặng trịch, anh cẩn thận ghi nhớ hai từ 'tự làm' cô nói.
Hộp cơm này là chuẩn bị cho anh đúng không?
Từ Diệc Dương mở cơm hộp ra, không che dấu biểu cảm bất ngờ.
‹ Có gì mà anh trai Từ bất ngờ thế? ›
‹ Không biết có phải tôi bị ảo giác không? Tôi thấy trong biểu cảm bất ngờ của anh trai còn xen lẫn tý gì đó vui vẻ ›
‹ Camera đâu? Mau quay bên trong hộp cơm đi, tôi muốn xem bên trong hộp cơm có gì? ›
Có một quả trứng luộc hình trái tim ở giữa hộp cơm, trứng chiên rất đẹp, màu sắc vàng óng, chỉ cần đứng nhìn thôi là đã có thể ngửi thấy mùi thơm rồi. Bên trên quả trứng luộc là một chú thỏ hoạt hình làm từ cơm nắm và rong biển.
Từ Diệc Dương tuổi thỏ, con thỏ nhỏ trong hộp cơm có lẽ là anh.
Bên dưới cơm nắm hình chú thỏ là tạo hình cơm nắm hình chuột con vô cùng sống động. Điều quan trọng là Kiều Hội tuổi chuột.
Giữa hai con vật này là hình trái tim làm bằng trứng luộc, tượng trưng cho tình yêu.
Đợi chút, giữa hai con vật còn có cơm nắm hình một bé trai và một bé gái.
Ý cười trên khóe môi Từ Diệc Dương ngày càng sâu.
Cô muốn cùng anh về sau sinh hai đứa nhỏ, một nam một nữ sao?
Từ Diệc Dương nhìn hộp cơm trang trí đẹp mắt này tâm trạng bất ngờ xen lẫn vui vẻ. Anh không nghĩ Kiều Hội sẽ làm cơm tặng mình. Trong đầu Từ Diệc Dương hiện lên hình ảnh ấm áp.
Một gia đình đúng là thế này.
Hai người kết hôn với nhau, cùng nhau chung sống là thứ tình cảm hạnh phúc thuần túy nhất.
Nhìn hộp cơm này, Từ Diệc Dương không nỡ ăn, anh còn muốn giấu nó đi làm kỷ niệm.
Kiều Hội đứng bên cạnh chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt anh sợ bản thân bỏ sót. Thấy anh chần chừ không động đũa, cô không nhịn được hối thúc, "Tiền bối không định nếm thử hương vị sao?"
Từ Diệc Dương ho nhẹ một tiếng, trước mặt mọi người ăn một miếng hoa quả.
Ngoài cơm nắm tạo thành hình con vật ra bên cạnh còn có chút rau xanh và hoa quả cắt miếng. Hộp cơm bento màu sắc tươi sáng này không giống hộp cơm mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Từ Diệc Dương thật lòng nói, "Ngon lắm, anh rất thích."
‹ Anh trai Từ mới ăn một miếng thanh long đã nói ngon lắm, anh rất thích giống như đội trưởng đội cổ vũ dỗ ngọt học bá ấy ›
‹ Sao trên đời này lại có người tốt như anh trai Từ vậy? ›
‹ Anh trai phụ trách quay phim đang làm gì thế? Sao không quay phần đặc tả hộp cơm? ›
Anh trai quay phim trong lòng âu sầu, mấy người nghĩ tôi không muốn quay sao? Là anh trai mấy người không để tôi quay đặc tả.
Sáng sớm hôm nay anh quay phim đã được Từ Diệc Dương dặn dò khi quay cách xa anh một chút. Đừng đứng sát gần vì vậy anh quay phim chỉ có thể cầm máy quay giữ khoảng cách với Từ Diệc Dương.
Anh ấy cũng tò mò về hình dáng của hộp cơm lắm chứ. Muốn tiến lên xem hộp cơm thế nào nhưng không dám.
Người duy nhất không quan tâm đến hình dạng hộp cơm là Thang Mặc thì được đứng ngay sát Từ Diệc Dương nhưng anh ta chẳng thèm nhìn. Thấy Từ Diệc Dương chậm chạp không động đũa anh ta còn thiếu kiên nhẫn nói, "Cậu ăn nhanh lên, mấy thìa là xong rồi." Đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, phần ăn ít xíu thế này mà mãi không ăn xong nếu đổi lại là anh ta ba phút hết hộp cơm, nhanh gọn không tốn thời gian.
Từ Diệc Dương đậy hộp cơm lại, đứng lên bình thản nói với Thang Mặc, "Cậu ngậm miệng lại."
‹ Anh trai Từ dỗi đạo diễn Thang ›
‹ Anh trai Từ mắng đạo diễn Thang dùng bộ dạng lạnh lùng, khí chất cool boy của anh Từ lại tỏa ra rồi ›
‹ Khí chất của anh trai giống như tiểu thuyết miêu tả thì là 'mang theo vài phần khinh bỉ và lanh nhạt' ›
Thang Mặc cười trào phúng, "Cậu nghĩ cậu nói tôi ngậm miệng thì tôi sẽ nghe lời hả?"
‹ Không hổ là độc miệng, đạo diễn Thang phản bác nhanh lắm ›
‹ Tôi cảm thấy đạo diễn Thang hợp với chương trình này, anh ấy giống như mấy em trai hổ báo, động tý là độc miệng ›
‹ Thật ra đạo diễn Thang có chút ngây thơ đấy, anh ấy ba mươi tuổi thật à? Nhìn biểu cảm của anh ấy giống mấy cậu nhóc cấp ba mà hay là anh ấy diễn? ›
‹ Các chị em, tôi có lời muốn nói không biết nên nói hay không, đạo diễn Thang và anh trai Từ giống một couple đúng không nào? Học thần phúc hắc lạnh nhạt công và Đại ca độc miệng khó tính thụ ›
‹ Xin đừng ghép couple, anh trai Từ và đạo diễn Thang đều là thẳng nam chính hiệu đó. Nhưng lầu trên nói đúng, anh trai từ rất hợp làm công ›
Kiều Hội thấy anh chỉ ăn mỗi miếng thanh long sau đó đóng hộp cơm lại, cô nghĩ bản thân nấu ăn tệ nên cẩn thận hỏi, "Sao anh lại không ăn?"
Từ Diệc Dương dùng ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi phát ra, "Hộp cơm đẹp quá, anh không nỡ ăn."
Đồ ăn tốt cho sức khỏe có lẽ anh ăn nhiều rồi, cái hộp cơm cô tự tay làm này không bằng một phần mấy loại đồ ăn kia mà anh lại nói không nỡ ăn.
Kiều Hội suy nghĩ một lúc rồi mới nói, "Không sao, hộp cơm này làm rất dễ, nếu anh thích lần sau em sẽ làm tặng anh."
Từ Diệc Dương nghe vậy thì sắc mặt càng dịu dàng hơn khác với cái bản mặt lạnh lùng khi nhìn Thang Mặc, "Được, anh rất chờ mong."
Từ phu nhân, anh mong đợi bữa cơm sau này.
Kiều Hội bị anh nhìn hai má tự nhiên đỏ lên. Người đàn ông này rất biết cách thả thính cô, dường như lúc nào cũng sẵn sàng trêu cô.
‹ Tôi bị ảo giác rồi, vì sao cảm thấy đoạn đối thoại này ngọt ngào vậy? ›
‹ Giống như vô tình ăn phải một viên đường ›
‹ Không phải ảo giác đâu, là do anh trai nhà tôi là một người ấm áp, ngọt ngào đấy ›
‹ Anh tôi ân cần dịu dàng ngay cả với một người không có danh tiếng, vẫn đang dậm chân ở tuyến mười tám. Ôi anh tôi là thể loại thần tiên gì thế này? ›
‹ Lầu trên đừng nói chị gái nhỏ thế, mặc dù chị ấy là người mới nhưng là học bá đó. Bây giờ chưa nổi nhưng tôi tin sau này chị ấy sẽ cực nổi ›
Lúc này đạo diễn ở cách đó không xa cầm loa lên nói, "Tập hợp! Chuẩn bị xuất phát đến vườn trái cây."
Kiều Hội dùng tay sờ lên mặt mình, vội nói, "Chúng ta mau đi thôi."
Nếu cứ đứng ở đây không chừng khán giả xem trực tiếp sẽ phát hiện mặt cô đỏ ửng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT