Chương 71: Công Ty Xảy Ra Vấn Đề

"Đây là cái gì?" Lương Thần khó hiểu nhìn Lương Phóng, cha cậu đang rất tốt, sao đột nhiên lại để cậu ký hợp đồng?

"Con không cần biết đây là cái gì." Lương Phóng mặt lạnh nói: “Con ký xong là có thể đi tìm Trác Thiệu, nếu không ký, sau này cũng đừng đi tìm cậu ta nữa.”

Lương Thần nhìn Lương Phóng một cái, cầm lấy bút ký tên.

Thật ra cậu có thể không nghe lời Lương Phóng mà vẫn đi tìm Trác Thiệu, nhưng Lương Phóng uy hiếp cậu nói sẽ ra tay với Trác Thiệu... Cậu sợ liên lụy Trác Thiệu, cũng không muốn làm Lương Phóng tức giận nên nhịn xuống không đi tìm Trác Thiệu.

Hiện tại, chỉ cần cậu ký một văn kiện là có thể đi tìm Trác Thiệu…

Cậu không biết văn kiện này rốt cuộc viết cái gì, nhưng đầu năm nay không có khế ước bán thân, cha cậu cũng không có khả năng hại cậu, hơn nữa là cậu ký tên, không có chút quan hệ nào với Trác Thiệu…

Lương Thần không chút do dự ký, sau khi ký xong, liền muốn xem nội dung bên trong, nhưng Lương Phóng đã thu hồi văn kiện lại.

Lương Phóng nhìn chỗ cậu ký tên, lại lật qua một trang, tiếp tục bảo Lương Thần ký tên, Lương Thần tổng cộng ký bảy tám cái tên mới ký xong.

Nhìn tài liệu trên tay mình, Lương Phóng thở dài, sau đó quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai mình đang mở to hai mắt nhìn mình.

"Xong rồi." Lương Phóng nói.

"Vậy con có thể đi tìm Trác Thiệu?" Lương Thần hỏi.

Lương Phóng: “...”

Phòng khách sạn Tam Ngũ là do Trác Thiệu thiết kế, mỗi phòng ở đây đều không lớn, nhưng lại tốn không ít tâm tư, ở tuyệt đối thoải mái.

Nhưng hôm nay, Trác Thiệu chỉ cảm thấy rất không thoải mái.

Dù khách sạn có tốt đến đâu, thì sao có thể bằng nhà mình?

Chỉ là lúc này, hắn chỉ có thể ở khách sạn…

Trác Đình rất thích ở khách sạn, lúc này đã ở trong phòng của nó xem TV, Trác Thiệu lại lấy ra quyển sổ ghi chép, bắt đầu viết kế hoạch.

Trang trí Tinh Thần đã tích lũy được một ít vốn, đã đến lúc mở rộng, hắn đang tính toán vay một ít.

Trác Thiệu vừa mới lên kế hoạch trong chốc lát, cửa đã bị gõ.

Là Trác Đình à? Trác Thiệu mở cửa ra, kết quả nhìn thấy Lương Thần.

"Trác Thiệu!" Lương Thần đứng ở cửa phòng khách sạn nhìn Trác Thiệu, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng lấp lánh.

Thiếu niên mười tám tuổi đã lớn lên rất cao, môi hồng răng trắng tràn đầy sức sống, khiến Trác Thiệu nhìn thấy mà nóng lòng, thậm chí còn có loại xúc động muốn đi lên liếm sạch sẽ từng giọt mồ hôi toát ra từ chóp mũi cậu.

"Chú Lương cho phép cậu qua đây?" Trác Thiệu hoảng hốt qua đi, vui vẻ hỏi.

"Ba tớ bảo tớ ký một văn kiện, nói ký xong là có thể qua. Trác Thiệu, văn kiện kia sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lương Thần thở hổn hển, có chút lo lắng: “Tớ cũng không biết văn kiện này viết cái gì.”

Lương Thần trong lòng tràn đầy khó hiểu, nhưng Trác Thiệu lại trong nháy mắt hiểu được.

"Không có việc gì, chú Lương chẳng lẽ còn có thể lừa cậu?" Trác Thiệu cười nói, hắn an ủi Lương Thần, nhưng không nói cho Lương Thần biết chuyện mình đem cổ phần cho cậu.

Hắn làm như vậy là vì cho Lương Phóng xem thành ý của mình, nhưng không muốn gây áp lực cho Lương Thần.

Nghe Trác Thiệu nói như vậy, Lương Thần cũng yên lòng: “Không có việc gì là tốt rồi.”

"Thần Thần, vào đi." Trác Thiệu mở cửa ra một chút, để Lương Thần vào phòng.

Lương Thần đi vào, sau đó đã bị Trác Thiệu hôn một cái, hôn lên mũi cậu.

Lương Thần mặt đỏ lên, nhưng cậu đẩy Trác Thiệu ra, có chút áy náy nói: “Tớ đã đồng ý với ba tớ, mười giờ phải trở về.”

Lúc cậu ra ngoài là chín giờ rưỡi, mà Lương Phóng bảo cậu phải trở về lúc mười giờ.

Hôn một chút cũng được, hôn lâu thì không kịp…

Lương Thần cúi đầu, có chút buồn bực.

Mấy năm nay Trác Thiệu làm ăn lớn, cũng tự trang bị cho mình một chút trang trí, ví dụ như chiếc đồng hồ giá cả xa xỉ hắn mang trên tay lúc này, hắn nhìn thoáng qua phát hiện lúc này đã chín giờ bốn mươi.

Từ bên này về nhà, đi bộ ít nhất cũng mất mười lăm phút.

"Trác Thiệu, đợi một lát nữa tớ sẽ trở về, ngày mai lại đến tìm cậu." Lương Thần nói.

"Tôi đưa cậu trở về." Trác Thiệu đứng lên, hắn xem như biết vì sao Lương Thần lại đầy mồ hôi, đứa nhỏ này nhất định là chạy tới.

"Không cần, cậu đi ngủ sớm một chút..." Lương Thần nhìn thoáng qua máy tính Trác Thiệu đang mở, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Trác Thiệu kéo ra cửa.

Bốn năm trôi qua, huyện Phúc Dương náo nhiệt hơn rất nhiều, lúc này quầy hàng bán đồ ăn vặt bên đường càng nhiều, ngoại trừ bán miến, còn có bán thịt nướng và lẩu cay.

Mấy năm nay Lương Thần học trường nội trú, lúc không đi học Trác Thiệu quản cậu đặc biệt nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội ăn những thứ này, lúc này ngửi thấy mùi thơm, không thể thiếu có chút thèm ăn, nhưng rất nhanh, cậu không có tâm tư suy nghĩ những thứ này.

Trác Thiệu nắm tay cậu.

Tuy rằng đã cùng Trác Thiệu qua lại với nhau nhiều năm, nhưng Lương Thần vẫn không có cảm giác chân thật, thẳng đến lúc này, cuối cùng mới có cảm giác yêu đương.

Trong lòng cậu rất kích động, trong lúc nhất thời làm gì còn có tâm tư nào khác?

Lương Thần là như vậy, Trác Thiệu cũng không sai biệt lắm.

Hai người cuối cùng lại không nói gì, chỉ là tay trong tay một đường chậm rãi đi…

Hai nam sinh tay trong tay kỳ thật có chút kỳ quái, nhưng bọn họ quá thản nhiên, ngược lại làm cho tất cả mọi người nhìn thấy cũng cảm thấy không có gì.

Đi tới dưới lầu Lương Thần, Trác Thiệu nhìn đồng hồ, cười nói: “Còn ba phút nữa.”

"Ừm." Lương Thần nói, có chút chờ mong nhìn về phía Trác Thiệu.

"Có thể sẽ có người đến..." Trác Thiệu thở dài, lúc trước chỉ ở chung cư không có bao nhiêu người, lúc này đã đầy người, cho dù bây giờ là buổi tối, đèn đường cũng chiếu sáng cả tiểu khu…

Lương Thần có chút mất mát, đúng lúc này, Trác Thiệu kéo cậu vào một góc hôn cậu: “Nhưng hiện tại không có ai.”

Trác Thiệu hận không thể hôn Lương Thần thở không nổi mới tốt, nhưng hắn rốt cuộc không phải thật sự là tên nhóc mười tám tuổi dễ kích động. Hôn Lương Thần một cái, lại ôm Lương Thần trong chốc lát, hắn liền lôi kéo Lương Thần đi lên lầu: “Đi thôi.”

Lương Thần bước vào nhà.

Lương Phóng một mực ở trên ban công, tận mắt nhìn thấy Trác Thiệu và Lương Thần tay trong tay đi vào hành lang, nhưng qua mấy phút, Lương Phóng mới nghe được tiếng mở cửa thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Hai đứa ranh con này!

Trong lòng ông rất tức giận, nhưng nhìn thấy Lương Thần tươi cười mở cửa đi vào, lại nói không nên lời chỉ trích.

Trước khi Lương Thần mười lăm tuổi, ông ngoại trừ đưa tiền, cũng chưa từng quản cậu, sau khi Lương Thần mười lăm tuổi... Mấy năm nay, phần nhiều cũng là Trác Thiệu chiếu cố Lương Thần.

Từ bây giờ, ông cũng không có sức lực đi giáo huấn Lương Thần…

Lương Thần đi vào phòng Trác Thiệu từng ở, Lương Phóng một mình ở trong phòng ngủ chính, suy nghĩ một chút, ông mở máy tính lên mạng tìm kiếm đồng tính luyến ái.

Đây không phải là lần đầu tiên ông làm như vậy, mấy ngày nay, ông đã điều tra qua không biết bao nhiêu lần.

Ông muốn biết con trai mình đang khỏe mạnh, vì sao lại không thích nữ, mà lại thích nam.

Rất nhiều tư liệu đều đã được Lương Phóng đọc qua trước đó, giờ ông lại đọc thêm một lần, sau đó lại vô tình phát hiện, thế mà còn có cả loại tiểu thuyết và truyện tranh…

Lương Phóng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nhấn vào một bài trong đó.

Ông nhịn xuống sự không thoải mái để xem, xem một hồi, hốc mắt đột nhiên ướt át…

Sao nhân vật chính trong này lại hết cứu như vậy chứ? Lại thích một người đàn ông không coi trọng anh ta?! Người đàn ông kia còn vì ứng phó với người trong nhà, mà kết hôn sinh con!

Lương Phóng tức muốn hộc máu!

Lúc Lương Phóng lạc vào thế giới mới, Trác Thiệu vừa mới trở về.

Sau khi Lương Thần vào nhà, hắn đi vòng ra sau nhà, cùng Lương Thần đứng bên cửa sổ chào tạm biệt, sau đó mới rời đi.

Cứ như vậy, lúc Trác Thiệu trở về đã rất muộn, trên đường cái cũng đã không còn người... Tuy rằng đã không còn người nào, nhưng vẫn có người.

"Cậu là Trác Thiệu?" Lúc Trác Thiệu đi được nửa đường, đột nhiên bị người ta kêu một tiếng.

Trác Thiệu quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Lý Triết Học.

Mấy năm trước khi hắn đi tìm Lý Triết Học, Lý Triết Học chỉ là một tên côn đồ đường phố, mà hắn ta bây giờ... Tóc vuốt ngược, miệng ngậm một điếu thuốc, mặc vest hoa, nhìn như... Xã hội đen!

"Lý Triết Học." Trác Thiệu cười chào hỏi đối phương.

"Trác Thiệu, cậu lăn lộn ở tỉnh thành không tệ nha!" Lý Triết Học từ trên xuống dưới đánh giá Trác Thiệu vài lần, cười nói.

"Chỉ là chút việc làm ăn nhỏ thôi, anh Lý cũng lăn lộn không tệ nha." Trác Thiệu cười nói, sợi xích vàng trên cổ Lý Triết Học thật sự rất to!

"Tôi cũng làm chút việc làm ăn nhỏ." Lý Triết Học cười ha ha: “Có muốn đi ăn khuya cùng nhau không? Tôi có chuyện hỏi cậu.”

Nghe Lý Triết Học có việc hỏi mình, Trác Thiệu gật đầu đáp ứng cùng đi ăn khuya.

Lý Triết Học dẫn theo Trác Thiệu và mấy thủ hạ đi theo hắn ta đến một quán mì ven đường, gọi mấy chén mì lươn, một đĩa chân gà, một đĩa mè gà, một đĩa ruột heo kho tàu cộng thêm mấy chai bia.

Mì lươn là mì có lươn và cật heo, xem như là món mì đắt nhất trong quán mì, về phần chân gà gì đó, thì dùng để uống rượu.

Chân gà kia là do chủ quán tự làm, sau khi nấu chín thái nhỏ, đem ngâm một ngày với giấm đường tỏi ớt, cuối cùng làm ra chân gà chua cay ngọt, đặc biệt ngon.

Trác Thiệu ăn mấy đũa, liền hỏi: “Anh Lý muốn hỏi tôi cái gì?”

"Tôi cũng muốn biết tỉnh thành bên kia đều như thế nào." Lý Triết Học nói: “Tôi muốn đi đến tỉnh thành phát triển.”

Trác Thiệu nghe vậy, có chút giật mình nhìn Lý Triết Học, phải biết rằng, kiếp trước cho đến khi hắn qua đời, Lý Triết Học vẫn ở lại huyện Phúc Dương!

Nhưng lúc này của kiếp trước, có lẽ Lý Triết Học vẫn là một tên côn đồ bình thường, nhưng hiện tại Lý Triết Học tựa hồ đã có sự nghiệp của mình, tuy rằng sự nghiệp này sợ là không chính đáng.

"Các phương diện bên tỉnh thành tự nhiên đều mạnh hơn huyện Phúc Dương, phương diện trị an càng đặc biệt tốt." Trác Thiệu suy nghĩ một chút nói.

Lý Triết Học nghe ra ý của Trác Thiệu, cười ha ha: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không phạm tội.”

Lý Triết Học lại nói chuyện với Trác Thiệu, Trác Thiệu nghe xong, cuối cùng cũng biết vì sao hắn ta muốn đi tỉnh thành.

Bởi vì "sự chỉ điểm" của hắn, mấy năm nay Lý Triết Học giúp người ta đòi nợ, kiếm được không ít tiền, mà sau khi có tiền, hắn ta lại tiếp xúc với một ít công việc cho vay, hơn nữa còn mở mấy sòng bạc ở nông thôn.

Nhà nước cấm cờ bạc, nhưng những người thích cờ bạc thực sự rất nhiều, đôi khi địa phương càng nhỏ, càng có nhiều người thích cờ bạc.

Nhưng nếu cờ bạc bị cảnh sát bắt, không nói tiền đánh bạc sẽ bị thu đi, người cũng sẽ bị giam giữ…

Cuối cùng, rất nhiều người lén lút tụ tập tại nhà của một nông dân ở nông thôn để đánh bạc, thậm chí hôm nay đánh bạc chỗ này, ngày mai đánh bạc chỗ khác, rất lưu động.

Lý Triết Học liền làm mấy sòng bạc lưu động như vậy. Hắn ta đưa tiền cho nông dân, thuê một tầng nhà nông làm sòng bạc, lại an bài người trông coi bốn phía thôn, một khi có cảnh sát đến, liền thông báo cho người đánh bạc bên trong... Hắn ta đem mấy sòng bạc lưu động quản lý gọn gàng ngăn nắp, đồng thời thông qua người đến đánh bạc thu tiền, cộng thêm cho vay ở sòng bạc, kiếm được rất nhiều.

Nhưng gần đây, quốc gia quản lý càng ngày càng nghiêm ngặt, cảnh sát huyện Phúc Dương bên này, còn theo dõi hắn ta…

Lý Triết Học đã suy nghĩ về việc phát triển ra bên ngoài.

Trác Thiệu có chút không biết nên nói cái gì mới tốt, Lý Triết Học còn nói hắn ta sẽ không đi phạm tội... Những thứ này cho dù không tính là phạm tội nghiêm trọng, nhưng cũng là vi phạm pháp luật!

"Tỉnh thành bên kia, muốn làm những thứ này cũng không dễ dàng." Trác Thiệu nói.

"Trác Thiệu, nói thật với cậu vậy." Lý Triết Học hít một hơi thuốc: “Thật ra là có người quậy đến chỗ bà nội tôi, khiến bà tôi bị bệnh một hồi... Sau đó tôi liền cân nhắc, tôi sợ là không ở lại nơi này được nữa, tốt nhất nên đổi nghề.”

"Anh muốn đi tỉnh thành làm cái gì?" Trác Thiệu tò mò hỏi.

"Tôi muốn đi mở một loại giải trí, kiểu như KTV hiện tại có rất nhiều, sợ là không có gì lạ, nhưng có thể làm massage chân, còn có đánh cờ tiệm net gì đó cũng có thể." Lý Triết Học nói: “Đến lúc đó tôi tìm cậu trang trí cho tôi.”

Trác Thiệu thở phào nhẹ nhõm: “Được, đến lúc đó tôi sẽ trang trí cho anh.”

Trác Thiệu đối với tỉnh thành vẫn rất hiểu biết, hắn làm nghề trang trí, bất kể là đời trước hay đời này, đều trang trí qua những nơi như tiệm massage chân, nên khá rõ ràng phải trang trí như thế nào.

Lúc trước Lý Triết Học gọi Trác Thiệu, kỳ thật cũng không phải thật sự muốn hỏi cái gì, thuần túy là nhìn thấy người lúc trước "chỉ điểm" cho mình nên rất cao hứng, muốn cùng Trác Thiệu nói chuyện.

Mà sau khi nói chuyện xong, phát hiện Trác Thiệu và mình cũng không phải người một đường, hắn ta liền có chút hối hận, hối hận tìm Trác Thiệu nói chuyện.

Mỗi ngày ở nhà được bà nội khuyên thì thôi, hắn ta không muốn đi ra còn bị người ta khuyên!

Kết quả, hắn ta vừa hối hận không được bao lâu, Trác Thiệu lại cho hắn ta một niềm vui bất ngờ!

Trác Thiệu đối với hành vi mà hắn ta dự định làm thật sự quá hiểu rõ!

"Những thứ này mở xong rất kiếm được tiền, nhưng cũng phải chú ý một chút, miễn cho mỗi ngày đều có người tới cửa điều tra." Trác Thiệu lại nhắc nhở một câu.

"Cậu yên tâm, tôi có chừng mực!" Lý Triết Học cười nói, rót cho Trác Thiệu một ly bia, sau đó nói sang chuyện khác: “Trác Thiệu, hình như bác trai của cậu sắp ra tù.”

"Hình như là đúng vậy." Trác Thiệu ngẩn người, nhíu mày.

Trác Vinh Minh người này thật sự làm cho hắn rất ghê tởm.

Mối liên hệ giữa Trác Thiệu và Lý Triết Học, ngoại trừ lúc trước hắn bảo Lý Triết Học giúp hắn đòi nợ ra, còn có một chuyện.

Lúc trước khi rời khỏi huyện Phúc Dương, hắn đưa tiền cho Lý Triết Học, để Lý Triết Học giúp hắn nhìn chằm chằm Trác Vinh Minh.

Kết quả, Lý Triết Học thật sự phát hiện ra chuyện ác mà Trác Vinh Minh làm.

Trác gia nghèo rớt mồng tơi, Khuất Quế Hương còn ở nhà náo loạn mỗi ngày, Trác Vinh Minh vốn ở nhà lại không ở được nữa, càng ở nhà càng không vui, nhưng bởi vì ông ta không có tiền, còn không thể giống như trước kia cùng đám bạn xấu đi uống rượu.

Sau đó, ông ta ở huyện Phúc Dương cả ngày đi lang thang, sau đó có một ngày nhìn thấy trên cổ một cô bé có treo một cái chìa khóa nhà, ông ta còn đi theo…

Người của Lý Triết Học lập tức báo cảnh sát, sau khi đám côn đồ đi theo mắt thấy sắp không chờ kịp còn đánh Trác Vinh Minh một trận.

Trước kia cảnh sát nhìn thấy đám côn đồ này, đều không có sắc mặt tốt, nhưng lần đó Trác Vinh Minh bị đánh thảm, cảnh sát huyện Phúc Dương còn cười tủm tỉm với đám côn đồ kia…

Cô bé kia không bị thương tổn gì, tuổi lại còn nhỏ chỉ nghĩ là Trác Vinh Minh tới trộm đồ, cuối cùng Trác Vinh Minh vì tội trộm cắp bị phán ba năm tù, nhưng chuyện bên trong tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Lúc ông ta đi ra, nói không chừng càng thảm hơn, người nhà kia còn hận ông ta, hơn nữa bọn họ có chút địa vị." Lý Triết Học nói thêm.

Trác Thiệu cũng biết chuyện này, hắn rất rõ ràng, người Trác gia đã không thể xoay người được nữa.

Mấy năm nay, Khuất Quế Hương vẫn dựa vào lụm ve chai và quét đường kiếm sống, đã như vậy rồi, vậy mà Trác Gia Bảo còn bắt đầu uống rượu, giống như Trác Vinh Minh trước kia, cả ngày uống say khướt cái gì cũng không làm.

Khuất Quế Hương muốn gã làm chút chuyện, Trác Gia Bảo còn có thể mắng ngược lại Khuất Quế Hương một trận —— gã cảm thấy đều là ba mẹ gã không tốt, gã mới có thể không có cuộc sống tốt đẹp…

Trác Thiệu từng muốn cho người ta giáo huấn bọn họ, kết quả phát hiện, những người này hoàn toàn không cần hắn giáo huấn, cũng đã xong rồi.

Hôm nay lúc Trác Thiệu trở về đã là rạng sáng, sau khi tắm rửa liền ngã xuống giường, ngày hôm sau bị Lương Thần đánh thức.

Sáng sớm Lương Thần đã tới, còn mua sữa đậu nành bánh bao cho hắn.

Trác Thiệu vốn có chút ngủ không đủ giấc, nhưng nhìn thấy Lương Thần, liền cảm thấy cho dù mình có ngủ ít một chút cũng đáng.

Hai người cùng nhau ăn bánh bao, sau đó…

"Anh, sao anh không gọi em! Em đã sớm đói bụng rồi!" Lúc Trác Đình từ phòng bên cạnh qua tới, cực kỳ buồn bực.

"Có chừa lại cho em." Trác Thiệu đưa cho Trác Đình một phần bữa sáng.

Hắn là cố ý không có đi gọi Trác Đình, ai muốn cùng người yêu ăn cơm bên cạnh còn có một bóng đèn lớn?

Trác Thiệu không chỉ không gọi Trác Đình lúc ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, hắn còn đuổi Trác Đình về phòng, một mình nói chuyện với Lương Thần.

Nhưng bọn họ còn chưa nói được mấy câu, Lương Phóng liền tới, nói muốn dẫn Lương Thần về tỉnh thành.

"Đúng là nên trở về, ở bên kia cháu cũng có việc." Trác Thiệu nói.

Trác Thiệu nói mình có việc trở về, chỉ là tùy tiện tìm cái cớ, nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là xe của hắn vừa mới lái được nửa đường, vậy mà lại được thông báo trong công ty xảy ra chuyện.

Có khách hàng khiếu nại, nói rằng công ty của họ có người ăn cắp vật liệu xây dựng khách hàng mua!

Rất nhiều chuyện không nói rõ ràng qua điện thoại được, Trác Thiệu mặt lạnh trở về tỉnh thành mới biết được tình huống cụ thể.

Khách hàng kia là một khách hàng cũ của trang trí Tinh Thần, trang trí Tinh Thần nhận trang trí khách sạn cho anh ta.

Trang trí khách sạn do trang trí Tinh Thần chịu trách nhiệm, nhưng nhiều nguyên liệu trong đó là được mua bởi khách hàng, bao gồm cả tấm vật liệu.

Mỗi ngày khách hàng này đều đến công trường xem xét, bởi vì tín nhiệm trang trí Tinh Thần nên không kiểm tra quá cẩn thận, mà lần này phát hiện vật liệu xây dựng bị trộm, cũng là âm kém dương sai.

Khi khách hàng này mua tấm vật liệu, bởi vì mua nhiều nên bên kia khuyến mãi thêm một tấm vật liệu vỡ cho anh ta.

Mặc dù tấm vật liệu vỡ, nhưng cắt ra vẫn có thể tiếp tục sử dụng, nên khách hàng cho người mang nó trở lại với các tấm khác.

Hôm đó anh ta quên mất chuyện này, ngày hôm sau mới nhớ tới nên muốn dặn dò thợ mộc một chút, để cho người ta xử lý tấm vật liệu kia một chút, kết quả lại không tìm được tấm vật liệu vỡ đó nữa!

Mà từ lúc anh ta mua tấm vật liệu đến bây giờ, thợ mộc vẫn chưa từng làm qua.

Kể từ đó, anh ta tự nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cẩn thận đếm... Tấm vật liệu anh ta mua hôm qua, vậy mà lại thiếu vài tấm!

Khách sạn lớn muốn khai trương là phải thông qua một ít kiểm tra, anh ta tự nhiên không có khả năng dùng đồ kém, tấm vật liệu cũng là mua của thương hiệu lớn, kết quả hiện tại... Bị đánh cắp?

Tên trộm bình thường sẽ không đến công trường trộm đồ, hơn nữa cửa ra vào và cửa sổ đều tốt, tấm vật liệu lớn như vậy, tên trộm làm sao lấy được? Nếu vậy…

Tên trộm hơn phân nửa chính là người có chìa khóa bên trang trí Tinh Thần!

Khách hàng này hỏi thăm xung quanh một chút, thật đúng là hỏi thăm ra một vài thứ, có người nói cho anh ta biết, nói là mấy buổi tối này, bên trang trí Tinh Thần có người lái xe tới chứa đồ.

Khách hàng ngay lập tức bùng nổ và tìm đến cửa.

"Hạng mục này là do Từ Đại Cương phụ trách phải không? Cậu ta có nói gì không?" Trác Thiệu nghe xong, mặt càng tối hơn.

Mấy năm nay hắn tình nguyện kiếm ít một chút, cũng tuyệt đối không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, còn đối với công nhân bên dưới quản lý rất nghiêm, thật vất vả mới có được thanh danh tốt trong ngành, hiện tại việc này xử lý không tốt, sẽ đem tất cả thanh danh hắn tích góp vất vả đều bị hủy hết!

"Là Từ quản lý phụ trách, anh ta không nói cái gì, hiện tại đang tới đây." Nhân viên báo cáo với Trác Thiệu.

Từ Đại Cương đi theo Trác Thiệu từ rất sớm, đã đi theo nhiều năm. Cậu ta làm việc rất cẩn thận, làm việc cũng làm không tệ, Trác Thiệu đối với cậu ta cũng càng ngày càng coi trọng, lúc này, cậu ta không chỉ ngồi vào vị trí quản lý dự án, Trác Thiệu đưa cho cậu ta còn đều là dự án lớn.

Kết quả, hạng mục một tay cậu ta phụ trách lại xảy ra vấn đề…

Trác Thiệu đang có chút mất hứng, Từ Đại Cương liền vội vàng tới.

"Trác tổng, thật sự là xin lỗi, lần này đều là lỗi của tôi." Từ Đại Cương đầu đầy mồ hôi đi vào, áy náy nói.

"Tất cả đều là lỗi của cậu? Cậu đã ăn cắp thứ đó à?" Trác Thiệu không muốn nghe Từ Đại Cương nhận lỗi, lúc này mặt lạnh nói: “Từ Đại Cương, dự án lớn như vậy, chìa khóa khách hàng là do cậu bảo quản, mỗi ngày sáng tối gì cậu cũng phải kiểm tra, vì sao lại phạm sai lầm?”

Việc cải tạo này không thể qua loa, nhất là dự án lớn như vậy, công ty đối với quản lý dự án có rất nhiều yêu cầu, nếu Từ Đại Cương đều làm được, theo lý sẽ không xảy ra sơ xuất.

 

"Trác tổng, thật sự là xin lỗi, lần này đúng là tôi không tốt." Từ Đại Cương liên tục xin lỗi: “Tôi sẽ bồi thường cho khách hàng, bồi thường thiệt hại.”

"Từ Đại Cương, đây không phải là vấn đề bồi thường hay không bồi thường." Trác Thiệu nói, “Tôi muốn biết là nguyên nhân.”

Trác Thiệu muốn biết nguyên nhân, Từ Đại Cương ấp úng, lại không trả lời được.

"Cậu không tra ra là ai làm chuyện này?" Lúc Trác Thiệu vừa nhìn thấy Từ Đại Cương rất tức giận, lúc này ngược lại không tức giận như vậy, liền hỏi.

Hắn tin tưởng Từ Đại Cương, người này không có khả năng trộm đồ, nếu đã như vậy... Có phải Từ Đại Cương không tra ra là ai trộm đồ hay không?

Từ Đại Cương cúi đầu, lại một lần nữa xin lỗi: “Trác tổng, xin lỗi...”

Phản ứng này của Từ Đại Cương có chút không thích hợp, Trác Thiệu lúc này nhíu mày: “Cậu có biết là ai trộm không?”

Mồ hôi trên đầu Từ Đại Cương càng đổ càng nhiều, nhưng vẫn không nói gì.

Trác Thiệu nhìn cậu ta một cái, không chút nghĩ ngợi, liền lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát.

Sau khi biết chuyện này, Trác Thiệu cũng đã quyết định báo cảnh sát, vừa rồi hỏi Từ Đại Cương, bất quá chỉ là muốn sớm làm rõ ràng sự tình mà thôi.

Gặp phải loại chuyện này, nếu giữ kín đó là bôi nhọ công ty của mình, muốn trong sạch vẫn là phải báo cảnh sát.

"Xin chào, tôi bên trang trí Tinh Thần, bên này gặp phải một chút chuyện..." Điện thoại đã kết nối, Trác Thiệu liền nói với cảnh sát về chuyện trước đó.

"Trác tổng..." Từ Đại Cương cúi đầu kêu một tiếng, vẻ mặt lo lắng có ý đồ ngăn cản: “Trác tổng, việc này tôi có thể cùng khách hàng giải quyết riêng, tôi...”

Trác Thiệu cúp điện thoại, lúc này nhìn về phía Từ Đại Cương: “Từ Đại Cương, nếu cậu muốn giải quyết riêng, chờ cảnh sát tới, cùng cảnh sát đi nói, mặt khác, cậu cũng không cần ở lại Tinh Thần nữa!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play