Tô Nham Thúc tuy đang nói chuyện với Tam Ngôn, nhưng thực ra anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu với cái người tên Tam Ngôn vừa nói lắp, vừa không ưa nhìn. Bởi vì e ngại cô ta là con gái của trưởng làng nên anh ta chỉ có thể đối đáp qua loa cho có lệ. Thỉnh thoảng sẽ cho cô ta một lời khen ngợi, hoặc ở nơi riêng tư sẽ chọc ghẹo cô ta vài câu, thế nhưng cô ta lại thực sự coi trọng anh ta.
Không, cô ta thậm chí còn gửi cho anh ta ít đậu phụ một cách háo hức.
Tô Nham Thúc có chút do dự không muốn nhận lấy. Nếu không nhận, khối đậu phụ này cũng sẽ bị vứt đi, nhưng nếu nhận rồi, chỉ sợ cô ta sẽ nghiêm túc coi như thật. Đùa giỡn nơi chỉ có hai người thì không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu cô ta thực sự thích anh ta, đây chắc chắn sẽ là một rắc rối lớn.
Anh ta đang loay hoay xoay xở thì chợt nhìn thấy một bóng đen từ xa.
Dù người đó có nấp phía sau cây hồng nhưng anh ta vẫn nhìn thấy một bím tóc nhỏ.
Tóc của Sơ Vãn không đẹp lắm, hơi ngả vàng hơn so với những cô gái bình thường một chút. Chỉ cần nhìn lướt qua bím tóc là anh ta đã nhận ra Sơ Vãn.
Thấy vậy, Sơ Vãn thậm chí còn mang theo một cái giỏ.
Anh ta chợt hiểu ra.
Sơ Vãn nói rằng hôm nay cô sẽ đi chợ, vì cô đã để dành hơn hai mươi quả trứng ở nhà và định bán chúng. Vì thế Tô Nham Thúc liền biết chắc rằng cô đã mua được một vài món ngon sau khi bán trứng đi chợ.
Và bây giờ cô đã một mình xách theo một cái giỏ đến đây.
Anh ta biết Sơ Vãn một khi đã đi chợ thì chắc chắn sẽ không chỉ là một miếng đậu phụ nhạt nhẽo, mà sẽ là món gì đó hời hơn nữa. Vì vậy anh ta lập tức coi khinh miếng đậu phụ này. Anh ta ho nhẹ một tiếng, lịch sự nói với Tam Ngôn: "Tam Ngôn, tôi là giáo viên, làm sao có thể tùy tiện nhận đồ của mọi người. Cô hãy đem đậu hũ này giữ lại cho mình ăn đi, sau này bản thân tôi sẽ tự làm một ít."
Tam Ngôn nghe vậy, có chút thất vọng: "Không được, không được. Cái này, cái này là cho thầy Tô!"
Tô Nham Thúc hòa nhã từ chối: "Không, không, tôi xin phép đi trước."
Nói rồi liền quay người cất bước vào nhà, để lại Tam Ngôn một mình đứng ở đó, dáng vẻ vô cùng thất vọng.
Sau khi thấy Tô Nham Thúc vào phòng, Sơ Vãn liền đi đến chỗ ở của thầy Ninh, tình cờ chạm mặt Tam Ngôn cũng đang đi về phía này.
Tam Ngôn mặc dù trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng cô ấy cũng rất thông minh. Cô ấy biết Tô Nham Thúc đang qua lại với Sơ Vãn, vì vậy không kiềm được mà cau mày với Sơ Vãn, nắm chặt tay một lần nữa rồi mạnh mẽ nói với Sơ Vãn: "Sơ, chị Sơ!"
Sơ Vãn nhìn Tam Ngôn như vậy, vừa thích thú vừa có chút bất lực.
Tính cách Tam Ngôn có chút kiêu ngạo, nóng nảy, đôi khi cũng có chút cáu kỉnh, nhưng nhìn chung cô ấy cũng không hẳn là một người xấu. Cô ấy chỉ trở nên lắp bắp mỗi lúc gấp gáp đến nỗi không biết phải làm gì mà thôi. Cộng với việc được nuông chiều từ bé, cô ấy liền coi trời bằng vung trong cái ngôi làng nhỏ khép kín này.
Vì vậy, Sơ Vãn cũng không ghét bỏ Tam Ngôn. Đối với việc Tam Ngôn thích Tô Nham Thúc, cô chỉ cảm thấy không đáng.
Nếu Trần Lôi và Tô Nham Thúc ở bên nhau, cô sẽ rất vui khi nhìn thấy điều đó xảy ra. Dù sao đều là một cặp tâm cơ, nên duyên vợ chồng rồi cũng có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng nếu là đứa nhỏ Tam Ngôn với tên Tô Nham Thúc này, cô chỉ cảm thấy lo lắng cho Tam Ngôn.
Nên cô bèn nói thẳng: "Tam Ngôn, với thân phận của thầy Tô, chúng ta không thể giữ người ta ở mãi trong thôn được. Thậm chí chúng ta cũng không thể biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai."
Tam Ngôn nghe vậy càng cau mày hơn, vô thức phát ra một tiếng "hứ" với cô.
Khi cô ấy không biết nên nói gì, cô ấy sẽ sử dụng một số cách diễn đạt kỳ lạ một cách quen thuộc.
Thấy vậy, Sơ Vãn liền ngừng nói.
Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, một chút ưu ái hay thiên vị của cô dành cho cô ấy cũng không thể thay đổi được gì. Dù sao cô cũng không phải cha mẹ của người ta, vì vậy cô tạm biệt Tam Ngôn, một mình đi tìm thầy Ninh.
Tam Ngôn trừng mắt nhìn Sơ Vãn đi xa, sau một hồi lâu nhìn chằm chằm, cô ấy đành phụng phịu xách giỏ bỏ đi.
Sơ Vãn đi đến chỗ của thầy Ninh, không ngờ Tô Nham Thúc lại bước ra chắn đường ngay khi cô vừa đến khúc cua.
Tô Nham Thúc nhìn thấy Sơ Vãn liền mỉm cười, bởi vì anh ta thực sự rất thích Sơ Vãn.
Mặc dù Sơ Vãn trông có vẻ gầy gò và có mái tóc hơi ngả vàng, nương theo cách nói của người dân quê thì đặc biệt giống với hai từ "con lai". Nhưng nếu nghiêm túc ngắm nhìn thật kỹ thì sẽ thấy lông mày và đôi mắt của cô cực kỳ thanh tú, quyến rũ. Đường nét khuôn mặt cũng rất nổi bật, những người có văn hóa chắc chắn sẽ nhận định cô là một cô nàng có "sức hút" vô cùng.
Vào một mùa hè, anh ta đã vô tình nhìn thấy cô trong bộ quần áo với không nội y. Vòng eo thon gọn mảnh mai, khiến cô thực sự vô cùng hấp dẫn, không thể so sánh được với những cô gái nông thôn bình thường.
Khi qua lại với Sơ Vãn, vô số người thắc mắc tại sao anh ta lại yêu một người con gái "lai" như vậy, nhưng Tô Nham Thúc lại luôn tự hào về mắt nhìn của bản thân.
Huống hồ Sơ Vãn thực ra cũng rất hào phóng. Tuy rằng nhà cô khá nghèo, nhưng cô còn có người thân ở thành phố, cứ cách hai ba tháng sẽ gửi một ít đồ ăn ngon đến cho gia đình một lần. Nhưng người trong nhà cô đều ăn uống thanh đạm, nên anh ta hiển nhiên cũng được chia một ít thịt.
Tuy Tô Nham Thúc cảm thấy bản thân đã rẻ mạt đến mức lưu lạc ở chốn này, nhưng ít nhất anh ta cũng đã chọn được một người tốt.
Lúc này anh ta mới tươi cười muốn chào hỏi, đến gần thì ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt hòa lẫn với mùi vị thịt kho, chắc hẳn nước sốt được nấu ra đậm đà lắm.
Quả nhiên anh ta đã đúng, không có đậu phụ của Tam Ngôn, anh ta cũng có được thịt kho tàu!
Tô Nham Thúc cười và nói: "Vãn Vãn, sáng nay em đi chợ phải không? Hôm nay tan lớp anh muốn đi tìm em, nhưng nghe nói em không có ở nhà."
Sơ Vãn nhìn Tô Nham Thúc, người trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi, phải thừa nhận rằng anh ta trông cũng không tệ.
Nhưng Sơ Vãn, người đã trải qua vô số chuyện ở kiếp trước, chỉ cảm thấy rằng loại "không tệ" này bốc một mùi nồng nặc của một kẻ phản bội.
Đây cũng chỉ có thể là do tâm sinh tướng mà ra.
Thế là cô liền nhếch mép, đáp: "Đúng, tôi đã đi chợ."
Ánh mắt Tô Nham Thúc như có như không liếc qua giỏ của cô: "Vãn Vãn, vào đi, vào trong ngồi một chút."
Sơ Vãn nói: "Không cần, tôi không vào đâu."
Tô Nham Thúc ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Sơ Vãn: "Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau như vậy, người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm."
Tô Nham Thúc ngạc nhiên nhìn Sơ Vãn.
Phải biết rằng Sơ Vãn là một cô gái nhỏ đơn giản nhất trong cái ngôi làng miền núi này. Cô không hiểu gì cả, cô cũng không biết làm thế nào để trốn tránh những chuyện giữa nam và nữ. Thậm chí cô còn không biết đến hai từ "xấu hổ", là một loại người hoàn toàn không biết gì về thế giới xung quanh.
Cô đột nhiên nói những lời như vậy, có chút đột ngột.
Anh ta nhìn cô đầy ẩn ý, cười nói: "Sao đột nhiên Vãn Vãn lại nghĩ nhiều như vậy?"
Sơ Vãn nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên sẽ nghĩ nhiều. Anh là giáo viên tiểu học, là một người mẫu mực, không phải anh cũng nên nghĩ đến điều này sao?"
Tô Nham Thúc vội vàng gật đầu: "Được, được, vậy chúng ta nói chuyện ở đây đi."
Sơ Vãn nghe xong, cô liền nhấc tấm vải che chắn bên ngoài giỏ tre của mình lên, đến khi giỏ tre được mở ra, chiếc bình gốm bên trong đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Ánh mắt Tô Nham Thúc dán chặt vào bình gốm, ngửi một chút đã thấy hương thơm nức mũi.
Sơ Vãn cười nói: "Hôm nay tôi đi chợ, không phải là để mua một miếng thịt ba chỉ sao? Ở nhà vừa vặn có một ít hạt dẻ, nên tôi đã làm món thịt ba chỉ nướng với hạt dẻ. Thầy Tô, anh ngửi thử xem, mùi vị thế nào?"
Tô Nham Thúc lập tức nuốt nước bọt, anh ta cảm thấy mình đang vô cùng tham lam.
Anh ta tuy lớn lên ở thành phố, nhưng trong nhà nghèo khó, không dễ gì mới được ăn thịt. Cuối cùng anh ta bị đưa đến ngôi làng nhỏ trên núi này, bình thường rau không thiếu, nhưng thịt thì rất hiếm.
Trong làng cũng có rất ít người giết heo lấy thịt, chỉ khi năm mới đến thì may ra mới có chút thịt để ăn. Anh ta là một người đàn ông to lớn, ngửi thấy hương thơm của thịt lợn đã sớm chảy cả nước dãi, cảm thấy đói vô cùng.
Lúc này anh ta liền liên tục gật đầu: "Tay nghề của Vãn Vãn chưa bao giờ là tệ. Mùi vị này tuyệt đối kinh người, cho dù là đầu bếp lớn ở thành phố cũng nấu không được."
Sơ Vãn mỉm cười, hài lòng nói: "Nếu thầy Tô ngửi thấy ngon thì tôi cũng yên tâm."
Vừa nói, cô vừa lót lại tấm vải lông, kéo chiếc giỏ ra khỏi khuỷu tay rồi xách nó trên tay.
Hành động này khiến Tô Nham Thúc vô thức muốn đưa tay ra nhận lấy.
Nào ngờ Tô Nham Thúc vừa đưa tay ra một nửa, Sơ Vãn đã trực tiếp đi lách qua một bên với cái giỏ trong tay.
Tô Nham Thúc một tay với vào không khí, bàn tay lơ lửng ở không trung, nghi ngờ nhìn Sơ Vãn.
Sơ Vãn nhướng mày cười cười, nói: "Ngài Tô, nếu anh đã thích thì chắc chắn thầy Ninh cũng sẽ thích. Tôi đặc biệt làm món này cho thầy Ninh đó."
Nói xong, cô lập tức quay người đi thẳng về phía nhà thầy Ninh.
Tô Nham Thúc:???
Anh ta ngơ ngác nhìn Sơ Vãn: "Vãn Vãn, anh, anh thực sự không hiểu ý của em là gì. Thịt kho là nấu cho anh nhưng tại sao em lại mang cho thầy Ninh?"
Sơ Vãn nghiêm túc nhìn hắn một cái, rồi mới nói: "Thầy Tô, chúng ta không phải là người thân. Anh không cần lúc nào cũng gọi tôi là Vãn Vãn. Chỉ có người nhà của tôi mới được gọi tôi là Vãn Vãn, anh tốt nhất là nên nhớ cho kỹ. Bây giờ tôi còn phải đến nhà thầy Ninh."
Tô Nham Thúc sững sờ đứng tại chỗ, anh ta cảm thấy mình dường như đang sống trong một giấc mơ, bởi vì anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô phát bệnh chăng?
Nhưng Sơ Vãn sớm đã phớt lờ Tô Nham Thúc từ lâu, vén rèm bước vào nhà của thầy Ninh.