Tôi nhanh chóng chạy từ khoang đáy về khoang riêng của mình, thừa dịp Rhine còn chưa đuổi theo, lập tức nhét hết mọi thứ vào gầm giường, cởi quần áo ẩm ướt trên người ra, rồi xông vào phòng vệ sinh.

Như vậy có lẽ khi anh ta hỏi, tôi có thể nói mình đang tắm rửa vì vậy không nghe thấy.

Cho dù cái cớ này nghe vào tai có chút gượng ép.

Trái tim tôi nhảy lên thình thịch lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vặn mở vòi nước.

Nước ấm trong vòi hoa sen phun xuống, tôi vội vàng cọ rửa toàn thân một lần, nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cái loại mùi hương kì dị của nhân ngư lưu lại trên thân thể không sao rửa sạch nổi, khiến tôi cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngoài ra, nó còn gợi lên một hậu quả khác không thể tưởng tượng được –

Tôi thở dốc chống trên vách tường, nhìn xuống hạ thân.

Thứ đồ giữa hai chân, không biết từ lúc nào đã dựng đứng lên, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn.

Thật là không đúng lúc.

Tôi bất đắc dĩ nhíu mày, thò tay cầm lấy thứ không an phận phía dưới, dựa ở trên vách tường, đổi vị trí thoải mái, lúc nhẹ lúc nặng vân vê nó.

Tôi thường có thói quen thuận tiện giải quyết dục vọng sinh lý khi đang tắm, điều này là chuyện rất bình thường đối với một thằng con trai hai mươi tuổi.

Thế nhưng dục vọng lần này dường như mãnh liệt hơn rất nhiều, mỗi lần tôi chuyển động một chút đều cảm giác được khoái cảm ào ạt ập tới, hai chân cũng run rẩy đến mềm nhũn, cổ họng lại không khống chế được tràn ra tiếng rên rỉ xấu hổ, phải cắn chặt môi mới khó khăn nhịn xuống được.

Khoái cảm càng lúc càng tăng vọt nhanh chóng chôn vùi đại não.

Tôi ngửa cổ, mặc cho dòng nước rót lên trên mặt, ý thức phảng phất như đã lượn lờ theo hơi nước bay lên trời cao, lại chảy về phía biển lớn.

Trước mắt đều là nước biển màu lam trầm thâm thâm nhợt nhạt, tôi chìm xuống đảy biển, chìm càng lúc càng sâu, sâu đến ánh sáng cũng không cách nào chiếu đến được.

Sau đó, một bóng dáng thon dài đung đưa bơi đến từ một góc tối, chia tách dòng nước, lộ ra hình dáng trong ảo giác của tôi.

Nó càng ngày càng trở nên rõ ràng, bơi lại gần tôi.

Sau đó, dường như có thứ gì đó ẩm thấp lộn xộn giữa hai chân, cuộn lên bắp đùi của tôi, thanh âm trầm thấp mê hoặc nói bên tai.

“A....!ga....!ras....”

Agaras....!Chuỗi âm thanh này là ngôn ngữ gì, có hàm nghĩa gì đây?

Dường như tôi, đã từng nghe thấy nó vào tối hôm qua.

Tôi cố gắng nhớ lại, thế nhưng ký ức lại thủy chung có một khúc nhỏ bị đứt gãy không thể chắp vá lại được.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, thật giống như có người cố ý cắt bỏ đoạn giữa của băng ghi hình, rồi lại dán hai đầu vào với nhau vậy.

Dòng nước táp vào trên trán, tựa hồ khiến đại não đang rối rắm càng thêm hỗn loạn, chỉ còn lại khoái cảm sắp lên tới đỉnh, tôi thuận theo bản năng vội vàng chuyển động xoa nhẹ vài cái, đạt cao trào trong thanh âm không ngừng quanh quẩn bên tai, tiết vào trong tay.

Sau khi phát tiết luôn có một khoảng thời gian ngắn ngủi rơi vào trạng thái đứng hình, chỉ là lần này tỉnh táo lại vô cùng chậm chạp, hồi lâu, tôi vẫn còn trong tình trạng mê muội, đứng cũng không vững.

Nhất định là do tối hôm qua trắng đêm không ngủ.

Tôi tắt vòi hoa sen đi, lắc lắc cái đầu ẩm ướt đang nhỏ nước, xoay người chống trên vách tường trơn nhẵn thở sâu, muốn dùng rét lạnh khiến bản thân tỉnh táo một chút.

Dòng nước còn sót lại chảy từ cổ của tôi xuống dưới, tí tách chạy theo từng hàng, tựa như bèo rong quấy nhiễu tầm mắt tôi, khiến tôi không khỏi nhớ tới mái tóc dài dày đặc của nhân ngư, càng không kìm lòng được nhớ tới cảm giác khi bị đôi đồng tử tối màu kia nhìn chăm chú, lập tức nổi da gà toàn thân.

Ngay tại mấy phút trước, tôi vậy mà lại sinh ra ảo tưởng với nhân ngư kia.

Tôi vậy mà, lại đối với một sinh vật phi nhân loại, sinh ra phản ứng!

Trời a.

Dessaro, mày làm nghiên cứu đến phát điên rồi sao?

Tôi đặt một nắm tay bên môi, mở miệng hung hăng cắn một ngụm lên mu bàn tay mình, lại sợ không đủ, dùng sức đấm một đấm lên vách tường.

Máu tươi chậm rãi tràn xuống dọc theo khe hở, đau đớn khiến tôi tỉnh táo hơn không ít, cái loại cảm giác bối rối tội lỗi này lại càng trở nên mãnh liệt.

Trong đầu tôi thậm trí còn nhớ lại ảo giác vừa rồi: Tôi và nhân ngư trần truồng lõa thể quấn quýt cùng một chỗ, đuôi cá của nó dùng lực rung động gốc rễ giữa hai chân tôi, thật giống như chúng tôi đang…

Giao phối.

Sao lại có thể xuất hiện loại ảo giác này?

Tôi một lòng gửi gắm tâm trí của mình vào nghiên cứu sinh vật, không có bất cứ kinh nghiệm tình dục nào.

Nhưng tri thức sinh vật của bản thân tôi giúp tôi hiểu rõ giữa nam nhân với nhau phải giao hoan như thế nào, cấu tạo thân thể nhân ngư tương tự như con người, hành vi giao phối nhất định cũng giống nhau.

Vừa mới nghĩ đến một chút, tôi liền cảm thấy vô cùng nhục nhã, bên tai cũng nóng lên, Tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì đây chỉ là ảo giác vớ vẩn, trong hiện thực tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Nhất định là do quá mệt mỏi.

Tôi vỗ vỗ trán, trong lòng tự an ủi bản thân.

Cầm lấy khăn tắm bên cạnh, vừa mới quấn quanh hạ thể, tôi thình lình nghe được phía sau truyền đến một tiếng cạch, rõ ràng cửa đã khóa, không hiểu tại sao, lại đột nhiên bị mở ra.

Trong lòng cả kinh, thanh âm quen thuộc vang lên phía sau.

“Wallace, sao cậu lại ở chỗ này?”

Trong thanh âm của Rhine mang theo lửa giận không thể che giấu.

Không thể để Rhine phát hiện máu trên tay tôi.

Tôi nghĩ như vậy, tiếp tục chống trên vách tường, muốn giả bộ dáng vẻ lười biếng sau khi tắm, nghiêng nửa đầu nói.

“Hắc, sao vậy ông anh? Sáng sớm như vậy suốt ruột cái gì?”

Giữa làn hơi nước mù mịt, tôi thấy được sắc mặt âm trầm của Rhine gần như chuyển sang màu xanh mét, ánh mắt lại như lưỡi dao cạo xuống lưng tôi, dừng lại trên khăn tắm đang vây quanh hạ thể, không khỏi cảm thấy căng cứng cột sống, một loại dự cảm bất thường lủi lên đại não.

Sau khi biết được Rhine có ý tưởng không an phận với tôi, lúc này tôi thật thống hận vì chưa kịp mặc áo tắm vào!

Tôi cảm thấy nhột nhột sau lưng, cực kỳ không được tự nhiên phẩy phẩy cổ, vội vàng lướt qua anh ta đi về phía cửa đằng sau.

“Này, tôi nói nha anh bạn, nơi này rất nóng, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, thế nào?”

Nói xong tôi liền bước một bước xa về phía cửa phòng tắm bên cạnh Rhine, đáng tiếc dù thế nào anh ta cũng nhanh hơn tôi một bước, thân hình cao lớn hơn rất nhiều so với tôi vừa quay lại đã chặn hết đường đi của tôi, thuận tay vặn cạch một cái khóa cửa lại.

Tầm nhìn của tôi theo cổ tay nổi đầy gân xanh của anh ta đi lên, đụng phải con ngươi màu nâu bên trong ánh mắt lợi hại mà dọa người của anh ta, câu dọa dẫm anh ta từng nói hiện lên ở trong đầu, tôi theo bản năng lui về phía sau một bước, nắm chặt khăn tắm sắp tuột ra ở hạ thân.

“Rhine, tôi....”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, muốn giải thích gì đó, còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, thân thể đã bị mạnh mẽ túm lấy đến lảo đảo vài bước, bị Rhine đặt lên trên cửa từ sau lưng, lồng ngực cứng rắn của anh ta chặt chẽ áp vào lưng tôi, tôi lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách không thở nổi.

“Tối hôm qua tôi đã nói gì, Dessaro? Hử?”

Tay anh ta thăm dò dọc theo sườn eo của tôi đi xuống, nắm lấy khăn tắm.

Tôi không ngờ Rhine sẽ đột nhiên trở nên khủng bố như thế, bởi vì trừ khi xảy ra chuyện quan trọng gì đó, ngày thường anh ta đều mang vẻ nhã nhặn mà khôi hài, một bộ dáng giáo viên và học giả điển hình, hoàn toàn không giống trạng thái từ tối qua cho đến bây giờ.

Tôi thậm chí còn hoài nghi anh ta bị mắc chứng tâm thần phân liệt.

Mà lúc này tôi không thể không thừa nhận, tôi bởi vì không kịp phòng bị mà kinh hoảng.

Tôi thật sự có chút tin tưởng lời hăm dọa của anh ta không phải là nói chơi.

Mồ hôi lạnh trên lưng tôi ứa ra.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, Rhine, anh bình tĩnh một chút!”

Rhine khẽ cười một tiếng, mặc dù tiếng cười kia lọt vào tai càng khiến lông tóc tôi dựng đứng.

“Cậu quên rồi sao? Như vậy, có muốn tôi dùng hành động giúp cậu nhớ lại một chút hay không? Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng tự tiện tiếp cận loài sinh vật nguy hiểm như nhân ngư, thế nhưng cây gậy huỳnh quang rơi ở dưới bể nước là ai ném xuống?”

Hô hấp của tôi chợt gấp gáp, có loại xúc động muốn đâm đầu vào tường vì cáu giận bản thân sơ sẩy.

Ngụy biện cũng phí công, nhưng tôi vẫn không thể tỏ ra yếu thế.

“Cái đó có lẽ, có lẽ là hôm nay rớt xuống lúc ở trên boong tàu, tôi thề tôi không có đi!”

"Tôi sẽ không tin tưởng lời thề của cậu, Dessaro, cậu từ đầu tới đuôi....!đều là một tên lừa đảo." Rhine đột nhiên kêu tên thật của tôi, tiếng nói nặng nề xuyên qua lưng tôi khiến lồng ngực tôi chấn động đến phát tê.

Anh ta hạ kết luận như vậy đối với tôi, tựa như đang tiến hành một cuộc giám định sinh vật vô cùng khách quan xác thực.

Cánh tay phải của anh ta xiết đến từ hai bên cơ thể tôi, chặt chẽ ghìm lấy cánh tay tôi, đồng thời đưa một bàn tay cầm lấy khăn tắm của tôi, vụt một cái xé vật che đậy duy nhất trên thân thể tôi xuống.

Tôi rốt cuộc cũng xác định Rhine là nghiêm túc.

Trên thuyền này không có bất cứ ai có thể cứu tôi!

“Rhine, anh đừng xằng bậy, tôi là học sinh của anh đó!”

Tôi kêu to một tiếng, giống hệt con thỏ nhỏ nhảy dựng lên giãy dụa, thế nhưng sức mạnh cơ bắp chênh lệch quá xa so với anh ta, mỗi một tấc khoảng trống có thể động đậy được đều bị hạn chế đến tối đa, ngoại trừ cái mông trần còn có thể xoay động.

Nhưng tôi thà rằng nơi ấy bất động, bởi vì hành vi đó chẳng khác gì câu dẫn trắng trợn.

"Nếu cậu đồng ý, Dessaro....!Tôi đã kìm nén rất lâu." Rhine dùng một loại giọng điệu nửa uy hiếp nửa thương lượng nói.

Anh ta bẻ hai tay tôi ra phía sau như cảnh sát đối với tội phạm, đưa một bàn tay ra, vén mái tóc sau gáy của tôi.

"Bắt đầu từ khi cậu lựa chọn tôi làm thầy hướng dẫn, tôi đã thích cậu rồi.

Nếu cậu thuận theo tôi, tôi có thể khiến hạng mục nghiên cứu nhân ngư giành được sự ủng hộ của chính phủ, cậu sẽ trở thành nhà sinh vật học nổi tiếng thế giới....!trở thành một người còn kiệt xuất hơn cả Wallace(1) và Darwin(2)."

(1)Wallace: Alfred Russel Wallace (8/1/1823 – 7/11/1913) là nhà tự nhiên học, thám hiểm, địa lý, nhân chủng học và sinh học người Anh.

Ông nổi tiếng vì đã độc lập đề xuất ra thuyết tiến hóa nhờ sự chọn lọc tự nhiên và qua đó thúc đẩy Charles Darwin công bố lý thuyết của chính ông.

(2)Darwin: Charles Robert Darwin (12/2/1809 – 19/4/1882) là một nhà nghiên cứu nổi tiếng trong lĩnh vực tự nhiên học người Anh.

Ông là người đã phát hiện và chứng minh rằng mọi loài đều tiến hóa theo thời gian từ những tổ tiên chung qua quá trình chọn lọc tự nhiên.

Charles Darwin và Alfred Wallace là những người đầu tiên hệ thống hóa những luận cứ khoa học cho lý thuyết tiến hóa theo con đường chọn lọc tự nhiên.

Tôi ước chừng ngây ngốc mất vài giây vì câu nói này.

Cũng không phải là vì tôi bị dụ hoặc, mà là tôi không ngờ tới, thầy hướng dẫn và đồng sự xuất sắc ưu tú trong cảm nhận của tôi, một người mà tôi từng ngưỡng mộ, vậy mà lại trắng trợn dụ dỗ tôi.

Điều đáng cười nhất là, thứ anh ta muốn đổi lấy lại là thân thể tôi, học sinh của anh ta, một người con trai.

Là do trước nay tôi luôn sống trong thế giới của học viện, mà quên đi mất hiện thực bẩn thỉu và tàn khốc.

"Cậu cam chịu sao, Dessaro?" Rhine vuốt ve ngực tôi, trong giọng nói nhiễm lên một tia ý vị vì đạt được mục đích, anh ta cúi đầu hôn lên cổ tôi, thở dài.

“Cậu thật thơm a, mùi hương quả thực khiến tôi không nỡ nhấm nháp.”

Tôi tránh đầu đi giống như bị điện giật, một cảm giác ghê tởm bị nhục nhã khiến tôi không nén nổi tức giận, ra sức giãy dụa.

“Tôi cự tuyệt! Rhine, tôi cự tuyệt loại giao dịch dơ bẩn này, càng cự tuyệt tiếp tục làm học sinh của anh! Tôi thà nghỉ học còn hơn! Anh đúng là một tên vô sỉ khốn kiếp!”

“Nhưng hiện tại, tôi có cho cậu đường cự tuyệt sao?”

Rhine bỗng nhiên cười to thành tiếng.

Anh ta bắt lấy hai tay tôi, kéo người tôi quay lại, bàn tay vịn chắc lấy đầu và gáy tôi, khiến cho tôi không thể không ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với anh ta.

Tôi không e dè nhìn thẳng anh ta, cắn chặt răng, để gương mặt của mình có vẻ kiên cường hơn một ít, khiến anh ta có thể hiểu rõ tôi không phải là một kẻ yếu.

Mà là một học sĩ, xét về cấp độ tinh thần và đạo đức đủ để nhìn xuống anh ta.

"Tôi cự tuyệt.

Rhine.

Đừng khiến tôi phải khinh bỉ anh."

Loại tươi cười xâm chiếm và uy hiếp này của anh ta chậm rãi thu hẹp lại dưới cái nhìn của tôi, thần sắc ẩn nhẫn và kìm nén.

Lông mày anh ta giật giật một chút, ghé vào bên tai tôi nói.

"Dessaro, cậu rất đơn thuần, một ngày nào đó, hiện thực mà cậu tưởng rằng cao thượng sẽ tàn khốc sụp đổ trước mặt, cậu sẽ thần phục tôi.

Mà tôi, sẽ chờ ngày đó.

Bộ dáng đáng yêu này của cậu, gần như khiến tôi phải say mê....."

Rhine nghiêng mặt đến, giống như muốn hôn lên môi tôi.

Tôi quay đầu qua một bên muốn tránh, vì dùng lực quá mạnh nên đập vào ván cửa sau lưng, đầu một trận đau đớn, chỉ cảm thấy trời đất quanh mình xoay chuyển.

Đúng lúc này, dưới chân đột nhiên mãnh liệt rung động, một hương vị lạ thường dường như rất quen thuộc phiêu qua trong không khí, đèn phòng tắm phụt một tiếng tối đen.

Tôi không nhìn rõ được gì, chỉ cảm thấy dường như Rhine bị một cỗ sức mạnh nào đó kéo rời ra khỏi thân thể tôi, trong một mảnh tối đen phát ra tiếng kêu khẽ, giống như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.

“Bão rồi! Bão rồi!”

Bên ngoài truyền đến tiếng bọn thủy thủ hô to.

Tôi bất chấp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phá cửa phòng tắm ra, thậm chí còn không kịp nhặt khăn tắm lên, lõa thân chạy ra bên ngoài, lao về khoang thuyền của mình, gắt gao đóng cửa lại.

Ngoài cửa sổ mưa gió rền rĩ, bão táp đột nhiên kéo đến thổi vào khung gỗ, khiến cho cả chiếc thuyền liên tục xóc nảy kịch liệt, trên lớp kính thủy tinh phủ đầy nước mưa tung tóe loang lổ, không thấy rõ được gì bên ngoài.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, dọn dẹp sạch sẽ quần áo mặc vào, ngay khi vừa trùm áo lên người, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt nhanh trong cơn mưa ngoài cửa sổ, tốc độ nhanh đến không giống người, tôi nghĩ có lẽ là thứ gì đó trên thuyền bị gió thổi bay, thế nhưng sau khi tôi mặc xong quần áo, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, tôi lại phát hiện một biến hóa quỷ dị trên cửa sổ.

Trên cửa sổ mịt mù hơi nước có in một dấu vết mơ hồ.

Là dấu tay của một người, thế nhưng giữa các kẽ tay lại dính liền vào nhau.

Đó là, màng tay của nhân ngư

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play