Từng bước một tiếp cận đỉnh bể nước hình trụ, tôi cố ý bước chân thật nhẹ nhàng, đến tận khi tới bên cạnh nhân ngư rồi nó cũng không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng tựa vào vách bể, dường như đang ngủ say không hề đề phòng.

Dù rằng, khoảng cách giữa nó và tôi chỉ còn vẻn vẹn có một bước chân cách tầng thủy tinh.

Tôi thật cẩn thận duy trì nhịp bước và động tác của mình, bởi vì trạng thái tĩnh lặng thế này rất thuận lợi cho tôi quan sát.

Tôi đặt gậy huỳnh quang qua một bên, mở hình thức quay ban đêm của DV, cả người dán vào vách ngoài của bể nước, bắt đầu tiến hành quay nó dưới các góc độ khác nhau, từ phần đuôi lên đến đầu.

Trong ánh sáng u ám của bể nước, cái đuôi thuôn dài tựa như mãng xà của nhân ngư cứ như vậy chiếm cứ một đám rong rêu, ba cánh vây màu đen ở cạnh đuôi đan chéo vào nhau, giống như một con cá mực phun ra sương mù dày đặc.

Tôi không khỏi nghĩ đến cảnh tượng khi nó xuất hiện ở biển sâu, nhất định sẽ quỷ mị đáng sợ giống như một cái bóng đến từ địa ngục, nếu lúc lặn xuống nước mà gặp phải nó, nhất định là chuyện khiến người ta vô cùng khiếp hãi.

Không thể đo lường chính xác nửa người dưới của nó dài bao nhiêu, chỉ có thể thông qua phán đoán ước chừng đạt khoảng 2 mét, cộng thêm nửa người trên, cả thân hình có thể lớn bằng một con cá mập trưởng thành.

Không biết, lực công kích của nó có phải cũng gần gần như thế hay không..…

Nghĩ như vậy, tôi điều chỉnh góc quay thấp xuống, dọc theo cái đuôi của nó hướng lên trên, trong màn hình hiện ra phần lưng của nhân ngư.

Lúc ở trên boong tàu tôi chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy nửa người trên của nó cũng không khác mấy với con người, lúc này quan sát thật kỹ mới phát hiện bên ngoài làn da của nhân ngư có một tầng vật chất phát sáng, tựa như loại vật chất tôi đã nhìn thấy trên da cá voi trắng, giữa dòng nước óng ánh một vầng sáng mông lung, trong nhất thời tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng hư ảo.

Không chỉ sự tồn tại của nhân ngư là hư ảo, mà tôi cũng sinh ra hoài nghi đối với cảnh vật ở đây lúc này, có loại ảo giác như vẫn đang trong giấc mộng.

Rốt cuộc nhân ngư có phải là sinh vật thuộc về thế giới này hay không? Liệu dưới biển sâu có phải vẫn còn một tinh cầu nào khác mà chúng tôi chưa từng biết đến hay không?

Tôi lắc lắc đầu, buộc tư duy của mình từ cảm tính mơ màng trở về lý tính.

Đáng giận, sao lại nghĩ đến mấy chuyện đó? Nếu lúc này Rhine nghe được suy nghĩ của tôi, có lẽ sẽ lại muốn cười nhạo tôi tự làm mình rối rắm vì mấy vấn đề quỷ dị buồn cười.

Không phải nhân ngư đang chân chân thật thật tồn tại trước mắt tôi đây sao, còn nghĩ gì chứ!

Tự giễu trong lòng một chút, tôi lại tập trung ánh mắt lên làn da của nó.

Đây nhất định là một loại niêm mạc bảo vệ, nhờ có thứ đó, nhân ngư mới không giống như khi con người sống dưới nước, ngâm trong thời gian dài sẽ xuất hiện các nếp uốn khó coi, hơn nữa còn trở nên cực kỳ yếu ớt.

Làn da của bọn chúng thoạt nhìn bóng loáng, có lẽ cũng cứng cỏi giống như da cá mập vậy.

Tự hỏi như vậy, tôi không khỏi nảy sinh một loại xúc động muốn tự tay chạm vào da nhân ngư một chút.

Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện một chi tiết khác thường trong màn hình DV.

Trên cánh tay hữu lực mà thon dài của nhân ngư có một vết thương nhỏ, không chảy máu, làn da mở ra phía ngoài, để lộ cơ thịt trắng ởn bên trong, còn có một dấu răng dữ tợn lưu lại, hình như là do cá mập tạo thành.

Thần kinh của tôi lập tức căng thẳng.

Đáng chết, sao lại không chú ý sớm chứ, có thể nó đang cực kỳ suy yếu, lại bị tiêm thuốc gây tê, chẳng trách vẫn im lặng như vậy!

Lúc này tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã thuận tay mang theo hòm thuốc, nhanh chóng đóng DV lại, bò lên trên nóc bể nước.

Có lẽ là động tĩnh của tôi quá lớn, ngay lúc đó, khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy một bóng đen hơi động phía dưới, lại lặng yên di chuyển lên trên.

Nhân ngư đang ở dưới chân tôi.

Sự thật này khiến tôi theo bản năng hít một hơi thật sâu, nhìn xuống phía dưới.

Lúc này tôi đang đứng trên đài kim loại hình nửa vòng tròn dành cho nhân viên nuôi dưỡng khi cho ăn, xuyên qua lỗ hổng thật nhỏ có thể nhìn được bể nước sóng sánh bên dưới, lại không thấy nhân ngư đâu.

Rầm…

Dưới đáy bể truyền đến tiếng quẫy nước, ánh sáng bên dưới lỗ hổng đột nhiên trầm xuống, một mạt tối màu khác hẳn với màu nước lướt qua.

Nhân ngư đang bơi về phía bên kia đài kim loại.

Đó là cửa thủy tinh trong suốt nằm ngoài vòng bảo hộ, con đường duy nhất thông giữa bể nước và bên ngoài.

Tôi cũng không muốn mở cánh cửa có khả năng mang đến nguy hiểm kia, nhưng trước mắt cần phải xử lý miệng vết thương của nhân ngư, lại cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

Tôi không muốn nó bị nhiễm trùng mà chết.

Tôi sờ sờ súng gây tê ở thắt lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm một tầng mồ hôi, nhưng sâu trong thần kinh lại vì một tia hưng phấn thật nhỏ mà run rẩy.

Đây là lần đầu tiên mày tiếp xúc trực tiếp với cơ thể sống của nhân ngư, đừng để sơ suất, Dessaro.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Tôi nhắc nhở bản thân như vậy, từng bước đi ra khỏi vòng bảo hộ, nhìn chằm chằm bóng đen như ác mộng kia ở dưới nước, vươn tay bắt lấy tay nắm ngoài cửa thủy tinh, chậm rãi dùng sức, đẩy ra một khe hở nhỏ chỉ đủ để chứa một người.

Làm như vậy, cho dù nhân ngư có thật sự tập kích tôi thì cũng bị kìm hãm bởi không gian nhỏ hẹp, cũng tiện cho tôi né tránh và phản kích.

Tôi cong gối ngồi xổm xuống.

Mắt nhìn bóng dáng nhân ngư từ sâu dưới nước dần dần hiện ra, hô hấp khó khăn tựa như đuối nước.

Lý trí của tôi vẫn còn khỏe mạnh, thế nhưng đại não đã vì khẩn trương và hưng phấn mà có chút hỗn độn.

Khi đầu nhân ngư trồi lên khỏi mặt nước, ý thức của tôi trống rỗng trong giây lát, cho đến khi cả nửa thân thể của nó lộ ra ngoài cửa, bọt nước trên người nó bắn lên mặt tôi, tôi mới phản ứng lại được, tư duy lại vẫn chậm chạp như cũ, giống như đã không nhớ nổi mình tới đây để làm gì, trong mê hoặc, tôi tựa hồ đã bị con ngươi tối màu giấu dưới những sợi tóc kia bắt lấy tầm nhìn.

Khi đối đầu với bất cứ loại mãnh thú nào, hẳn là đều nên tránh đi ánh mắt của nó, bằng không sẽ bị chúng nó coi như khiêu khích mà lọt vào công kích.

Lúc này điều đó đang hiển hiện vô cùng rõ ràng trong đầu óc của tôi, tôi muốn tránh đi, thế nhưng ánh mắt lại không tài nào dời khỏi gương mặt như ẩn như hiện trong màn nước kia được –

Đó là gương mặt mà tôi không cách nào hình dung được.

Cũng không phải đẹp đến tột cùng như những lời đồn đại, nhưng không thể phủ nhận, nó còn kinh diễm hơn bất cứ một người nào mà tôi đã từng gặp qua.

Hình dáng của nó dung hợp hoàn mỹ giữa hiện đại và cổ điển.

Nếu một con người có được gương mặt như vậy, tôi nhất định sẽ cho rằng hắn là quân nhân có huyết thống quý tộc Nga.

Thế nhưng tôi, lại không thể nghĩ ra bất cứ một lời tốt đẹp nào để tán thưởng, hiện ra trong đầu, chỉ là từ ngữ mang theo sợ hãi nỉ non của Shinichi tiên sinh.

Ác sát.

Cặp mắt sâu thẳm dưới bóng hàng mi kia, thẫm đẫm sự âm trầm đến từ biển sâu.

Mà khóe miệng lại hơi hơi cong lên, giống như đang nhạo báng điều gì, ý cười kia tràn ngập tà ác và yêu dã khó có thể nói thành lời.

Lần đầu tiên tôi nếm trải được thứ cảm xúc như lời Shinichi tiên sinh nói, "nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm".

Đó là một loại tư vị, đến cả linh hồn cũng phải run rẩy.

Ngay khi tôi đang ngẩn người, nửa người trên của nó đã hoàn toàn nhô lên, một bàn tay đặt lên mép đài, thân hình ướt đẫm đứng thẳng lên, lộ ra bóng dáng phần cơ thể còn cao hơn so với tôi, hoàn toàn bao phủ lên tôi.

Tôi sửng sốt trừng lớn hai mắt.

Bởi vì tôi không thể ngờ được làm sao phần đuôi của nó lại có thể chống đỡ được trọng tâm trong nước, đối với cấu tạo thân thể mà nói, đây căn bản là một nhiệm vụ bất khả thi.

Tôi cảnh giác lui ra phía sau, đồng thời giơ súng gây mê lên, mà phần đuôi của nó đột nhiên cuộn lại nâng lên, cả người tiến sát lại đến khi chỉ cách tôi có nửa cánh tay, sau đó cúi xuống cùng tôi mặt đối mặt, tựa như một cự mãng đang dò xét con mồi.

Trời ạ, tình huống này thật đáng sợ.

Tôi bất ngờ không kịp phòng bị vô cùng giật mình, một tay theo thói quen muốn bảo vệ đầu, gậy huỳnh quang lại vì vậy mà lăn vào trong nước.

Ánh sáng đột nhiên tối đi trong nháy mắt khiến tôi rối loạn, vốn là tư thế quỳ một gối xuống đất, còn chưa kịp đứng lên đã đánh mất trọng tâm, lui ra sau hai bước, lại lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Lần này, tôi hoàn toàn mấy đi ưu thế về vị trí, thân thể không hiểu sao trở nên vô cùng chậm chạp, tôi chỉ có thể giống như ốc sên sắp chết cuộn mình tránh về phía sau.

Tôi thậm chí còn không thấy rõ nhân ngư ở đâu, cách tôi rất gần, chỉ ngửi được một cỗ hương vị áp bách ẩm ướt mà kỳ lạ tiến đến từ trong bóng đêm, đến cả không khí cũng vì vậy mà ngưng đọng.

Từng giọt từng giọt nước lạnh lẽo nhỏ trên cằng chân tôi, mắt cá chân chợt lạnh lẽo, bị cái gì đó ướt át mà dinh dính gắt gao nắm chặt.

Đó là tay của nhân ngư.

Sau khi ý thức được điều đó, trong lòng bàn tay nhanh chóng thấm ra một tầng mồ hôi khiến tôi suýt thì không cầm chặt được súng gây tê.

Nửa người dưới của tôi căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý nhân ngư uốn lượn bò từ dưới chân lên, trái tim tôi nảy lên kịch liệt, chuẩn bị đợi nó tiếp cận tôi, liền đâm thuốc gây tê vào động mạch cổ của nó, đây là cách công kích hữu hiệu và nhanh chóng nhất.

Rất nhanh, mái tóc dài thượt của nhân ngư đã rơi xuống da tôi, từng lọn từng lọn xẹt qua cẳng chân, đùi, sau đó lại tạm dừng ở bụng dưới.

Trong nháy mắt dây thần kinh hai chân của tôi đều khẩn trương mà run rẩy.

Tôi không thể xác định nó muốn làm gì, rất có khả năng là sắp sửa xé toang bụng ăn tôi ra ăn nội tạng.

Nếu lúc này tôi nổ súng, rất có thể sẽ làm đầu nó bị thương.

Giữa nhân ngư và tính mạng của tôi, tôi buộc phải lập tức chọn một.

Thế nhưng ngay thời khắc tôi do dự, bỗng nhiên, một chuỗi thanh âm trầm thấp kỳ lạ vang lên.

“De-ra-cu-la....”

Đó là một loại thanh âm trầm thấp giống như phát ra qua sự rung động của yết hầu, có chút từa tựa âm lưỡi của người Nga.

Gia tộc tôi đến từ Nga, cách nói chuyện giống như đã từng biết đến này, khiến ý thức của tôi lập tức thoát ra khỏi hỗn loạn.

Cho dù không thể đoán được nó muốn biểu đạt cái gì, nhưng ít ra cũng chứng minh nhân ngư không phải một loài động vật thuần túy bị bản năng thúc giục.

Lúc này nó không phải muốn công kích hay ăn luôn tôi.

Bằng không, trước khi ăn lại đi trao đổi với con mồi của mình, đây là một chuyện quái dị cỡ nào chứ!

Có lẽ....!nhân ngư cũng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nhân loại.

Đây là một giả thuyết rất to gan, bởi vì trong lịch sử không hề ghi lại bất cứ người nào có thể thành công giao tiếp với nhân ngư, mà phải thông qua đủ loại trung gian.

Tôi có thể là người đầu tiên trên đời mặt đối mặt nói chuyện với nhân ngư.

Tôi hít một hơi thật sâu, buộc chính mình tỉnh táo lại, cúi đầu đối diện với nhân ngư đang đè lên phần thân thể dưới bụng tôi.

Ánh mắt nó ẩn giấu phía sau sợi tóc, tản mát ra lam quang u ám, tựa như mắt sói trong bóng đêm.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng nuốt sợ hãi trở về trong bụng, thấp giọng nhấn rõ từng chữ.

"Hắc, nghe này, tao không có ác ý với mày.

Mày bị cá mập cắn bị thương, tao muốn khử trùng vết thương cho mày."

Tôi khoa tay chỉ chỉ miệng vết thương trên vai nó.

Nhân ngư lại không có bất cứ phản ứng gì, vẫn nằm ở trên hai chân tôi, tay nắm chặt lấy hai chân tôi, không hề thả lỏng chút nào.

Tôi cảm thấy có chút thất vọng, thế nhưng nương theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt dưới nước, tôi thấy được khóe miệng nhân ngư tựa hồ giật giật, hơi hơi giương lên, trên mặt tăng thêm một chút ý cười tựa hư không, giống như trêu đùa, lại phảng phất như đang cười dữ tợn.

Kinh hãi một lần nữa dâng lên dọc theo sống lưng, bao phủ cả cảm giác uể oải.

Tôi từng cho rằng trí lực của nhân ngư nằm ở giữa cá heo và nhân loại, cũng giống như rất nhiều đầu đề luận văn hướng dẫn mà Rhine đã từng công bố.

Mà hiện tại, tôi lại sinh ra một cảm giác hoài nghi đối với những phán đoán trong quá khứ.

Bởi vì vẻ mặt của nhân ngư, khiến tôi sinh ra một loại suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, không biết có phải ảo giác hay không –

Nó là một sinh vật cấp cao với trí tuệ đủ để đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay.

Một kẻ từ đầu đến cuối, đều là người đi săn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play