““Baba của em tức giận là chuyện đương nhiên, em đừng trách ba.””
––—–———––—–———––—–———
Trạm Vi Dương nằm sấp trên giường không hề nhúc nhích, chính xác hơn là không muốn cử động. Qua hồi lâu, có lẽ Trạm Bằng Trình đã về phòng ngủ rồi, cậu không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào trên hành lang nữa, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, rục rịch cơ thể rồi ló đầu ra khỏi mép giường, sau đó liếc nhìn bánh gato trên sàn.
Bánh gato không lớn lắm, được đặt trong hộp, bên ngoài dùng ruy băng buộc lại, phía trên cùng thắt thành một chiếc nơ xinh xắn.
Trạm Vi Dương liếc nhìn đồng hồ, đã đúng mười một giờ đêm, chỉ còn một tiếng nữa là qua sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Nghĩ đến một giờ cuối cùng này, Trạm Vi Dương đột nhiên kích động hẳn lên, cậu xuống khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo rồi mang tất, cất chìa khóa và điện thoại di động vào túi quần, sau đó xách hộp bánh gato lên rồi lén lút đi ra ngoài.
Cậu tắt đèn trong phòng mình, động tác đóng cửa phòng cũng rất nhẹ, đèn hành lang lúc này cũng đã tắt vậy nên cậu đành phải sờ dọc theo vách tường, trong lòng run sợ men theo mà xuống lầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT