““Khánh ca làm cơm trứng chiên ngon lắm.””
––—–———––—–———––—–———
Hôm sau ăn sáng xong, Trạm Vi Dương quay lại ban công lầu hai tưới cây.
Vốn dĩ dì La nói để mình rửa chén xong rồi sẽ lên tưới, nhưng Trạm Vi Dương lại chủ động nhận nhiệm vụ này, dù sao cũng đã lâu lắm rồi cậu không có chăm sóc cho bạn bè của mình.
Cậu mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám nhạt, đi ra ngoài ban công đổ đầy nước vào bình tưới, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh chậu hoa, trước tiên nhặt bỏ lá rụng và cỏ dại trong chậu, sau đó mới bắt đầu tưới nước.
Trạm Vi Dương vừa tưới vừa nhịn không được lại thấp giọng nói: “Tôi sẽ không đến ở cùng mấy bạn nữa.”
Cậu xuất viện đã lâu như vậy, nhưng vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, đã không còn nghe thấy giọng nói kia nữa, cậu cảm thấy chỉ cần bản thân kiên trì uống thuốc, hẳn là sẽ không phải biến thành một cái cây phát tài nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play