“Có thể đừng trừ điểm tôi được không? Tôi nói đùa thôi mà.”
––—–———––—–———––—–———
Trạm Vi Dương ngồi xuống tiếp tục viết thư tình cho Tạ Linh, trong lòng vẫn luôn nhớ việc mình bị trừ điểm, thành thử viết vời cũng không tập trung cho lắm.
Bùi Khánh chú ý đến, nhìn cậu gập ghềnh viết từng chữ từng chữ, thế là nói: “Nếu không cần gấp thì để ngày mai lại viết tiếp.”
Trạm Vi Dương ngay lập tức nói: “Không gấp.”
Bùi Khánh đứng lên, nói với Trạm Vi Dương: “Vậy anh về phòng đây, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trạm Vi Dương cũng đứng dậy theo, nhìn Bùi Khánh lùi về giường cầm sách của anh lên, chờ anh đi đến cửa mới nói: “Cảm ơn Khánh ca.”
Bùi Khánh cười cười, nói: “Đừng khách sáo, ngủ ngon.” Nói xong, anh ra ngoài thuận tay giúp cậu đóng cửa phòng lại.
Trạm Vi Dương lúc này lập tức ngồi xuống, nhìn tờ giấy cậu đã viết được một nửa, do dự một lúc liền viết thêm hai chữ “Tạ Linh” ở đầu trang, cuối trang thì thêm “Tôi thích cậu, có thể làm bạn trai của tôi hay không? Số điện thoại di động của tôi là: 138XXXXXXXX, có thể thêm Wechat của tôi.”, dùng thái độ qua loa chiếu lệ mà hoàn thành bức thư tình đầu tiên trong đời mình.
Sau khi đã tắm rửa xong nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Trạm Vi Dương trợn tròn mắt nhìn trần nhà, giỏ giọng hô: “Ngươi ở đâu?”
Không có ai trả lời.
Cậu còn nói: “Có thể đừng trừ điểm tôi được không? Tôi nói đùa thôi mà.”
Vẫn không có ai trả lời.
Trạm Vi Dương trở mình, vươn tay tắt đèn bàn trên đầu giường, cùng lúc cậu nghe thấy âm thanh kia nói cho cậu biết: “Điểm của người dùng hôm nay: 48 điểm.”
Ánh sáng trong phòng đột nhiên vụt tắt, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối, Trạm Vi Dương lập tức kéo chăn bông qua đầu, vùi cả người vào chăn, nhỏ giọng thở dài một hơi.
Ngày hôm sau đi học, Trạm Vi Dương xuống xe buýt chạy vào trong tiệm văn phòng phẩm đối diện trường học để mua một cái phong bì thư.
Cậu ở trong tiệm văn phòng phẩm nhìn rất lâu, phát hiện thế mà lại có rất nhiều phong bì thư với đủ màu sắc cùng nhiều đường viền và hoa văn khác nhau. Cậu thấy cũng không có học sinh nào khác trong tiệm vì vậy đã bí mật chọn một cái màu hồng có in một trái tim nhỏ, đoạn chẳng chút ngại ngùng đi tìm ông chủ tính tiền, sau đó nhét phong bì thư vào cặp xách chạy vào trường học.
Thừa dịp giờ tự học buổi sáng, Trạm Vi Dương bỏ thư tình đã viết xong vào trong phong bì, lại nhớ ra mình không có keo dán thế là mượn bút xóa của bạn nữ ngồi cùng bàn để dán kín phong bì.*
* 修正 – đính chính, sửa đổi. Lúc dò từ điển mình nghĩ này là giấy dán á, xưa có cái loại giấy dán nhỏ nhỏ, nhưng mình search gg hình ảnh thì nó ra bút xóa nên để vậy luôn.
Bạn cùng bàn của cậu là Chu Hàm Dịch, bình thường cũng không nói chuyện với cậu mấy, hôm nay lại nhịn không được xích tới gần hỏi cậu đang làm gì.
Trạm Vi Dương vội vàng nhét phong thư vào ngăn bàn, ngăn không để Chu Hàm Dịch nhìn thấy.
Đợi đến khi hết giờ tự học, Trạm Vi Dương đá đá ghế của Trần U U ở phía trước.
Mặt Trần U U chù ụ không vui, y quay lại hỏi cậu: “Gì?”
Trạm Vi Dương nằm dài trên bàn học, trượt đến trước mặt Trần U U, thấp giọng nói: “Thư gửi Tạ Linh tớ viết xong xuôi rồi, cậu có thể giúp tớ đưa cho cậu ta được hay không?”
Trần U U chẳng chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Tớ không.” Nói xong, y quay đầu trở lại, tìm quyển sách đề thi vật lý mới của mình ở trong ngăn bàn.
Trạm Vi Dương lại đá đá ghế của y.
Trần U U không để ý tới cậu.
Trạm Vi Dương lại tiếp tục đá.
Trần U U lúc này đột nhiên xoay người lại, ngữ khí nóng nảy nói: “Làm, làm cái gì vậy?”
Giọng y hơi lớn, không ít người trong phòng học đều nghe thấy, ngay lập tức có nam sinh cười đùa bắt chước y nói một câu: “Không, không làm gì hết á.”
Sắc mặt Trần U U lập tức khó coi, y vùi đầu trầm mặc không nói lời nào, Trạm Vi Dương cũng không dám nói gì, hai người mặt đối mặt lẳng lặng ngồi một lúc.
Chuông vào học đúng lúc này vang lên, Trần U U thừa dịp trước khi giáo viên vào lớp vươn tay về phía Trạm Vi Dương: “Lấy ra đây.”
Trạm Vi Dương lập tức đưa phong thư cho y.
Trần U U nói: “Giữa trưa rồi đi.” Nói xong y quay người lại, cúi đầu nhìn thoáng qua phong thư màu hồng kia, tiện tay nhét thẳng vào ngăn bàn của mình.
Giữa trưa, đa số học sinh đều tập trung ở canteen trường ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì học sinh nội trú có thể trở về ký túc xá để ngủ trưa, học sinh ngoại trú thì quay về phòng học mượn bàn học nghỉ ngơi, cũng có người tràn đầy năng lượng sẽ ra sân tập chơi bóng giữa trưa oi bức.
Lúc ăn trưa Trần U U hỏi Trạm Vi Dương: “Vì sao không, có thể tự mình đưa cho, cậu ta mà?”
Trạm Vi Dương ngồi đối diện Trần U U, hai người ngồi ở một góc hẻo lánh của nhà ăn cạnh bức tường. Bàn ăn ở canteen đều là bàn bốn người, bàn ghế đều cố định, ở giữa có hai bàn ghép lại với nhau thành bàn cho tám người. Mà Trạm Vi Dương cùng Trần U U luôn thích ngồi dựa vào tường, bởi vì hai chỗ ngồi dựa vào vách tường đều không tiện ra vào, cho nên chỉ cần bọn họ ngồi xuống, bình thường sẽ không có người đến ghép bàn với họ.
Trạm Vi Dương thì muốn rộng hơn một chút, Trần U U thì lại bởi vì cà lăm, y thường sẽ bị người khác chọc ghẹo, cho nên vẫn luôn không thích tiếp xúc với các bạn nam khác trong lớp.
Lúc này nghe được câu hỏi của Trần U U, Trạm Vi Dương vừa dùng muỗng trộn đều trứng xào cà chua và cơm trong dĩa ăn, vừa nói: “Tớ hơi sợ.”
Trần U U nói: “Sợ cái gì?”
Trạm Vi Dương không trả lời.
Trần U U nói với cậu: “Dám theo đuổi con trai, mà không dám đưa thư tình?”
Trạm Vi Dương vẫn không nói lời nào, yên lặng xúc một muỗng cơm vào miệng.
Một lát sau, Trần U U đột nhiên nói với Trạm Vi Dương: “Tạ Linh.”
Trạm Vi Dương quay đầu lại, trông thấy Tạ Linh đang đi từ lối đi bên cạnh bàn ăn của họ về phía cửa canteen, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tạ Linh, thế nhưng Tạ Linh đi thẳng lướt qua bên người họ, cũng không hề xoay đầu nhìn bọn họ một chút.
Cùng một bộ đồng phục học sinh, áo phông trắng có cổ màu xanh lam, chân mang quần tây màu xanh lam, nhưng Tạ Linh mặc vào nhìn lại đẹp hơn người khác, một luồng hơi thở thanh xuân hiên ngang phả vào mặt.
Đi cùng Tạ Linh còn có hai nam sinh và một nữ sinh.
Nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, vẻ ngoài dễ thương, lúc đi qua bàn của bọn họ thì thoáng nhìn Trạm Vi Dương, thấy Trạm Vi Dương cũng đang nhìn mình thì mỉm cười nháy mắt với cậu.
Chờ bọn họ đi qua, Trần U U nói: “Đi, không ăn nữa, xem coi bọn họ đi, đâu?” Nói xong, y gọi Trạm Vi Dương cùng mang dĩa ăn đặt vào khu tái chế, sau đó vội vội vàng vàng rời đi theo mấy người Tạ Linh.
Tạ Linh ăn cơm trưa xong liền đi cùng hai nam sinh kia ra sân tập chơi bóng một lúc.
Trạm Vi Dương và Trần U U trốn vào một góc vắng người khuất bóng mặt trời, nhìn hắn từ xa. Phong thư bị Trần U U gấp lại bỏ vào túi quần học sinh của mình, lúc y gấp lại Trạm Vi Dương tuy há hốc miệng nhưng kìm lại được không có ngăn cản, bây giờ ngoại trừ mấy nếp gấp thì phong bì màu hồng còn thấm đẫm mồ hôi của Trần U U.
Trạm Vi Dương thoáng nhìn phong thư rồi lại nhìn về phía Trần U U.
Trần U U lấy tay lau lau mồ hôi bên trên, lúc nói có hơi ngại ngại: “Nóng quá mà.”
Trạm Vi Dương suy nghĩ một lát cảm thấy y nói không sai, cậu khẽ gật đầu.
Tạ Linh có lẽ chỉ muốn hoạt động sau bữa ăn một chút, sau khi lười biếng ném rổ một lúc, liền ném quả bóng cho các bạn cùng lớp, rồi đi về phía tòa nhà dạy học một mình.
Trạm Vi Dương nhìn thấy Tạ Linh đi tới, liền vươn tay đẩy đẩy Trần U U.
Trần U U vội vàng chạy về phía Tạ Linh mãi cho đến khi đứng trước mặt Tạ Linh và chặn đường hắn.
Trạm Vi Dương nhìn hai người bọn họ đang nói chuyện nhưng lại không nghe được đang nói cái gì, chỉ thấy Tạ Linh lắc đầu, vòng qua người Trần U U muốn tiếp tục đi về phía trước.
Trần U U không chịu từ bỏ, cưỡng ép mà nhét phong thư vào trong tay Tạ Linh, sau đó quay người bỏ chạy.
Tạ Linh cau mày, cúi đầu nhìn phong thư trong tay một lúc, sau đó tiếp tục đi thẳng.
Trần U U đã chạy về bên cạnh Trạm Vi Dương, hai người cùng đứng dưới một tàng cây nhìn bóng lưng của Tạ Linh.
Tạ Linh đi đến lối ra của sân tập rồi ném phong thư vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó cũng không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Trần U U sửng sốt, quay đầu nhìn Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương hơi ngơ ngác, cậu hỏi Trần U U: “Cậu nói với cậu ta là tôi viết sao?”
Trần U U nói: “Cậu, cậu không phải nói là trong thư có viết, tớ liền, liền không có nói, chỉ nói, là một người bạn của tớ.” Y thực sự cũng rất xấu hổ nếu phải đứng trước mặt Tạ Linh nói rằng đó là thư tình của nam sinh gửi cho hắn, đành nghĩ tạm thời để Tạ Linh hiểu lầm là nữ sinh gửi thì cũng không sao cả.
Trạm Vi Dương không nói gì nữa, một mình đi thẳng đến bên cạnh thùng rác rồi vươn tay mở nắp thùng, nhặt chiếc phong thư màu hồng rơi trên cùng lên.
Trên phong thư đẫm mồ hôi của Trần U U, một phần bức thư đã chuyển từ hồng nhạt sang màu đỏ hoa hồng, tên của Tạ Linh ở trên cũng bị nhòe đi.
Trạm Vi Dương cầm phong thư tình trông đã hỏng bét kia, quay đầu nhìn về phía Trần U U đang đi đến. Thực ra trên mặt cậu không có biểu cảm gì, chỉ là khóe mắt và khóe miệng đều hơi rũ xuống, một giọt mồ hôi lại nhỏ xuống, vừa vặn trượt qua khóe mắt.
Trần U U tức khắc cảm thấy cậu cực kỳ ủy khuất, trong lòng cũng không dễ chịu, nói: “Thôi bỏ đi, Tạ, Tạ Linh không có mắt nhìn, lần sau chúng, chúng ta lại theo đuổi một cô gái, tớ, tớ giúp cậu viết thư tình, được, được không?”
Trạm Vi Dương “Ừm” một tiếng rất nhẹ, đoạn gấp phong thư thành một xấp sau đó nhét vào túi quần học sinh của mình.
Buổi chiều tan học, Trạm Vi Dương mua một cái bật lửa trong siêu thị nhỏ ở ngay cổng trường, cậu đạp xe về đến nhà liền ngồi xổm xuống bồn hoa bên cạnh cửa, mở nắp bật lửa chuẩn bị đốt lá thư.
Đang đốt được một nửa thì Trạm Vi Dương nghe được giọng Bùi Khánh vang lên sau lưng: “Đốt cái gì vậy?”
Cậu đột ngột quay đầu lại, hoảng sợ thoáng nhìn Bùi Khánh, sau đó lại quay trở về, nhìn thấy chữ trên phong thư đều đã cháy hết, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Giấy nháp.”
Rõ ràng Bùi Khánh nhìn thấy một nửa phong bì thư còn lại, nhưng lại không nói gì, đợi đến khi Trạm Vi Dương đốt trụi toàn bộ, mới cố tình hỏi một câu: “Không phải phiếu điểm đâu nhỉ?”
Trạm Vi Dương đứng lên, vỗ vỗ tay phủi đi bụi tro, nói: “Không phải, còn chưa kiểm tra, thi cử gì mà, vừa mới khai giảng.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khánh, hỏi: “Khánh ca tan làm rồi?”
Bùi Khánh gật gật đầu, “Ừm, vừa mới về.”