““Ồ! Tớ biết rồi.””
––—–———––—–———––—–———
Mấy ngày nghỉ sau lễ Quốc Khánh trời bắt đầu mưa dầm rả rích, ai nấy dường như đều mang tâm sự, có vẻ không được vui, ngày nào ở nhà cũng thẫn thờ nhìn bầu trời đen kịt cùng mặt đất ướt sũng bên ngoài.
Trạm Tụ Tùng nói kính mắt của mình hỏng rồi, nó muốn quay về cắt một cặp kính mới, thế là rời đi sớm, không lâu sau đó Trạm Vi Quang cũng quay về trường học, không khí náo nhiệt trong nhà lại trở về quạnh quẽ như cũ.
Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, công việc của Trạm Bằng Trình đã bận rộn trở lại, ông bắt đầu đi sớm về trễ, thường xuyên về nhà khi Trạm Vi Dương đã ngủ, cứ như thể mọi thứ đều trở lại trước ngày Quốc Khánh, nhưng Trạm Vi Dương lại không tiếp tục ngủ ở phòng Bùi Khánh nữa.
Thỉnh thoảng khi Trạm Bằng Trình từ bên ngoài trở về, ông sẽ đến phòng Trạm Vi Dương trước một chuyến, nếu như còn sớm thì liền trò chuyện cùng cậu đôi câu, còn nếu đã muộn, ông cũng sẽ nhìn xem chăn mền cậu đã đắp kín chưa, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa rồi quay về phòng mình.
Kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Trạm Vi Dương bắt đầu đi học.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT