Kiều Ngộ An cũng không đi đâu cả, bệnh viện không cần anh, đó chỉ là viện cớ thôi, chắc Thời Niên sẽ không nghi ngờ, dù sao chuyện như vậy vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng cũng không thể quay về biệt thự số 3, biết đâu Thời Niên sẽ đứng bên cửa sổ nhìn, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có biệt thự số 1 của Khương Chanh.
Ngày nghỉ nên Khương Chanh ở nhà, nhìn thấy Kiều Ngộ An một tay vết thương đi vào thì sửng sốt:
“Đừng nói với chị là em đánh nhau với Thời Niên đấy nhé?”
Kiều Ngộ An đứng ở cửa nhìn Khương Chanh, không nói chuyện cũng không cười, chỉ là rất mệt mỏi, rất cần được an ủi, hoặc là một cái ôm mà thôi.
Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An, mấy giây sau đứng dậy đi tới, sờ mặt Kiều Ngộ An, cũng không hỏi gì mà ôm lấy anh, vuốt tóc anh, vỗ về lưng anh:
“Không sao, không sao, có chị ở đây, có chuyện gì chị đều có thể giải quyết cho em được hết, đừng sợ.”
Kiều Ngộ An gần ba mươi tuổi, đã nhiều năm rồi không nghe được Khương Chanh dùng cách dỗ trẻ con để dỗ mình, nhưng lại vẫn rất thích, khi còn nhỏ bị bắt nạt, chịu uất ức, Khương Chanh cũng an ủi anh như thế, còn cô cũng thật sự có thể xử lý rất tốt để trút giận cho anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT