Mùa xuân tháng ba, hoa hạnh mưa xuân, đào hồng liễu xanh, đúng là lúc thời tiết Giang Nam cực đẹp. Đoàn người bọn họ có hai chiếc xe ngựa, trong đó một chiếc là của Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh, một chiếc khác là để cho hạ nhân thay phiên nhau nghỉ ngơi, ám vệ bảo hộ Đế Hậu thì ở chỗ tối đi theo một đường.
Từ kinh thành đến Giang Nam, chỉ đi đường thôi cũng tốn không ít thời gian, nên xe ngựa không chỉ cần thoải mái, mà còn cần có thứ để giải sầu. Chiếc xe ngựa Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh cực kỳ rộng, đủ cho hai nam tử thành niên nằm xuống, bên trong phủ kín đệm mềm, trên án kỉ có trái cây mứt quả giải thèm, còn có một kệ sách loại nhỏ, để giấy bút, bàn cờ, cùng với một ít y thư cùng thoại bản.
Lâm Thanh Vũ vốn định đọc sách giết thời gian, nhưng Giang Tỉnh lại nhất định phải dạy y nói giọng Giao Châu, y không muốn học cũng không được.
Y đã gặp qua là không quên được, nghe rồi cũng sẽ không quên. Khi ở trong cung, Giang Tỉnh từng dạy y nhận biết chữ cố hương. Có cơ sở chữ Đại Du, y không cần tốn nhiều sức đã có thể nhận biết chữ giản thể. Thường ngày hai người dùng Tiểu Tùng Tử để nói chuyện phiếm, Giang Tỉnh ngại phiền nên đều dùng chữ giản thể, y cũng có thể đọc hiểu. Hiện tại, y bỏ chút tâm tư học tiếng quê Giang Tỉnh, khi xe ngựa chạy đến Dự Chương, y đã có thể sử dụng tiếng Giao Châu nói chuyện đơn giản với Giang Tỉnh.
“Thanh Vũ, ngươi nói câu kia lại lần nữa đi, câu ta vừa dạy cho ngươi ấy.”
Lâm Thanh Vũ không nhanh không chậm nói: “Ta thật lòng vừa ý ngươi?”
Giang Tỉnh tán thưởng không thôi: “Ngươi đúng là có thiên phú.” Khẩu âm không hề sai chút nào, không biết còn tưởng Lâm Thanh Vũ là người sinh ra ở Giao Châu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT