Trong Thừa Hoan cung, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, trên tuyết vang lên tiếng xào xạc, trải ra một loạt dấu chân. Mặt đất vừa được quét sạch bây giờ được bao phủ bởi một lớp trắng xóa khi tuyết tiếp tục rơi.
Thu Dật vừa đi tặng lễ xong cau mày, nhìn không thoải mái lắm.
Nhị đẳng cung nữ Xảo Lan nhìn thấy, vội vàng tiến lên đón, nắm tay nàng nói: “Thu Dật tỷ tỷ đi ra ngoài, nhất định là rất lạnh. Mau vào sưởi ấm tay chân.”
Xảo Lan là người giỏi ăn nói nhất, luôn có thể khiến người nghe vui vẻ, ngày thường bởi vì miệng nàng ngọt, nhận được rất nhiều sự ưu ái. Nhưng hôm nay Thu Dật lại không có tâm tư đó, rút tay ra, vội vàng đi vào bên trong.
M ặt Xảo Lan nhất thời không nhịn được, bắt đầu xấu hổ.
Một cung nữ nhị đẳng khác là Thành Lan phì cười, "Có vài người thấy cái gì thơm cũng nhào lên, cũng không nhìn thân phận của mình một cái, thật đúng là không đáng yêu." Thanh âm của nàng vừa nhanh vừa nhẹ, sau khi nói xong liền đi làm việc, căn bản không thèm để ý ánh mắt ghi hận của Xảo Lan.
“Nàng ta nhỏ mọn, ngươi chọc nàng, ngày sau nàng ta gây khó dễ thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi không chọc nàng, nàng sẽ không gây khó dễ cho ngươi?”Thành Lan bĩu môi, “Đừng quên, hôm nay Thu Dật tỷ tỷ đi ra ngoài làm việc, không có gọi nàng ta, nàng ta có biểu tình gì, ngươi không nhớ rõ sao?”
Tâm Lan nhớ tới biểu hiện trước sau như một của Xảo Lan, cũng lắc đầu.
Nhưng sắc mặt Thu Dật tỷ tỷ thật khó coi, "Nàng nhỏ giọng nói," trước kia, nàng là người ôn nhu nhất trong số những đại cung nữ.
Thu Dật người đang bị mấy cung nữ nhị đẳng thảo luận, đã được truyền vào nội điện, gặp Từ Tần.
Nội điện Thừa Hoan cung ấm áp như mùa xuân, Từ Tần đang nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp đọc sách, bên cạnh bày đủ loại trái cây hiếm có vào mùa đông, rất biết hưởng thụ.
Thu Dật cúi người: "Nương nương, Thu Dật đã trở lại.
Từ Tần ngẩng đầu, là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, bộ dạng hào phóng đoan trang, rất xinh đẹp. Nàng đặt quyển sách trong tay xuống, ý bảo Thu Dật lại đây.
“Sao biểu tình như vậy, bị cái gì kinh hãi?”
Thu Dật cùng hai đại cung nữ trong điện đều thấy kì lạ, Từ Tần lớn lên cao lớn minh diễm, đối với những cô nương gia các nàng nói chuyện đều là ôn nhu, mang theo vài phần thân mật.
"Nương nương, nô tỳ nghe người phân
phó, đến chỗ mấy vị nương nương tặng lễ......"
Thu Dật đem chuyện xảy ra hôm nay nhất nhất kể lại.
Từ Tần phái Thu Dật đi tặng lễ,là có dụng ý khác.
Lưu Tài Nhân vừa được Cảnh Nguyên đế ban chết, nàng lại ở thiên điện Vĩnh Ninh cung. Chủ điện Vĩnh Ninh cung chính là Khang phi, là người tính tình nhu hòa nhất, không thích đi lại bên ngoài, tự nhiên cũng không quản Lưu Tài nhân.
"Nô tỳ đi Vĩnh Ninh cung, sắc mặt Khang phi nương nương tái nhợt, giống như bị chuyện của Lưu tài nhân dọa sợ.
Lúc đi ra, thấy người của Ngự dụng giám đang thu thập thiên điện...... Những người hầu hạ kia, tất cả đều không còn."
Thanh âm Thu Dật thấp xuống. Lưu tài nhân hôm qua mới chết, hôm nay người ngự dụng giám lập tức đến dọn dẹp đồ đạc của nàng ta, tốc độ nhanh đến kinh người.
Nhưng cái này còn chưa tính, Lưu Tài Nhân gặp chuyện không may, ngay cả người hầu hạ một cung, cũng không còn mạng.
Xuân Liên nhẹ giọng: "Bệ hạ thật là tuyệt tình.
Sau khi Lưu Tài Nhân chết, thi thể được đưa về cho Hoài Nam Vương phủ, ngay cả tang lễ cũng không cho tổ chức. Ngay cả người hầu hạ cũng gặp khó khăn, không biết nên nói đế vương lãnh khốc, hay là nên nói hắn lòng dạ ác độc?
Từ Tần trừng nàng một cái, lạnh giọng nói: "Lưu tài nhân đó là tự tìm đường chết! Nếu còn tiếp tục nói như vậy, ngươi vẫn là xuất cung đi.
Xuân Liên sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, luôn miệng nói: "Nô tỳ biết sai.
Từ Tần xoa xoa trán, nhớ tới Lưu tài nhân xinh đẹp kia, có khuôn mặt như vậy, sau khi vào cung sẽ được sủng ái cũng không quá đáng. Nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất rộng, được nâng lên trời, liền thật sự cho rằng mình là thần tiên trên trời tạo tác.
Trong cung này có một số việc, nước rất sâu.
Lần này, Lưu Tài Nhân bất quá là làm bia ngắm.
Từ Tần rũ mắt, nhìn Thu Dật: "Còn gì nữa, nói luôn đi?
Thu Dật: "Người đến Vĩnh Ninh cung thăm có hai ba đợt, đều là... rồi sau đó, nô tỳ liền đi ra..." Nàng đem chuyện xảy ra hôm nay nói đại khái, “Bất quá, khi nô tỳ trở về, đụng phải người của Bắc phòng.”
“Ngươi là nói, người Bắc phòng, cũng đi thăm dò chuyện của Lưu Tài nhân?”
Từ Tần nhướng mày, ngược lại là kinh ngạc.
Phía bắc phòng, ngoại trừ vài phi tần của tiên đế, ngược lại không có phi tử của Cảnh Nguyên đế. Đây đều là bởi vì Cảnh Nguyên Đế tính tình tàn nhẫn, nếu thật sự có phi tử đắc tội hắn, bảo đảm chắc chắn giống như Lưu Tài nhân, nơi nào còn có thể đi bắc phòng sống tạm?
Thu Dật cúi người: “Đúng vậy. Mới đầu tiểu tử bắc phòng kia không có mắt, nô tỳ gọi người đánh hắn một trận, lại đưa tới một cung nữ khác. Nàng không dám ngẩng đầu, đợi sau khi chúng ta rời đi, mới đi tìm hắn.”
Thu Dật lúc ấy liền cảm thấy có người đang nhìn lén, tưởng chừng như muốn rời đi, kì thực để tâm, lại vòng trở về xem. Vừa vặn thấy được hình ảnh Hà Diệp tới đỡ Trường Thọ, cùng nhau rời đi.
Nàng để ý hành tung của Hà Diệp, đặc biệt đi điều tra, phát hiện nàng đúng là từ Vĩnh Ninh cung gần đấy đi ra.
"Người Bắc phòng, vì sao phải đi thám thính tin tức của Lưu tài nhân?" Từ Tần thì thào tự nói, “Lại nói tiếp, Lưu tài nhân chết thì chết, vì sao ngự thiện phòng cũng sẽ đổi người?”
Tên Tiền Khâm kia ở ngự thiện phòng lăn lộn như cá gặp nước, mặc dù không thể lên được mặt bàn, nhưng rất biết làm người, lúc Lưu Tài nhân muốn canh muốn nước, việc gì cũng có thể làm được, nhưng cái này cũng không đến nỗi mất bổn phận.
Cảnh Nguyên Đế làm sao phải giết hắn?
Từ Tần đoán không ra, dứt khoát không đoán nữa.
Nàng cười tủm tỉm ngã ra sau, híp mắt: “Hôm nay người muốn làm bọ ngựa không ít, nhưng muốn làm chim sẻ, cũng có. Ta liền làm bọ ngựa, xem chim sẻ kia sẽ làm như thế nào.”
Thu Dật sững sờ, lập tức kịp phản ứng.
Từ Tần sở dĩ hôm nay kêu nàng ở bên ngoài rêu rao, là vì thám thính tin tức, nhưng cũng là ra vẻ mồi nhử, muốn nhìn xem những người khác, sẽ là phản ứng như thế nào.
Ít nhất Bắc phòng khác thường, tuyệt không thể chỉ có các nàng biết.
Thu Dật nói xong, Từ Tần ban thưởng cho nàng, nàng lại đi ra.
Bên cạnh Từ Tần luôn có Xuân Liên và Hạ Hòa nói chuyện.
Hạ Hòa làm việc lanh lợi, Xuân Liên là Từ Tần từ ngoài cung mang vào, mặc dù đôi khi nói năng thô lỗ, nhưng Từ Tần thấy nàng là lão nhân, luôn khoan hậu vài phần, ngày thường những người khác cũng không cùng Xuân Liên tranh giành.
Thu Dật làm việc ổn trọng, tự nhiên hào phóng, Từ Tần thường xuyên để cho nàng đi lại bên ngoài, đối nhân xử thế sẽ không phạm sai lầm.
“Thu Dật tỷ tỷ, chúng ta có đi Bắc phòng hay không?”
Một cung nữ tên Sơn Lan đến gần, bĩu môi, vừa nhìn đã có chút mất hứng.
Thu Dật điểm điểm trán của nàng, nở nụ cười: “ngươi đang nói cái gì vậy? Ta đi ra ngoài là làm việc, không việc tự nhiên không đi ra ngoài, muốn đi bắc phòng làm cái gì?”
Sơn Lan bất mãn nói: “Vừa rồi tiểu tử kia nói bắc phòng không có người như vậy, nhưng rõ ràng là có, Thu Dật tỷ tỷ còn phát thiện tâm nhắc nhở hắn, làm sao tìm không thấy người?”
Thu Dật nghe Sơn Lan nói như vậy, trong lòng không khỏi nhanh hơn vài phần.
Nàng tất nhiên là nhớ tới chuyện ngày đó.
Ngày đó, Từ Tần đột nhiên muốn ăn một món nhỏ, là món trong cung không làm. Vốn chuyện chạy vặt này không dùng tới nàng, nhưng Thu Dật cẩn thận, sợ bọn họ làm không tốt, liền tự mình đi nhìn chằm chằm, cũng không nghĩ tới, trên đường đi, lại đụng phải một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám kia cúi đầu, không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của Thu Dật, nàng bất giác tiến lại gần.
Chuyện xảy ra sau đó, Thu Dật đến bây giờ đều cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cũng có vài phần mất mát.
Nếu là ngày đó, bắt lấy người nọ, hỏi rõ ràng thì tốt rồi.
Nàng đè xuống thất vọng nhàn nhạt kia, bình tĩnh nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, người nếu là không muốn, thì ép buộc làm gì?”
Sơn Lan trong lòng nhớ thương, so với những người khác còn nhiều hơn, tròng mắt xoay chuyển, cười hì hì nói: "vậy tỷ tỷ tại sao lại muốn đánh người nọ? Ta còn tưởng rằng, tỷ tỷ là tức giận hắn không chịu nói.
Ngón tay Thu Dật càng thêm dùng sức, "Miệng còn muốn hay không? Ở đây nói lung tung. Ta đánh hắn, tự nhiên là ánh mắt của hắn, nhìn chỗ không nên nhìn." ánh mắt tên kia đều rơi vào ngực nàng, quả thực là ghê tởm.
“Nói cũng đúng.”
Sơn Lan mặc dù nhớ thương người ngày đó gặp, bất quá vẫn là tâm tính trẻ con, nếu thật sự tìm không thấy, vậy liền buông xuống.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngày đó gặp người, ngực đập điên cuồng, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ muốn bắt lấy y, nhưng hiện tại thời gian lâu, loại yêu thích cuồng nhiệt này cũng tiêu tán rất nhiều, không còn như lúc đầu nữa.
Hai ba câu nói đuổi Sơn Lan đi, biểu tình ôn nhu của Thu Dật mới nhạt xuống.
Nàng cùng Sơn Lan cũng cảm thấy như vậy, kỳ thật thời gian trôi qua lâu như vậy, muốn nhớ thương người đó nhiều, cũng không còn, bằng không nàng đã sớm tìm tới bắc phòng, sẽ không phải hôm nay lúc nhìn thấy người kia, mới thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng Thu Dật ngăn cản Sơn Lan, lại có nguyên nhân khác.
Ngày đó ở trong cung đuổi bắt người, quả thực quá mức, sau khi hồi cung, Thu Dật hết hồn hết vía thật lâu, sau lưng phát lạnh, ngày tháng trôi qua, lúc này mới chậm rãi yên lòng.
Nhưng hôm nay, lại không hiểu sao có loại hàn ý hết hồn hết vía này, giống như là một loại nhắc nhở.
Vẫn là ít sinh sự thì tốt hơn.
Những thứ nhỏ nhặt trong hoàng cung trang nghiêm này nhanh chóng hội tụ thành dòng, cuối cùng biến thành một tập công văn nhỏ trên bàn trong Càn Minh điện.
Một chồng, lại một chồng.
Cho đến khi một đôi tay cầm lên.
Ninh Hoành Nho cung kính đứng ở phía sau, khom lưng, giống như một ông già.
“Bệ hạ, tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngày mai Hoài Nam vương nhất định sẽ nhận được phần lễ vật này.”
Mặc dù không biết Cảnh Nguyên Đế vì sao tức giận, nhưng thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn.
Nhưng người thường làm bạn bên cạnh Hoàng đế, cũng không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần toàn tâm toàn ý, vì bệ hạ làm việc.
“còn gì nữa không?”
Thanh âm Cảnh Nguyên Đế lạnh lẽo, nghe đến khiếp sợ.
Ninh Hoành Nho vội nói thêm: "Thái hậu nương nương, muốn mời bệ hạ đi qua một chuyến, thương lượng chuyện lập hậu.
“Không gặp.”
Ninh Hoành Nho lại thành thật.
Kỳ thật hắn cũng đoán được, tâm tình Cảnh Nguyên Đế gần đây, đều đặt ở tiền triều, còn lại một điểm nhỏ, lại rơi vào bắc phòng.
Chính là không biết...... vị xui xẻo kia rốt cuộc là chọc vào vị sát thần này ở đâu.
…