Trong trực giám điện, thỉnh thoảng vẫn thấy những người ba, bốn mươi tuổi vẫn còn làm công việc quét dọn.
Chỉ có rất ít người có thể trở thành người cai quản.
Chức vị thì chỉ có ngần ấy, nếu bản thân không nghĩ cách linh hoạt, thì chỉ có thể tiếp tục như vậy mãi.
"Nghe nói, mấy ngày nay, Bệ hạ luôn ở Thượng Ngu Uyển." Thế Ân bôi thuốc xong, mặc lại quần áo, “Sớm biết vậy, ta đã đi trước.”
Trước đây, khi Thượng Ngu Uyển có ý thu nhận người, bọn họ cũng đã từng bàn tán qua.
Cốc Sinh: "Thôi đi, nếu ngày nào cũng phải ra vào trước mặt Bệ hạ, có mấy cái mạng cũng không đủ để mất." Giọng hắn nhỏ nhẹ, không dám nói lớn, như thể đây là điều cấm kỵ.
Mà điều này đúng thật là cấm kỵ.
Thảm cảnh của Từ tần và Chương phi vẫn còn trước mắt, những người làm chủ như họ còn không tránh khỏi, huống hồ là những kẻ hầu hạ dưới trướng, càng như cột cái đầu vào thắt lưng mà làm việc.
Nếu mỗi ngày đều phải lượn lờ trước mặt Cảnh Nguyên Đế, Cốc Sinh nghĩ mình có khi sẽ tự dọa chết trước mất.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT