Đúng lúc này bên ngoài lại có động tĩnh. Du Phi khoan thai đến muộn, còn là được một cung nữ dìu vào. Nàng ta vừa đến thì ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó. Người này lớn lên có chút anh khí*, bộ dáng cực đại minh diễm, đứng ở đâu cũng nổi bật khí chất mỹ nhân của mình.
*Anh khí (英氣): Tràn đầy khí khái anh hùng.
Nàng ta bước vào liền nói với Hoàng Hậu: "Nương nương, thứ tội. Thần thiếp tới muộn, hôm nay Hoàng Thượng lên triều có chút trễ, thần thiếp cũng phải bồi ở bên."
Thẩm Khanh nhìn tới một màn như vậy thì lại cảm thấy vô cùng quen mắt, bởi vì khi nữ chính tiến cung, Du Phi cũng đến trễ, lời nói ngôn phong chẳng khác mấy, thế nên mới để lại ấn tượng rất lớn đối với nữ chính.
Cho nên có phải là, mỗi khi trong cung có tú nữ mới tiến cung thì Du Phi đều phải làm như vậy sao? Vai ác trong tiểu thuyết cung đấu đúng là cứ thích tìm đường chết.
Hoàng Hậu tựa như không một chút để ý tới giọng điệu diễu võ dương oai đắc ý của Du Phi, nàng ta mỉm cười dịu dàng nói: "Ngươi hầu hạ Hoàng Thượng vất vả, ngồi đi."
"Đa tạ Hoàng Hậu Nương nương."
Du Phi liền ngồi xuống. Nàng ta thậm chí còn không hành lễ. Đây có lẽ đại khái chính là một phi tần được sủng ái trong hậu cung lại có đứa nhỏ làm chỗ dựa.
So với một Hoàng Hậu không có nhi tử, Du Phi sinh được đôi long phượng thai đúng là như mặt trời ban trưa. Rốt cuộc, bây giờ trong cung, hoàng tử công chúa dường như không được mấy vị, hơn nữa Hoàng Hậu ngay cả một đích tử cũng không có.
Sau đoạn nhạc đệm này cũng không còn gì khác, Hoàng Hậu nên nói cái gì thì nói cái đó, sau cùng chính là các loại ban thưởng tạ ơn. Một đám nữ nhân từ điện Phượng Nghi đi ra mỗi người một ngả. Đều nói người chia theo bầy, vật họp theo loài, bộ dáng của Thẩm Khanh tuy xuất sắc nhưng phân vị quá thấp, hơn nữa nơi ở cũng xa, những người ở gần đều đang liên lạc gây dựng cảm tình. Người khác chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng không quan tâm, dẫn theo cung nữ của mình đi về phía Chiêu Hoa Cung.
Đi được nửa đường, lại nhìn thấy một đoàn người từ đằng xa trông khá quen thuộc. Sao có thể không khéo thế như vậy? Lại là vị Hoàng Thượng nam chính của chúng ta a!
Liên tiếp gặp lại hai lần. Đến lần thứ hai gặp được Thẩm Khanh, Hiên Viên Linh khó mà nghĩ được giống như nàng. Cũng thật là trùng hợp, trước đó vừa liếc nhìn tiểu nữ nhân này một cái liền nhớ tới thời điểm tuyển tú. Hiện tại cũng nhớ ra, nàng phải đi bái kiến Hoàng Hậu. Sau hôm nay, trái lại có thể thị tẩm.
Bất quá chỉ thoáng qua chút ý tưởng, Hiên Viên Linh chẳng mấy chốc đã ném ra sau đầu.
Chờ Ngự liễn đi qua, Thẩm Khanh mới đứng dậy, Xuân Hoa vỗ váy cho nàng, hai người lại thong thả đi về. Dọc đường đi, Xuân Hoa có chút kích động nói: "Lương Nhân thật sự là quá có phúc, lúc đi lúc về đều có thể gặp được Hoàng Thượng."
Nếu như gặp mặt lại phải quỳ cũng được tính là phúc khí, thì hẳn là phải đi.
Thẩm Khanh cũng không nói gì, sau khi trở về cung Chiêu Hoa thì ăn cơm trưa, người hầu hạ bên cạnh nàng chỉ có Xuân Hoa và Thu Lộ, cơm trưa là Thu Lộ đi lấy. Ngày thường, tốt xấu gì cũng có cung nữ, thái giám khác đảm nhiệm chuyện quét tước, Thu Lộ chỉ cần phụ trách chút việc vặt vãnh liên quan đến nàng là được, nếu không chỉ e hai người bọn họ khó mà lo hết được mọi việc.
Cứ như vậy, bình bình đạm đạm trôi qua mấy ngày, bên ngoài lại truyền đến vài tin tức. Ngày đó sau khi tân nhân bái kiến Hoàng Hậu thì đã có thể thị tẩm, Xuân Hoa bèn ở trước mặt nàng lải nhải, nói hôm nay trong cung là ai thị tẩm, đại loại mấy thứ linh tinh như vậy. Hôm nay là Lâm Quý Nhân, ngày mai là Lý Mỹ Nhân, Xuân Hoa sốt ruột không thôi, cảm thấy bộ dáng của nàng như thế này, vì sao còn chưa được thị tẩm. Mà bản thân Thẩm Khanh trái lại rất bình tĩnh.
Như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn làm chim đầu đàn, nam chính không mê nữ sắc, trái lại nàng rất vui vẻ.