*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người kể từ kỳ nghỉ đông không có nhiều thân mật, tối nay có một trận cãi vã nhỏ, tâm tình có chút dao động, cả hai quấn lấy nhau không rời.
Hứa Tinh Lạc muốn chứng minh với Tống Thanh Chấp rằng mình cực kì ham muốn cậu và không hề thấy chán chút nào, chuyện đó là không có khả năng xảy ra, hắn ước gì được ngủ với Chấp ca của hắn ba lần một ngày.
Khi nói lời này với Tống Thanh Chấp, Tống Thanh Chấp chỉ thản nhiên cười, nhưng không thể phủ nhận rằng sự nhiệt tình của Hứa Tinh Lạc khiến cậu cảm thấy bỏng rát, giống như khi ở trong căn phòng đơn nhỏ, cậu thậm chí chỉ chạm vào tay mà hưng phấn thật lâu.
Có vẻ như việc cãi vã khá có lợi cho cơ thể và tinh thần.
Tống Thanh Chấp nghĩ rằng hay sau này cứ thỉnh thoảng lại cãi nhau một trận với Hứa Tinh Lạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lúc cãi nhau chính cậu cũng không thoải mái, lỡ may cuộc cãi vã trở nên không thể cứu vãn thì cậu tìm ai mà khóc đây?
Thôi, Tống Thanh Chấp ôm lấy bờ vai rắn chắc của bạn trai, tận hưởng cảm giác được ôm.
Tối nay Hứa Tinh Lạc ôm cậu rất lâu, làm xong cũng không buông ra, tựa hồ muốn cùng cậu nói ra những lo lắng của mình: "Chấp ca," hắn vẫn còn đang thở nhanh, lúc nói không ngừng hôn lên tai cậu: "Chúng ta đã ở bên nhau được hơn nửa năm rồi, cậu thấy tôi có chỗ nào không tốt thì cứ nói thẳng cho tôi biết nhé."
"Không có." Tống Thanh Chấp lập tức nói: "Tất cả đều tốt, không tốt tôi sẽ nói thẳng cho cậu nghe."
"Thật không?" Hứa Tinh Lạc tạm thời không ôm chặt lấy cậu, hai người đối mắt nhau, dường như hắn không tin điểm của mình trong lòng Tống Thanh Chấp lại được cao như vậy.
"Thật mà." Tống Thanh Chấp gật đầu: "Làm sao đấy, vì sao cậu lại trông không tin tưởng như vậy?" Cậu cong mắt cười, cảm thấy rất mới lạ: "Này, đừng quên, lúc trước là tôi chết sống đòi quen cậu đó."
"Ừ, chính vì điều đó," Hứa Tinh Lạc nghiêm túc: "Chính là bởi vì cậu...... à ừm muốn ở bên tôi nên tôi sợ cậu có thấy buồn cũng không dám nói, cậu phải thỏa hiệp vì tình yêu."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tống Thanh Chấp gạt ngón tay của hắn đang chạm vào lông mi mình: "Tay thiếu đánh hả, tôi có giống người thỏa hiệp vì tình yêu không? Cậu hay nói tôi khôn khéo mà."
"Nè, lông mi cậu dài ghê." Hứa Tinh Lạc nghịch lông mi của Tống Thanh Chấp, thở dài: "Cũng đúng."
Nói thật, Tống Thanh Chấp giỏi xử lý các mối quan hệ hơn hắn nhiều, vì không có chuyện đó nên hắn không cần phải lo lắng. Cả ở chuyện này cũng không cần, Tống Thanh Chấp là kiểu người rất rõ ràng trong lòng mình muốn gì.
"Của cậu cũng dài." Tống Thanh Chấp nghiêm túc nhìn hắn, rất hưởng thụ cuộc nói chuyện này, một lát sau thì nói: "Thật ra cậu nghĩ cho kỹ đi, cậu hỏi tôi câu hỏi này chứng tỏ cậu không thể nào để tôi chịu ủy khuất được."
"Vậy sao đêm nay lại phải cãi nhau cô đơn như thế?" Hứa Tinh Lạc lập tức nói.
"Cậu còn dám nói?" Tống Thanh Chấp lập tức cắn hắn một cái để chứng minh cái gọi là quyền giải thích ở trong mình: "Sau này còn phạm phải sai lầm nguyên tắc thế này tôi sẽ xử lý cậu có biết chưa?"
Tống Thanh Chấp đỉnh hông làm da đầu Hứa Tinh Lạc tê dại, hắn cảm thấy mình sẽ nhớ chuyện này rất lâu: "Ừ ừ."
Không bao giờ tái phạm nữa, nếu không mông sẽ nở hoa.
"Thật đấy, tôi biết rồi." Hứa Tinh Lạc cười sờ đôi chân dài của Chấp ca của hắn, nghiêm túc nói: "Ngủ đi, ngày mai bạn trai đưa cậu đi làm."
"Cậu còn chưa thi bằng lái," Tống Thanh Chấp nằm tựa vào ngực Hứa Tinh Lạc, mỉm cười nói: "Thôi, để sau này hẵng đưa tôi."
Trước khi ngủ, Hứa Tinh Lạc suy nghĩ, định lúc nghỉ hè sẽ đi thi bằng lái.
Trong nhiều ngày liên tục, cuộc sống về đêm của cả hai đều cực kì tình cảm, Tống Thanh Chấp vào ngày khai giảng đến trường đã ngáp dài nghĩ, cãi nhau đúng là chuyện tốt, không cãi thì Hứa Tinh Lạc sẽ không biết căng thẳng lo lắng như vậy.
Khai giảng,Tống Thanh Chấp ngày nào cũng bận bịu đi học lại quay về cuộc sống sinh viên nhàn nhã của mình.
Bạn học Hứa Tinh Lạc đau khổ ăn cơm hộp cũng có được ngày lành ăn cơm bạn trai làm, thật ra không phải hắn không nấu, chủ yếu là cơm chiên với mì ăn ngấy đến tận cổ rồi.
Hoặc nói thẳng ra là lười.
Đến trưa bọn họ vẫn hẹn nhau ở căn tin trường, học kỳ mới bắt đầu, Tống Thanh Chấp vẫn chưa từ bỏ kế hoạch "cùng tiến bộ" với bạn học Hứa Tinh Lạc.
Vì việc đi tới đi lại khá vất vả nên Hứa Tinh Lạc mua một chiếc xe đạp second-hand, sau khi tan học hắn đạp xe đi tìm Tống Thanh Chấp bên kia đường và đưa cậu đi ăn.
"Xe đạp second-hand, được đấy, mua ở đâu vậy?" Tống Thanh Chấp ngồi ghế sau ôm eo bạn trai, cảm giác yên xe dưới mông rất chắc chắn, cậu vui vẻ, thứ tốt như vậy sao hồi học kỳ 1 lại không nghĩ ra nhỉ?
"Mua từ tay một học trưởng." Nói đến chuyện này thì Hứa Tinh Lạc bật máy hát: "Chuyện như vậy nè, học trưởng với bạn gái của anh ấy sắp tốt nghiệp rồi nên bán xe đạp cho tôi, còn nói chiếc xe này chất chứa tình yêu của hai người họ, nhắc tôi chăm sóc cho cẩn thận. Lúc tôi nghe thấy thế thì thấy được đấy, xe đạp đã được khai quang! Mua!"
"Tôi có thể tưởng tượng được." Tống Thanh Chấp lập tức tưởng tượng trong đầu mình cặp đôi đại học, quen nhau từ hồi năm nhất rồi cùng trải qua mấy năm đại học, cuối cùng cũng có kết quả, vậy thì tốt thật, rất lãng mạn: "Vậy sao không giữ lại làm kỷ niệm?"
"Bởi vì học trưởng có tình yêu lớn hơn rồi chăng? Muốn truyền vận may này cho người khác?" Hứa Tinh Lạc đoán.
Tống Thanh Chấp cười chết, mẹ nó vãi cả tình yêu lớn: "Đừng mê tín có được không?"
"Chuyện này sao mà mê tín," Hứa Tinh Lạc nói: "Chỉ là rút thăm may mắn nhưng có niềm tin thôi."
"Được rồi, cậu tin tâm linh." Tống Thanh Chấp ôm hắn nói, nếu thật sự có tác dụng thì tốt.
Hai người nói chuyện cười đùa không ngớt, các sinh viên đi ngang qua đều đổ ánh mắt ngưỡng mộ.
Ơ, 2 anh đẹp trai này nhìn quen quen, dường như mình thường xuyên gặp.
Về lý do tại sao sinh viên lại nhớ rõ như vậy, đó là vì những người đẹp trai luôn dễ nhớ hơn.
Top 2 không phải là một trường nghệ thuật. Thỉnh thoảng có những trường đặc biệt xuất sắc được lôi ra để thảo luận nhiều lần mỗi ngày.
Nhưng chính anh chàng đẹp trai này đã nói với bạn cùng phòng rằng mình đã có người yêu từ hồi cấp ba.
Trong khuôn viên trường có rất nhiều người ôm eo nhau đi ăn cơm, sau học kỳ 1 ấp ủ, những người đi tìm người yêu đều đã có người yêu, bây giờ đưa mắt ra nhìn đều là từng cặp đi với nhau.
Nhưng Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc không thể bị người khác cho ăn cơm chó được, từ trước đến nay đều là họ cho người khác ăn cơm chó.
Đương nhiên, trong mắt người khác bọn họ chỉ là tình anh em......
Nhưng Hứa Tinh Lạc cảm thấy vẫn sẽ có hoặc ít hoặc nhiều người biết, ví dụ như những người bạn cùng phòng chắc chắc không tin bọn họ chỉ đơn giản là tình anh em.
Họ cũng chưa phải chưa nhìn thấy chiếc nhẫn cùng mẫu trên tay hai người họ, chỉ là nhịn giả vờ không biết...... Thôi.
Hứa Tinh Lạc không quan tâm đến họ, dù sao học kỳ mới cũng không ở ký túc nữa.
Ba mẹ của Tống Thanh Chấp cũng biết 'bạn gái' cậu ở ngoài trường, lúc này lại càng công khai đi với người ta, chưa bao giờ xa nhau quá 8 tiếng mỗi ngày.
Cuộc sống này kéo dài bốn năm.
Học trưởng dùng chiếc xe đạp này chở bạn gái mấy năm, Hứa Tinh Lạc cũng dùng chiếc xe đạp này chở Tống Thanh Chấp rất nhiều năm, từ năm nhất đến năm 4, mãi cho đến ngày họ tốt nghiệp, chiếc xe đạp này mới được vinh danh nghỉ hưu.
Trong kỳ nghỉ hè năm thứ hai, Hứa Tinh Lạc đi thi bằng lái xe, từ đó về sau khi đi ra ngoài Tống Thanh Chấp không phải một mình lái xe nữa, hai người họ có thể cùng lái xe trên đường 318.
Rồi sau đó họ cũng nghĩ đến một chuyến đi tự lái và thực hiện ý tưởng này.
Hứa Tinh Lạc cảm thấy hơi hụt hẫng khi nhìn thấy Tống Thanh Chấp phải bận rộn trong mỗi kỳ nghỉ như vậy. Hắn luôn cảm thấy tuổi trẻ nên lãng phí thoải mái, bởi vì tuổi trẻ quá ngắn ngủi và nếu nó trôi qua sẽ không thể có lại nữa. Tống Thanh Cấp giữ mình tăng tốc như lên dây cót chỉ vì chuyện nhỏ nhặt giữa họ, làm sao hắn có thể không thấy xót đây?
Kỳ nghỉ hè năm thứ ba, Hứa Tinh Lạc tổ chức chuyến đi tự lái, người cùng đi rất nhiều, có vợ chồng Thẩm Kí hai vợ chồng, hai người bọn họ, hai người ở ký túc xá Tần Thư Thụy, sáu người hai chiếc xe là vừa vặn.
Lúc đầu Tần Thư Thụy cùng Lăng Vấn Kỳ ngồi ở xe Hứa Tinh Lạc, bởi vì họ không thân với Thẩm Kí, nhưng sau đó hai người đành phải leo lên xe Thẩm Kí, một là bởi vì Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp không phải người, ở trong mắt hai người họ, chó độc thân bọn họ không có nhân quyền, ngồi trên xe họ chỉ có ăn cơm chó bất tận.
Thứ hai là đi du lịch với nhau sẽ thân nhau rất nhanh, họ đều là người trẻ tuổi, không có gì cần phải chậm rãi, chỉ có hợp hay không hợp.
Họ lái xe đến Lhasa và ở lại Lhasa trong vài ngày, mãi vẫn chưa về nhà được bởi vì người lái xe đã từ bỏ vị trí của mình, không muốn lái xe nữa, muốn đi máy bay về.
Còn về phần xe, chủ nhân của hai chiếc xe Tống Thanh Chấp cùng Lăng Vấn Kỳ đều nói, sau này có cơ hội thì lái về.
Nếu chủ nhân chiếc xe đã không có ý kiến gì thì những người còn lại chắc chắn cũng không có ý kiến gì, vì vậy họ ngủ một giấc trên máy bay, bay đến điểm dừng tiếp theo chơi cho tận hứng!
Vào giữa tháng 8 trong kỳ nghỉ hè năm thứ ba, sáu thanh niên đã ra ngoài hơn một tháng cuối cùng cũng nghĩ đến việc về nhà.
Chuyến tàu lửa màu xanh mà họ đi là do Hứa Tinh Lạc đề xuất.
Ngủ trên tàu lửa mấy ngày mấy đêm, bọn họ cùng nhau đánh bài, ăn mì gói, cùng nhau nói chuyện phiếm chơi game, khoảng khắc này dường như cả đời cũng không quên được.
Nói thế nào nhỉ, tất cả sinh viên ở đây sau khi tốt nghiệp đều chọn bước ra khỏi trường và không ở lại trường nữa, nên đây dường như là kỳ nghỉ hè cuối cùng trong cuộc đời họ sau khi bước vào xã hội, nếu họ muốn dành thời gian để đi du lịch hơn một tháng, đó là một loại xa xỉ.
Cho dù vẫn có vài người có thể, nhưng cả sáu người thì không.
Giống như Hứa Tinh Lạc đã nói, thời gian tuổi trẻ chỉ có một lần, không phải ai cũng được như hắn, có cơ hội trải qua hai lần.
Sau chuyến đi dài, Tống Thanh Chấp liền hòa mình vào nhịp sống của tinh anh xã hội, về điều này Hứa Tinh Lạc cực kì kính nể, bởi vì hắn không làm được, sau khi về nhà phải nằm hai ngày mới bình phục.
Sau đó buổi sáng đưa Tống Thanh Chấp đi làm, ban ngày ở studio của Lăng Vấn Kỳ chuẩn bị tác phẩm mới, nhưng có một điều khác ở đây là kỉ nghỉ hè Tần Thư Thụy cũng xuất hiện cạnh hai người họ, làm mấy việc vặt......
Chuyện này rất kì lạ.
Hứa Tinh Lạc là người vô cùng cẩn thận, hai ngày sau, hắn bắt được Tần Thư Thụy hỏi: "Cậu có ý gì đấy?"
Đối phương bị hắn hỏi mà không rõ: "Tinh ca, có ý gì là ý gì?"
"Giả vờ đi." Hứa Tinh Lạc ra vẻ cậu đừng hòng tránh được đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện của tôi, nói thẳng: "Không có việc gì phải tỏ ra ân cần thế, cậu coi trọng tiểu Kỳ nhà người ta hả?"
Lúc ấy Tần Thư Thụy ngẩn người, trông không giống có tật giật mình, trợn tròn mắt trả lời hắn: "Em đâu có, chỉ là cảm thấy thoải mái khi ở cạnh hai người."
Nhận thấy Hứa Tinh Lạc vẫn đang nhìn mình giống như không tin, Tần Thư Thụy gãi đầu nói thêm mấy câu: "Chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Em thấy mình chẳng biết gì cả, không giống như mọi người, anh, Tống học bá, Thất ca, mọi người đều có con đường mình muốn đi." Cậu ta buông tay: "Chỉ có mình em dường như không có bất kỳ phương hướng nào trong đời."
Cho nên cậu ta mới đi với Hứa Tinh Lạc cùng Lăng Vấn Kỳ, hai người mà cậu ta thân thiết từ hồi đại học.
"Ồ." Hứa Tinh Lạc cân nhắc, nhận ra đó thật sự là tính cách của Tần Thư Thụy, người này tính tình như cục bột, lại không có chút sắc bén nào, thật sự không hợp làm CEO: "Nghe cậu nói thế, ba cậu không mong đợi cậu sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sao?"
"Chủ yếu là có trông cậy cũng không được," Tần Thư Thụy vui vẻ: "Ba em thấy có lỗi với em anh biết không? Bình thường em ở nhà nói không làm gì sẽ không cần phải làm cái đó! Kế thừa công việc kinh doanh là cái gì, em đâu phải Tống học bá, chuyện này em không làm được. Tinh ca......"
"Tôi cũng không làm đâu." Hứa Tinh Lạc chọc trán cậu ta một cái: "Ba cậu vẫn nghĩ đến tôi à? Nói ông ta hết hy vọng đi, tôi có sự nghiệp của tôi."
"Vâng vâng vâng." Tần Thư Thụy nhìn Hứa Tinh Lạc bằng ánh mắt sùng bái, tràn ngập tán thành.
Hứa Tinh Lạc buồn cười, nghĩ rồi ra quyết định: "Lăng Vấn Kỳ sắp ra album rồi, tụi tôi thiếu người đại diện."
Người bọn họ tin được, cũng quen thuộc, cũng chỉ có Tần Thư Thụy.
Huống chi với xuất thân của Tần Thư Thụy, cũng không sợ đắc tội ai, làm người đại diện là thích hợp nhất.
"Em?" Tần Thư Thụy chớp chớp mắt, sau đó gương mặt sáng bừng, giơ tay múa may: "Được được được! Em sẽ làm người đại diện cho Thất ca! Em chắc chắn sẽ làm tốt, a a a!"
"Nhưng tôi vẫn chưa bàn bạc với Thất ca của cậu đâu," Hứa Tinh Lạc sờ cằm: "Nếu cậu ấy không muốn để cậu làm người đại diện thì làm sao bây giờ? Cho nên vẫn phải hỏi cậu ta trước."
Cũng đúng ha...... Sắc mặt Tần Thư Thụy đột nhiên sa sầm, bởi vì cậu ta cảm giác Thất ca của cậu ta không thích mình làm, luôn ghét bỏ cậu ta cái này ghét bỏ cậu ta cái kia!
Làm như sống cùng ký túc xá với cậu ta sẽ làm giảm chỉ số IQ vậy, đệt.
Nhưng cậu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của họ, Lăng Vấn Kỳ nghe xong đề nghị của Hứa Tinh Lạc, không cần phải suy nghĩ quá lâu đã đồng ý. Ngược lại là Tần Thư Thụy yếu ớt hỏi: "Cậu không sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện sao?"
Người nọ trả lời cậu ta thế nào á?
Làm hỏng chuyện thì cuốn gói biến!
Tần Thư Thụy tức giận, để không bị xem thường, cậu ta quyết định sẽ làm tốt công việc, nằm chặt lấy cơ hội đánh bóng tên tuổi cho mình.
Cậu ta muốn bạn cùng phòng của mình biết rằng cậu ta thực sự không phải là một kẻ ngốc, thực sự không phải là một kẻ ngốc, không phải.
Năm đó, Tần Thu Thụy nhậm chức và trở thành người đại diện của siêu sao ca nhạc tương lai Lăng Vấn Kỳ. Vì không ký hợp đồng với công ty nào, cậu ta dường như là người đưa ra quyết định trong nhiều việc nên khi mới bắt đầu còn rất luống cuống.
Nhưng sau đó sự thật chứng minh, công việc này rất phù hợp với Tần Thư Thụy, cậu ta làm như cá gặp nước.
Album solo đầu tiên của Lăng Vấn Kỳ được phát hành vào dịp năm mới, anh ta không có công ty hay đối tác nào nên tất cả đều phải tự mình chuẩn bị, đây chính là phong cách chơi của cậu chủ nhà giàu, đúng vậy, mấy thằng nhóc có tiền rất hào phóng.
Nhìn bọn họ đang nói phải chia hoa hồng thế nào, lúc ấy Lăng Vấn Kỳ thấy hơi chán nản, bởi vì số tiền này là do anh ta chi trả, mấy người kia chỉ đang cố gắng bóc lột [1] anh.
Nhưng anh có thể nói gì đây?
Một là người đại diện của anh, tuy rằng không có quyền lợi gì và tương đương với tầng lớp đứng cuối chuỗi thức ăn, người kia là nhạc sĩ riêng của anh, hợp tác rất vui vẻ, tạm thời anh còn chưa muốn đổi người.
Cho nên chỉ có thể như vậy.
Tống Thanh Chấp không muốn bóc lột Lăng Vấn Kỳ, nhưng Hứa Tinh Lạc nhập cổ phần, cậu không nói nhưng cậu vẫn thấy cô đơn, dù sao cậu tuyệt đối không thừa nhận, đến giờ cậu vẫn là bình dấm, vẫn cứ ăn dấm mấy người làm việc chung với Hứa Tinh Lạc.
Nói chung, cậu đã đầu tư một khoản tiền ngẫu nhiên và cậu không thực sự quan tâm đến việc mình thua hay kiếm được lợi nhuận, điều quan trọng nhất là cảm giác được tham gia vào.
Với kinh phí đầy đủ, album solo đầu tiên của Lăng Vấn Kỳ được làm khá tinh xảo, đúng thật là một tác phẩm lương tâm, đánh bại album của các ca sĩ hạng hai và hạng ba phát hành cùng năm.
Nói về nội dung. Sau khi ba ca khúc chủ đề được trau chuốt cẩn thận, doanh số bán album đã tăng lên rõ rệt và đến lần sau còn nhiều hơn thế nữa.
Sau khi bán hết hai lần, nó sẽ không được phát hành nữa.
Hiện tại, thứ mà người hâm mộ đang có trong tay là phiên bản giới hạn, quyết định này khiến giới trong ngành khá bất ngờ. Chẳng lẽ không nên tận dụng cơ hội để bán được nhiều hơn sao?
Thành công của một album không hề dễ dàng và có thể không bao giờ lặp lại được nữa, và việc các ca sĩ mới nổi chỉ tồn tại trong thời gian ngắn cũng không phải là hiếm.
Đương nhiên, có rất ít người có thể nổi tiếng nhanh chóng như Lăng Vấn Kỳ, dù sao tác phẩm rất vững.
Cho nên giới âm nhạc năm đó rất chấn động, tự hỏi con hắc mã này đến từ đâu?
Từ giọng hát, ngoại hình cho đến những sáng tác mới mẻ của ca sĩ, họ đã có tác động lớn đến thị trường vốn đã bão hòa này.
Khi tìm hiểu kỹ thông tin họ lại càng sốc hơn. Nam ca sĩ không ký hợp đồng với công ty nào, cũng không có quá nhiều tuyên truyền, đây là do quá tự tin hay là không có nhiều tính toán?
Tuy nhiên, những người am hiểu sẽ biết khi nhìn vào quá trình sản xuất và nội dung của album rằng đây chắc chắn không phải là tác phẩm có thể được tạo ra bởi một đội ngũ không có kinh phí.
Chỉ riêng việc quay nội dung MV, đạo cụ, trang phục sử dụng trong đó,... đều rất tốn kém.
Vì vậy, khả năng không có kinh phí bị loại trừ trực tiếp, khả năng lớn hơn là nam ca sĩ vốn đã rất giàu hoặc có người đứng sau.
Mà bốn người trẻ tuổi trung bình chưa đến 23 tuổi cũng không có gì ngạc nhiên, bởi họ cho rằng việc mình làm bằng tâm huyết được thừa nhận là điều bình thường, cho dù không được thừa nhận nhưng bọn họ thích là được.
Có sao đâu chứ!
Về chuyện tiền bạc, mọi người ở đây ngoại trừ Hứa Tinh Lạc dường như chẳng ai thiếu tiền.
Tóm lại, họ không quan tâm nhiều đến chuyện được và mất, vào đêm một số bài hát trong album có mặt trên bảng xếp hạng, họ vẫn có thời gian ra ngoài đi chơi.
Hứa Tinh Lạc nói: "Nhân lúc cậu còn chưa nổi tiếng thì hãy trân trọng những ngày tháng hiện tại đi, sau này muốn đi chơi với tụi tôi cũng khó mà đi nữa."
"Nói giống như đi chơi với mấy người là chuyện vinh dự lắm vậy." Lăng Vấn Kỳ khịt mũi coi thường.
"Này này," Hứa Tinh Lạc nói: "Có mấy người đúng là không biết nói, một câu thôi cũng có thể xúc phạm người cả bàn." Sao đó hắn cầm đĩa xiên nướng trước mặt mình: "Đây là tôi gọi."
"Nước uống là tôi lấy." Tần Thư Thụy thật ra rất sợ Lăng Vấn Kỳ, nhưng Hứa Tinh Lạc là trụ cột của cậu ta, đi theo Tinh ca không bao giờ sai!
Lăng Vấn Kỳ vỗ đầu Tần Thư Thụy một cái, không dám tin lên án: "Bốn năm đại học cậu ăn của tôi ít lắm hả?"
"Việc nào ra việc đó......" Tần Thư Thụy nghĩ thầm, điều đó có thể so sánh với tầm quan trọng của việc xếp hàng không? Tuyệt đối không thể.
"Được rồi, đừng quậy nữa." Tống Thanh Chấp luôn luôn là người hòa giải mỗi khi họ gây lộn với nhau, vươn tay lấy xiên nướng với nước uống đưa cho Lăng Vấn Kỳ: "Sau này nổi tiếng rồi không tiện ra ngoài là sự thật, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Cảm ơn." Lăng Vấn Kỳ nói, liếc nhìn Tống Thanh Chấp ngày càng trở thành một quý ông khiêm tốn trong ba năm qua, cùng chàng trai ngồi cạnh cậu, hai người này vẫn sống hạnh phúc đến tận bây giờ, Lăng Vấn Kỳ cắn miếng xiên nướng, nói không hâm mộ là giả, đệt, trong lòng ít nhiều cũng muốn kiếm người yêu.
Trong khi âm nhạc họ tạo ra được phát đi khắp cả nước, những người này đang cắn bút và suy nghĩ về luận văn tốt nghiệp của mình.
Nhóm của bọn họ cũng đổi tên thành: Cút đi viết luận văn ngay lập tức!!
Mỗi ngày tỉnh dậy, điều đầu tiên là gửi vào trong nhóm dấu chấm hỏi: Viết gì đây?
Tần Thư Thụy thậm chí còn có ý tưởng tồi, hay là nhờ người nào viết hộ mình.
Đương nhiên là cậu ta nói mình với nghệ sĩ của mình, ha ha, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp là không có khả năng.
Nhưng lời đề nghị này bị mọi người mắng cho trận nên cậu ta vẫn phải ngoan ngoãn thật thà tự đi viết.
Tuy rằng rất khó, nhưng sau một thời gian miệt mài cũng coi như là viết xong.
Tống Thanh Chấp viết xong trước, trong khoảng thời gian này cậu phải đi làm, lo liệu nhiều việc, nhưng không có ai cảm thấy bất ngờ, dù sao cậu cũng là học bá thực sự duy nhất ở đây.
Hứa Tinh Lạc càng giống như hồi đó không còn cách nào khác ngoài việc chăm chỉ ôn thi, sau khi thi đậu đại học thì rất bình thường, không còn điểm nổi bật nào trong học tập nữa.
Nhưng Tống Thanh Chấp luôn cảm thấy người nhà mình luôn thâm tàng bất lộ, có lẽ hắn cảm thấy nổi bật thật nhàm chán.
Dù sao thì đó cũng là những gì hắn nghĩ, không chấp nhận phản bác.
Khi Hứa Tinh Lạc biết mình ở trong lòng Tống Thanh Chấp như vậy thì không nhịn được bật cười, phải nói Chấp ca của hắn có đôi mắt cực tinh tường hay tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đây?
Sao cảm thấy hắn chỗ nào cũng tốt thế.
Sau này nghĩ lại, nói chính xác hơn thì đó hẳn là Vương Phá bán dưa [2], cậu tin chắc rằng quả dưa mình sở hữu là tốt nhất, không ai có thể so sánh được.
Khi mùa xuân đến, tất cả luận văn của họ đều được nộp và thật may mắn khi không bị từ chối trả lại.
Mấy người trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy buồn bã mất mát, bởi sau khi viết luận văn, thời sinh viên của họ đã thực sự trôi qua.
Những còn lại là lễ tốt nghiệp.
Lễ tốt nghiệp của mấy trường đại học không tổ chức vào cùng một ngày, trường đại học của Lăng Vấn Kỳ cùng Tần Thư Thụy tổ chức trước, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đều đi nhưng rất xấu hổ.
Ba mẹ của hai người họ đều đến, chủ yếu là phụ huynh bên nhà Tần Thư Thụy, Hứa Tinh Lạc không muốn tiếp xúc.
Nhưng khi họ gặp nhau, hắn vẫn bị đối phương chặn lại để hỏi vài câu.
Ví dụ, khi nào trường của hắn sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp và liệu họ có thể đến đó để tham dự hay không, v.v.
Thật sự rất xấu hổ, Hứa Tinh Lạc nói không cần, trong mắt vợ chồng nhà họ Tần, đứa nhỏ này vẫn đang ghim thù, nhìn thì được nhưng tính cách vẫn giống trước kia không thay đổi.
Vừa sắc bén vừa nhạy cảm.
Tống Thanh Chấp nghe thấy mấy lời của vợ chồng nhà Tần đều đang nói xấu tính tình Hứa Tinh Lạc, cậu phải cố gắng lắm mới có thể cưỡng lại ý muốn tranh cãi với bọn họ.
Bởi vì cậu cảm thấy không cần thiết, hai người kia căn bản không phải là người Hứa Tinh Lạc để ý, sự thừa nhận của họ chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng Tần Thư Thụy lại không nhịn được, sau khi Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp rời đi, cậu ta không nhịn được nói cho ba mẹ nghe chuyện mình đang làm.
Tần Thư Thụy nói sự thật cho ba mẹ mình nghe, Hứa Tinh Lạc rất giỏi, hắn đang sống cuộc sống mình mong muốn, có được một người yêu hắn chân thành, hắn còn trẻ mà đã làm được như vậy không phải đã giỏi lắm rồi sao?
Tuy rằng Hứa Tinh Lạc có vẻ không đáng tin cậy nhưng hắn đã vô tình ảnh hưởng đến nhiều người.
Tần Thư Thụy nói với ba mẹ, Lâm Khác bị ảnh hưởng bởi Tinh ca mới lựa chọn ra nước ngoài chăm chỉ học tập.
Nếu không, Lâm Khác bây giờ vẫn sẽ mắc kẹt trong vòng xoáy tình cảm với cậu ta, vĩnh viễn không cách nào nhìn rõ mình nên làm gì.
Đương nhiên, Tần Thư Thụy không quan tâm cuối cùng ba mẹ cậu ta có chấp thuận hay không, có lẽ trước đó cậu ta sẽ quan tâm, cố gắng để mọi người đạt được nhất trí.
Dần dần, có lẽ do ảnh hưởng của Hứa Tinh Lạc, bây giờ cậu ta không cần quan tâm mình sống trong mắt người khác thế nào, cậu ta rất thích bản thân bây giờ.
Tiếp theo là lễ tốt nghiệp của Hứa Tinh Lạc, hắn không có phụ huynh nên cực kì thoải mái.
Lễ tốt nghiệp của Tống Thanh Chấp có phụ huynh đi, người trong nhóm đều nhất trí không đi, cũng không muốn gặp hiệu trưởng trường cấp ba.
Tống Thanh Chấp phản đối, nói rằng, mọi người không ai tới, ba mẹ tôi sẽ cho rằng tôi đã không kết bạn được với ai trong bốn năm đại học.
Thấy cậu nói đáng thương như vậy, ai nấy đều cắn răng chịu đựng đi.
Để không bị phụ huynh Tống Thanh Chấp nghi ngờ, hôm đó Hứa Tinh Lạc cực kì cẩn thận không để tay mình rơi vào tầm mắt chú ý của người ta, nếu không thì sao đây?
Không được phép mà.
Chỉ có thể như vậy.
Dù đã chụp rất nhiều ảnh trong lễ tốt nghiệp trước đó nhưng cả hai vẫn không nhịn được muốn chụp một bức ảnh mỗi lần đứng trước ống kính.
Thẩm Kí cũng đến tham gia lễ tốt nghiệp của Tống Thanh Chấp, lúc chụp ảnh, gã nhớ ra nhiệm vụ của mình ở trường cấp ba nên đã cầm máy ảnh lên và chụp ảnh hai giáo thảo trường họ.
Đã lâu gã không mở nhóm CP đó, buổi tối mở WeChat, tìm kiếm một vòng thì phát hiện nó vẫn còn ở đó.
Thẩm Kí gửi kẹo hai anh đẹp trai vào trong nhóm rồi lại sắp xếp ảnh gửi cho Chấp ca của gã.
Gã tin nhắn kèm theo nụ cười: Hồi trung học mày đã dặn tao chụp ảnh hai người cùng nhau bất cứ khi nào có cơ hội.
Tống Thanh Chấp lướt ảnh, cười trả lời: Mày thay đổi rồi, lúc trước toàn chụp ảnh tao, giờ ảnh toàn hình cậu ấy.
Thẩm Kí nghĩ thầm, không phải bởi vì biết mày yêu cậu ta sao.
Con gái trong nhóm CP nhận ra áo choàng phát kẹo hôm nay là người khác!
Đây là ai nữa?!
Nhưng mặc kệ nó đi, bộ ảnh này thật sự tuyệt vời!
: Ha ha ha, biết sẽ có kẹo ở lễ tốt nghiệp mà, phong cảnh trường Tống học bá trông đẹp ghê.
: Tụi tôi cũng tốt nghiệp rồi, mấy hôm trước mới tổ chức lế tốt nghiệp sao, dạo gần đây bận bịu làm việc đến sứt đầu mẻ trán, nhưng nhìn ảnh xong tui cảm thấy tui có thể làm tiếp?!
: Tâm trạng khó chịu vì công việc +1, đu CP khiến tôi vui vẻ!
: Tốt nghiệp đại học rồi, bọn họ vẫn ở bên nhau, tôi chết cũng nhắm mắt.
Những cô gái năm đó CP giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, mấy năm nay liên tục ăn kẹo của Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đã sớm cam chịu rằng họ đã ở bên nhau.
Chỉ chờ thông báo chính thức thôi.
Chỉ không biết liệu họ có chờ được không, dù sao tình cảnh hiện tại vẫn mang theo thành kiến với những cặp đôi như vậy.
Không công khai là điều dễ hiểu.
Tốt nghiệp là cơ hội comeout, nếu trong khoảng thời gian này không công khai, chỉ sợ sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Tống Thanh Chấp trở thành thành viên của hội làm việc từ chín giờ đến năm giờ, ừm cảm giác nói như vậy vẫn chưa đủ ghê gớm, để nói lần nữa nhé.
Sau khi tốt nghiệp, Tống Thanh Chấp kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhận lấy rất nhiều chuyện từ tay ba cậu.
Điều này cũng không hoàn toàn là ý của ba cậu, cũng có một phần do sự cứng rắn của Tống Thanh Chấp.
Về phần họ đã giải quyết thế nào, Hứa Tinh Lạc không rõ lắm, có lẽ có một phần liên quan đến chuyện ngoại tình không thể tránh được kia
Vào cuối năm trước Tết Nguyên Đán, ba mẹ Tống Thanh Chấp ly hôn, Tống Thanh Chấp kể lại Hứa Tinh Lạc mới biết, thật ra mẹ cậu đã biết từ sớm.
Nhưng ba cậu không biết bọn họ đã sớm biết, nên ông ta không kịp trở tay, cũng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn ly hôn.
Nhưng cuối cùng ly hôn thế nào, cũng rất đơn giản, người muốn mặt cây muốn da, sai lầm của ai người đó tự mình rõ, ông bà ngoại bên phía Tống Thanh Chấp cũng không dễ đối phó nên khi mẹ cậu đề nghị ly hôn liền ly hôn.
Hứa Tinh Lạc nhớ rõ, dựa theo cốt truyện ban đầu cậu sẽ rất đau lòng, nhưng lần này có vẻ không như vậy.
Dù sao mẹ của Tống Thanh Chấp đã dành được quyền nuôi Bánh Nhân Đậu và nhận được tài sản xứng đáng, đứa con trai cả đã có thể tự đứng vững, có thể ly hôn với người chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng dường như cũng là một chuyện tốt.
Tình yêu đã là chuyện trôi qua từ lâu, những gì còn lại đều nằm trong tay.
Cuộc đời còn rất dài trước tuổi 50, tương lai có vô số khả năng, không đáng để luyến tiếc một kẻ cặn bã.
Lúc Tống Thanh Chấp kể lại cho Hứa Tinh Lạc nghe, cậu nói mình chúc mẹ vào quãng đời sau này có thể tìm được một người yêu mình chân thành, giống như cậu và Hứa Tinh Lạc.
Nếu mẹ cậu vẫn còn tin tưởng vào tình yêu.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc đột nhiên thấy thật may mắn mình không để người đàn ông cặn bã nào làm tổn thương người này.
Lúc đầu bọn họ suýt chút nữa bỏ lỡ cơ hội được ở bên nhau, cũng may, Hứa Tinh Lạc vẫn còn sợ hãi nghĩ rằng, cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.
"Chấp ca." Hứa Tinh Lạc ngăn cản Tống Thanh Chấp đang nói chuyện, hôn cậu: "Yêu cậu lắm."
"Làm gì đấy?" Tống Thanh Chấp liếm môi nhìn hắn, ánh mắt nghi ngờ: "Nói đi, có phải mới làm chuyện gì trái lương tâm không?"
Hứa Tinh Lạc sửng sốt, không còn gì để nói, chỉ có thể nói Tống Thanh Chấp hiểu hắn quá rõ.
Cho nên bây giờ không cần phải nói gì, chỉ cần cười ngượng ngùng là được.
Quả nhiên, Tống Thanh Chấp chưa bao giờ so đo với hắn, chỉ chỉ vào hắn: "Lần này không nói thì thôi, quá khứ tôi không so đo, sau này cậu phải đối xử tốt với tôi một chút."
"Có cức í," Hứa Tinh Lạc nói: "Trước đây không xảy ra, sau này cũng không xảy ra." Nói xong, hắn nắm lấy ngón tay bạn trai, hôn một cái.
Đồ ngốc, hắn chỉ muốn nói tôi yêu cậu thôi, chỉ thế mà thôi.
"Được, tôi tin cậu." Tống Thanh Chấp nói.
Sau đó gối lên cánh tay Hứa Tinh Lạc, tiếp tục kể chuyện cho hắn nghe.
Nói đến nào khi nào chìm vào giấc ngủ.
Cũng giống như mọi ngày khác trong cuộc đời họ.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn của Tinh nhãi con và Chấp bảo kết thúc, còn phiên ngoại nói về chuyện sau khi đi làm.
[1] Chỗ này gốc là "Ăn trộm len" (薅羊毛 - mao yang mao) là thuật ngữ chỉ hành vi của các nhóm tội phạm mạng, bao gồm "cừu đen" (羊毛党 - yang mao dang) và "cò mồi" (黄牛党 - huangniu dang), lợi dụng các lỗ hổng trong các chương trình khuyến mãi để thu lợi bất chính bằng các kỹ thuật hoặc thủ đoạn thủ công. Các hành vi này bao gồm lạm dụng quyền lợi thành viên, ưu đãi dành cho người mới, phiếu giảm giá, lì xì,...
[2] Vương Phá bán dưa: "Lão Vương bán dưa", hay "Vương Phá bán dưa", thành ngữ "tự bán tự mình khen", tức là mình bán được gì thì khen mình.
Câu này xuất phát từ một truyền thuyết dân gian từ thời nhà Tống. Lão Vương họ tên là Vương Minh Phá hay còn được gọi là Vương Bà (ông là con trai nhưng được gọi là Vương bà bởi vì ổng nói nhiều). Ông vốn là người Tây Hạ. Vào thời nhà Tống, do thường xuyên xảy ra chiến tranh biên giới nên ông đã đến Biên Kinh, thủ đô của nhà Tống để tiếp tục công việc kinh doanh cũ: bán dưa.
Thứ ông trồng và bán không phải là loại dưa mà người dân miền Trung quen thuộc mà là loại dưa đỏ (thời đó gọi là bí xanh) từ quê hương ông.
Tuy nhiên, người dân ở vùng đồng bằng miền Trung chưa bao giờ nhìn thấy dưa đỏ nên dù dưa rất ngọt nên Vương Bà mỗi ngày bán được rất ít dưa đỏ. Vương Bà bất lực nên nghĩ ra một kế, hét lên giữa chợ: "Dưa này ngọt lắm! Dưa này thơm lắm! Mọi người đến ăn thử nhé!"
Chuyện xảy ra rằng một ngày nọ, Tống Thần Tông đi ra ngoài kiểm tra cung điện và nghe thấy ai đó khoe khoang về những gì mình đang bán nên đã ngăn cản một người gánh hàng và hỏi: "Ở đó có ai bán dưa? Anh ta đang khoe khoang về mình à?"
Khi Vương Bà nhìn thấy hoàng đế đến, ông đã bình tĩnh đưa một miếng dưa đỏ cho Tống Thần Tông nếm thử. Tống Thần Tông cắn mấy miếng, thấy ngọt thơm liền nói: "Quả dưa này ngon quá! Lời khen là có lý!"
Kể từ đó, dưa lưới do Vương Bà bán trở nên rất phổ biến. "Lão Vương bán dưa và khoe khoang về mình" đã trở thành miêu tả thích hợp nhất về Lão Vương bán dưa. Sau này, thành ngữ này được mở rộng sang việc khoe khoang, chào hàng hóa mà người ta bán.
Lhasa - là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel.
Kally: Trông hai anh này giống Ngôi Sao và Chấp ca quá (o′┏▽┓`o) Lụy