Như chính hắn đã nói, hắn thực sự ích kỷ, bởi vì mối quan hệ này không mang lại lợi ích gì cho hắn mà hắn tàn nhẫn đến mức quyết định cắt đóa hoa này đi trước khi nó kịp hé nở.
Đương nhiên, đó cũng là vì tốt choTống Thanh Chấp, không phải ai cũng vui vẻ khi gặp được tình yêu đích thực, đôi khi hạnh phúc có được là nhờ sự nhẫn tâm.
Cậu chàng từng yêu hắn lại không nghĩ vậy, cho dù bị coi thường không đáng giá, bị từ chối với đủ loại lý do cao thượng, cậu vẫn không thể buông bỏ mối tình ngắn ngủi thời học sinh.
Chỉ bởi vì cảm giác rung động khiến cậu không sao quên được.
Hứa Tinh Lạc ích kỷ sao?
Không, ít nhất Tống Thanh Chấp không cảm thấy thế, cậu có thể hiểu mọi vấn đề Hứa Tinh Lạc nói, nó đều đúng cả, cậu không phải sự lựa chọn tốt nhất của đối phương.
Nếu ở bên nhau, Hứa Tinh Lạc nhất định phải dừng lại chờ cậu nhiều một chút.
Giáo dưỡng cậu đâu sao?
Không phải bị chó ăn, Tống Thanh Chấp đỏ hoe mắt nghĩ, bởi vì cậu quá thích, dục vọng muốn chiếm được hắn quá mức mãnh liệt.
Hứa Tinh Lạc đã từng nói ' Tôi đối xử với cậu không tốt, cậu cũng đâu nhìn thấy hy vọng trên người tôi......'.
Không, học sinh gương mẫu trong mắt người khác đứng ở cửa khách sạn, trong lòng điên cuồng phản bác lại, cậu muốn nói với Hứa Tinh Lạc, nửa năm không hề ngắn, cậu cũng không phải chưa từng làm gì.
Tôi mẹ nó không phải vô duyên vô cớ mà thích cậu.
—— Hứa Tinh Lạc, cả thế giới đều nghĩ tôi phải làm như thế nào, nhưng cậu lần đầu tiên gặp tôi đã dẫn tôi đi làm rất nhiều chuyện không nên làm, là cậu dẫn tôi mở ra cánh cửa này, đều là cậu, nhưng bây giờ cậu đã đi rồi.
Nước mắt tí tách rơi trên màn hình, khiến ánh sáng sắp tắt lại sáng lên.
Điện thoại Hứa Tinh Lạc trong túi vang lên một tiếng, trong lòng hắn cũng đệt một tiếng, thật ra hắn rất hy vọng Tống Thanh Chấp có thể lý trí một chút, duy trì tính cách cẩn trọng của mình.
Thế thì thật tốt.
Mãi cho đến khi điện thoại hết pin, Hứa Tinh Lạc cũng không mở ra tin nhắn Tống Thanh Chấp gửi cho mình, bởi vì không quan trọng.
Nếu đã hiểu ra thì tốt nhất, còn nếu vẫn bướng bỉnh không hiểu, thế thì thôi.
Khi nào cậu đã nghĩ rõ, lúc đấy mới có thể trở thành một người bạn cấp ba bình thường.
Nói không chừng mấy năm sau, họ còn có thể cũng ăn một bữa cơm.
Sắp khai giảng rồi, Hứa Tinh Lạc có một đống kế hoạch đang chờ thực hiện, tuy rằng cũng không thực sự cần thiết nhưng cuộc đời dài như vậy, nếu không làm được gì thì làm sao có thể lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Về đến nhà, Hứa Tinh Lạc mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia lạnh, uống một hơi gần cạn, dập tắt những suy nghĩ nóng rực trong đầu.
Như chúng ta đã biết, khi bộ não con người nóng lên đến một mức độ nhất định, nó sẽ làm được nhiều điều không tưởng.
Hoặc bắt đầu một mối tình kỳ lạ và đặt nền móng cho đủ loại kịch bản máu chó cho con người tương lai của bản thân.
Hoặc bắt tay vào sáng tạo, vung lên viết viết,... không phải ai cũng sẽ nổi tiếng, nhưng ít nhất nó cũng là một tác phẩm xuất sắc.
Không thể có được một mối tình kỳ lạ, vậy thì sáng tác đi.
Hứa Tinh Lạc quyết định rằng trong tuần tiếp theo, hắn nhốt mình trong phòng và viết hết bài này đến bài khác, chất lượng sản phẩm đều khá tốt.
Không có gì ngạc nhiên khi Taylor Swift luôn tạo ra một đĩa đơn số một mỗi khi cô ấy thất tình, chậc chậc, đúng là quá tốt, lần sau nếu cảm hứng cạn kiệt phải thất tình thôi, sáng tác không cần quá nhiều.
Khuyết điểm duy nhất là sau khi viết xong hắn vẫn cảm thấy cô đơn, trống rỗng và lạnh lẽo.
Khi đi ra ban công để hút điều thuốc, cũng sẽ nhớ đến gương mặt đỏ bừng của người nọ hôn mình trong căn phòng nhỏ.
Hứa Tinh Lạc có lẽ biết tại sao Tống Thanh Chấp lại thích mình, dù sao sau bao nhiêu lần đầu tiên, học bá Tống người luôn lãnh đạo cuối cùng đã nếm được cảm giác lãnh đạo nơi hắn.
Ngoài miệng nói không chịu, nhưng thân thể vô cùng thành thật.
Ừ, việc đứng đầu sẽ chẳng có ý nghĩa gì, thỉnh thoảng được một lần không đứng đầu sẽ rất khó quên, giống như vận động viên nổi tiếng trong nước, lần nào cũng lấy được huy chương vào, đôi khi nhận được huy chương bạc thì trông như điều gì lạ lắm.
Hứa Tinh Lạc nghĩ, hắn đối với Tống Thanh Chấp, hắn chính là hóa thân của chiếc huy chương bạc đó.
Có lẽ thứ mà Tống Thanh Chấp hướng đến từ trước đến này chưa bao giờ là huy chương vàng, mà chỉ là toàn thế giới đều hy vọng cậu lấy được nó.
Bao gồm Hứa Tinh Lạc.
"Mình khốn nạn vãi......" Hứa Tinh Lạc tự mình biết mình buông tiếng thở dài.
Cứ như vậy mãi cho đến trước ngày khai giảng, hắn đều không mở tin nhắn của Tống Thanh Chấp.
Sau buổi tối ngày hôm đó, Tống Thanh Chấp vẫn luôn đợi tin nhắn từ Hứa Tinh Lạc, phủ nhận hay gì cũng được, cho dù không được gặp không chấp nhận cũng có thể nói chút gì đó.
Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn cãi nhau với cậu, người ta quá nhẫn tâm.
Nhưng hắn càng tàn nhẫn, Tống Thanh Chấp lại càng nhớ tới quãng thời gian tươi đẹp của họ.
Có câu nói rằng, theo đuổi một người coi thường bạn, chỉ cần người nọ sẵn sàng quay đầu nhìn bạn một cái, bạn chính là cả quãng đời sau của họ.
Tống Thanh Chấp cảm thấy mình điên rồi, món súp gà như vậy mà cũng có thể làm thành kẹo để tự an ủi mình.
Cậu cảm thấy mình đúng là thảm, buổi tối hôm trước khóc đến hai mắt sưng vù, ngày hôm sau vẫn phải đi làm, bởi vì nếu không đi làm thì ở nhà chẳng phải càng nghĩ nhiều hơn sao?
Công việc có thể xoa dịu nỗi đau của tình yêu tan vỡ.
Về phần rượu, Tống Thanh Chấp không nghĩ tới, phải biết rằng trước kia cậu như vậy là bởi vì người khác mua say, nếu lần này cũng như thế, sẽ là sỉ nhục Hứa Tinh Lạc......
Làm việc làm việc làm việc nào.
Ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ để ý WeChat xem Hứa Tinh Lạc có nhắn tin hay không, thời gian còn lại Tống Thanh Chấp đều không quá dám sâu xa như chuyện tương lai.
Bởi vì theo lý mà nói, tương lai sẽ không HE, chỉ có BE.
......
"Còn hai ngày nữa là đi học, con đừng đến công ty nữa nhé?" Nhà họ Tống đang ăn tối, mẹ Tống vừa nói vừa nhìn kỹ cậu con trai lớn, kinh ngạc: "Có phải dạo gần đây con gầy đi không?"
Ba Tống nghe vậy cũng nhìn con trai: "Đúng là gầy đi rồi? Sao thế, việc công ty vất vả quá à?"
"Cũng bình thường ạ." Tống Thanh Chấp nói: "Chắc do mùa hè không thèm ăn lắm."
"Dạo gần đây con ăn ít lắm." Mẹ Tống gật đầu, gặp mất miếng thịt cho con trai, "Ăn nhiều một chút, còn đang lớn đó."
"Cảm ơn mẹ." Tống Thanh Chấp nói.
"Con đó, con đừng có sốt ruột." Ba Tống cười vui vẻ, ông đã nghe nói về biểu hiện dạo gần đây của Tống Thanh Chấp ở công ty rất tốt, ông thấy rất vui mừng, nhưng con trai gầy đi nhiều như vậy thì ông cũng đau lòng: "Bây giờ lo học đi đã, hưởng thụ cuộc sống đại học, nếu không sau này con muốn rảnh rỗi cũng không được đâu."
"Ba con nói đúng đó." Mẹ Tống múc cho ba cậu tô canh, tuy rằng vợ chồng hai người đã bằng mặt không bằng lòng, nhưng bà rất vui lòng cho đối phương mặt mũi, dù sao thì vẫn chưa ly hôn: "Đúng rồi, người bạn lần trước của con cũng sắp khai giảng rồi đúng chứ? Thằng bé học trường nào?"
"Đối diện trường con." Tống Thanh Chấp nói.
"Thế thì tốt." Mẹ Tống cười cười: "Hay là trước hôm khai giảng đi chơi với bạn một bữa đi, nghỉ hè con bận quá, không có thời gian đi chơi với bạn chứ gì?"
"Không chỉ một mình con bận đâu, ai cũng bận hết." Tống Thanh Chấp tìm đại một lý do, qua loa lấy lệ bỏ qua: "Sắp khai giảng nên ai cũng bận, khai giảng xong rồi thì nói sau ạ."
"Cũng tốt." Mẹ Tống cũng không miễn cưỡng, ăn tối xong bà còn phải đi xem Bánh Nhân Đậu, cùng bảo mẫu ôm Bánh Nhân Đậu đi tắm.
Ba Tống định ăn cơm xong thì tắm rửa nghỉ ngơi, chơi với con trai, nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại, nói có việc rồi ra ngoài.
Nhớ đến lời Hứa Tinh Lạc đã từng nhắc nhở, tâm trạng của Tống Thanh Chấp rất phức tạp, cậu cũng không ngốc, cha mẹ mình xảy ra vấn đề, cậu là người đầu tiên nhìn ra.
Chỉ là cậu không biết tình huống cụ thể nên cũng mặc kệ, duy trì mặt ngoài hài hòa, đạt được một hiệp nghị nào đó, còn những chuyện khác, chỉ có hỏi mẹ mình mới biết được.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng em trai mình, nhìn thấy mẹ mình thoải mái chơi với con trai, trong lòng Tống Thanh Chấp lại nhẹ nhàng thở ra.
A, cũng đúng, ba cậu lúc còn trẻ rất đẹp trai, nhưng bây giờ đã dầu mỡ rồi.
Lặng lẽ đóng cửa lại, là con trai trưởng và là anh hai, bây giờ điều Tống Thanh Chấp có thể làm không phải giúp giữ ba lại căn nhà này, mà biến mình thành chủ nhân của căn nhà.
Cậu đoán ba cậu muốn lá cờ đỏ trong nhà không ngã, lá cờ màu lại bay phấp phới bên ngoài.
Nhưng trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy.
Ngày hôm sau, ba Tống cả đêm không về nhà, mẹ Tống dậy sớm tự làm bữa sáng, ăn cơm với con trai.
Cả một bữa cơm bà đều không nói đến chồng mình mà là đấy hứng thú hỏi Tống Thanh Chấp mùi vị của món ăn bà mới học?
Thuận tiện trò chuyện chuyện công ty, chuyện khai giảng của Tống Thanh Chấp.
Còn có Bánh Nhân Đậu.
Tống Thanh Chấp nhìn chiếc ghế trống đối diện, nơi ba cậu thường ngồi, nhưng suốt bữa ăn mẹ cậu thậm chí còn không thèm liếc nhìn nó.
Có vẻ như nó thật sự quá dầu mỡ và không đáng giá, không chỉ là bề ngoài, còn cả người.
"Nhớ ba con hả?" Mẹ Tống nhìn theo ánh mắt con trai, lúc này mới nói: "Đừng quan tâm đến ông ấy, tập trung làm chuyện của mình là được rồi."
"Vâng." Tống Thanh Chấp gật đầu.
Kỳ nghỉ hè này, Tống Thanh Chấp gầy đi gần hai mươi cân, tạng người vốn dĩ không mập lại còn gầy đi nhiều như vậy, lúc Thẩm Kí nhìn thấy cậu còn không dám tin.
Đúng rồi, trường đại học cũng Thẩm Kí ở gần đó, đều là cùng một khu, thói xấu hống hống X phòng đại học.
Hai người họ gặp nhau trước hôm khai giảng, Thẩm Kí đã hai tháng rồi không gặp Tống Thanh Chấp, cho nên đột nhiên nhìn thấy Tống Thanh Chấp gầy gò như vậy thì gã sợ gần chết.
"Chấp ca, mày bị bệnh hả?" Ngoại trừ cái này, Thẩm Kí không thể tưởng được tình huống làm cách nào có thể khiến một người gầy nhanh như vậy.
"Không, đi làm ở công ty hơi vất vả." Tống Thanh Chấp cũng biết tình hình của mình như thế nào, cậu xoa xoa mặt, hỏi câu khác: "Chuyến đi tốt nghiệp của mày có vui không?"
Đúng, Thẩm Kí vừa đi du lịch về, chuyến đi du lịch tới mười ba quốc gia đầy tự do, đẹp gần chết.
"Vui lắm! Quá sung sướng!" Nói đến chủ đề này thì Thẩm Kí đầy hăng hái, gã liên mồm kể, một mình nói mười mấy phút, giữa đường uống ba ly nước, lúc này mới có thể nói hết rồi dừng lại: "Chấp ca, tao nghe nói Hứa Tinh Lạc đậu Q đại, cậu ta cũng giỏi ghê."
Nói đến khúc này mới cảm thấy không đúng, nhìn trái nhìn phải: "Sao lần này chúng ta không gọi cậu ta đến?"
Dựa vào ghế sô pha yên lặng nghe Thẩm Kí kể lể mười mấy phút, Tống Thanh Chấp cảm thấy rất thoải mái, bởi vì cậu không cần nghĩ gì.
Nhưng chắc chắn Thẩm Kí có độc, đột nhiên nhắc đến Hứa Tinh Lạc.
"Chỉ hai chúng ta thì không tốt hả?" Tống Thanh Chấp nói: "Còn gì nữa không, chẳng lẽ hai tháng của mày chỉ có thế?"
Thà tiếp tục nghe Thẩm Kí lải nhải còn hơn nhắc đến Hứa Tinh Lạc.
"Đương nhiên không chỉ có thế, hai người cãi nhau hả?" Radar nhạy cảm của Thẩm kí trăm năm không có bây giờ lại nhạy cảm được một lần, cười hì hì nói: "Sao tao thấy vui quá vậy nè? Nhưng tao không phải kiểu người ích kỷ, mày đợi đó, đợi tao call cậu ta cho tụi mày thân thiết lại nha."
Gã nói xong liền lấy điện thoại ra tìm tên Hứa Tinh Lạc.
"Vô ích thôi." Tống Thanh Chấp cầm chặt lon bia trong tay, ngữ khí nản lòng mà nó: "Cũng đã chia tay rồi thì làm sao thân thiết trở lại?"
"Đâu phải như vậy...... Nói......, Mày nói cái gì?" Thẩm Kí cúi đầu đánh chữ, bỗng nhiên nghe thấy lời nói thẳng của Tống Thanh Chấp, suýt chút nữa bị dọa cho đái ra quần: "Chia chia chia chia, chia tay? Chấp ca, mày nói chia tay?"
Gã, không, nghe, lầm, chứ?
"Ừ." Tống Thanh Chấp cũng không gạt gã, vừa xin lỗi lại vừa trìu mến nhìn hắn: "Tụi tao yêu đương ngay dưới mắt mày cả một học kỳ, mày không biết sao?"
Thẩm Kí: "!!!"
Thẩm Kí cảm giác mình sắp điên rồi: Mẹ nó tao biết thế nào?!
Mẹ nó ai mà tin hai người là thật chứ?!
"Không phải, Chấp ca," Thẩm Kí sau khi gào thét aaaaaa trong lòng, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tống Thanh Chấp: "Mày nói thật đó hả? Mày thật sự yêu đương với Hứa Tinh Lạc cả một học kỳ?"
Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Mẹ nó, mẹ nó," Thẩm Kí che mặt: "Vậy tao đúng là ngu quá, hai đứa tụi mày còn công khai phát kẹo CP mà tao vẫn không nhận ra."
"Đừng buồn, sự thông minh của mày khiến mày lạc lối." Tống Thanh Chấp an ủi.
"Cảm ơn mày." Thẩm Kí vẫn không dám tin tưởng, như bây giời trọng điểm không phải Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc đã từng yêu nhau mà là bọn họ chia tay: "Nói đi, vì sao chia tay?"
"Chắc do không đủ yêu." Tống Thanh Chấp nói rất bình tĩnh.
Thẩm Kí không còn lời gì để nói, trừng mắt lục lọi hình ảnh hai người họ trong trí nhớ: "Ai."
Tuy rằng không phải đương sự, nhưng gã thấy rất phiền muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT