Bên này, Tần Thư Thụy nhìn đến hai mắt đau rát, thật sự không thể tin được là mình đang nhìn thấy Hứa Tinh Lạc với Tống Thanh Chấp ôm hôn nhau, nhưng cậu ta dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt lần nữa thì cái tên gan lớn như chó Tống Thanh Chấp vẫn dính lấy ôm hôn Tinh ca của cậu ta như cũ.
Hai chàng trai mải mê đến mức không nhận ra rằng sẽ có người ở gần mình.
"Đúng là có hơi mặn." Hứa Tinh Lạc dùng đầu lưỡi cuộn đi viên xí muội trong miệng Tống Thanh Chấp, nhổ vào bồn hoa bên cạnh.
Chỉ rời đi một lát, khuôn mặt đã bị người nọ dùng sức bẻ lại, đôi môi Tống Thanh Chấp lại lần nữa dán tới, cuồng nhiệt tới mức da đầu hắn tê dại, đầu ngón tay giống như bị điện giật.
Tên nhóc này!
Khiến Hứa Tinh Lạc không thể không nghi ngờ, thứ họ vừa uống ban nãy là soda có phải không?
"Chấp ca, ở đây có nhiều người lắm đó......" Hứa Tinh Lạc nuốt nước miếng, vốn là muốn thuyết phục Tống Thanh Chấp lý trí một chút, nhưng ngón tay của hắn chạm vào khuôn mặt đối phương, vô thức vuốt ve: "Chấp ca."
"Hửm, ai biết ai đâu?" Tống Thanh Chấp đẩy Hứa Tinh Lạc ra phía sau một thân cây cao lớn: "Góc chết, mau khen tôi đi."
"Cậu con mẹ nó......" Hứa Tinh Lạc muốn cười, nhưng lúc này hắn cơ bản không có thời gian cong khóe môi cười để biết đạt cảm xúc, hắn chỉ có thể liều mạng đòi lấy nổi niềm hạnh phúc mà Tống Thanh Chấp có thể mang lại cho hắn, tựa như người sắp chết khát tìm thấy nguồn nước, hung hãn đòi hỏi.
"Đồ ngốc, đừng có cắn." Khóe mắt Tống Thanh Chấp đỏ bừng nhắc nhở: "Lát nữa sưng lên sẽ bị người khác nghi ngờ đó."
"Chẳng phải cậu đã nói radar của thẳng nam không nhạy cảm à?" Hứa Tinh Lạc vừa hạ giọng nói vừa hôn hôn cậu.
"Có nữ sinh mà." Tống Thanh Chấp cũng vuốt ve gương mặt Hứa Tinh Lạc, nhẹ giọng cười: "Radar của bọn họ gấp 1000 lần thẳng nam, có sợ không?"
Hứa Tinh Lạc muốn nói cậu đã không sợ thì tôi sợ cái gì, tôi không quan tâm chuyện gì cả, nhưng lời đến bên miệng lại cụp mắt, suy nghĩ đó khiến ý thức trách nhiệm nảy ra trong lòng hắn, hắn có thể không quan tâm, nhưng Tống Thanh Chấp thì không thể, hắn hy vọng Tống Thanh Chấp vĩnh viễn là học sinh gương mẫu chuẩn mực trong suy nghĩ của người khác, không ai có thể chỉ trích cậu.
Trên thế giới không có người nào là hoàn hảo, nhưng Hứa Tinh Lạc càng ngày càng cảm thấy, Tống Thanh Chấp chính là người hoàn hảo nhất mà hắn từng gặp.
"Ngài đúng là biết nói đùa." Tống Thanh Chấp cười cười.
"Không đùa đâu." Hứa Tinh Lạc ôm chặt thiếu niên, áp đầu cậu vào cổ mình: "Không hôn nữa, hôn nữa miệng lại sưng lên, ôm một lát đi."
"Ừ." Tống Thanh Chấp đáp, an tâm dựa vào hắn.
Tần Thư Thụy đứng ở bên ngoài, cảm thấy mình đã chửi thề mấy phút, mất một khoảng thời gian mới bình tĩnh lại thì nghĩ, con mẹ nó cuối cùng là có nên nói cho bọn họ biết là mình đã biết hay không, nếu không để cho bọn họ biết mình đã biết thì lỡ may Hứa Tinh Lạc bị Tống Thanh Chấp lừa thì sao, thế thì không được, tuyệt đối không được!
Ít nhất cũng phải để cho Hứa Tinh Lạc biết cậu ta đã biết.
Ra quyết định xong, Tần Thư Thụy xoay người trở về phòng, bước tiếp theo chính là gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Tinh Lạc, tuy rằng chắc chắc bây giờ đối phương sẽ không xem đâu.
Nghĩ đến đối phương đang cùng Tống Thanh Chấp thân thiết nóng bỏng, cả người Tần Thư Thụy run run: Tinh ca, vừa nãy lúc em ra ngoài tìm anh thì thấy anh với Tống Thanh Chấp, em có việc muốn nói với anh, nào anh rảnh thì nhắn lại cho em nha.
Lúc này Hứa Tinh Lạc đã không còn thân mật với Tống Thanh Chấp, đương nhiên là có thời gian đọc tin nhắn WeChat của Tần Thư Thụy.
Nội dung làm Hứa Tinh Lạc nhíu mày.
"Ai đấy?" Tống Thanh Chấp nói.
"Bọn họ," Hứa Tinh Lạc dường như không có việc gì bỏ điện thoại vào túi: "Thấy chúng ta đi lâu rồi mà chưa vào nên hỏi chúng ta đã đi đâu." Hắn nhìn Tống Thanh Chấp: "Sao hửm, đi về chưa?"
"Không muốn về." Tống Thanh Chấp một lần nữa ôm lấy eo Hứa Tinh Lạc, gió đêm tháng tư có hơi lạnh, cậu cảm giác ôm như vậy rất thoải mái, cũng rất an toàn, cậu ngẩng đầu: "Hay là chúng ta tính tiền rồi chuồn trước nhé?"
"Cậu......" Hứa Tinh Lạc híp mắt: "Có phải cậu quên là chúng ta là nhân vật chính không?"
"Tôi không quên." Tống Thanh Chấp ho nhẹ một tiếng: "Học tập quan trọng, chúng ta nói về nhà ôn bài thì ai mà có ý kiến?"
"Bọn họ không có ý kiến nhưng tôi có ý kiến," Hứa Tinh Lạc cong khóe miệng, dạo đây học bài nhiều đến mức khiến hắn phát nôn: "Đêm nay tôi không muốn học bài."
"Vậy cậu muốn làm gì?" Tống Thanh Chấp cười, dùng hông đầy đẩy, nói một câu bốc mùi gay: "Chơi nhau à?"
"Má nó." Hứa Tinh Lạc bật cười, vuốt tóc của cậu: "Tục ngữ nói rất đúng, học giỏi ba năm, học xấu ba ngày."
"Khụ, được rồi, để tôi nghiêm túc nhé." Tống Thanh Chấp đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, dựa vào thân cây đứng hóng gió với Hứa Tinh Lạc: "Cậu........"
"Lần trước......"
Bọn họ cùng nhau quay đầu nói.
"Cậu nói trước đi." Nhìn nhau mỉm cười, Hứa Tinh Lạc lập tức làm động tác mời.
"Ừm, tôi cảm thấy chúng ta muốn nói cũng một chuyện," Tống Thanh Chấp nói: "Chuyện hẹn hò còn tính không? Cậu nói muốn mời tôi mà."
"Tính." Hứa Tinh Lạc cười: "Chuyện này không phải trùng hợp lắm sao? Tôi cũng muốn nói chuyện này."
Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Cuối tuần này cậu có rảnh không?" Hứa Tinh Lạc ấp ủ một chút, vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Tống Thanh Chấp mời cậu: "Chấp ca, có thể dành khoảng thời gian cuối tuần đầy quý giá của cậu để đi hẹn hò với tôi không?"
"Đi đâu đây nè?" Tống Thanh Chấp cười hỏi.
"Thì ăn bữa cơm rồi xem phim, không đi xa đâu." Thời điểm quan trọng này, Hứa Tinh Lạc không muốn dẫn theo Tống Thanh Chấp đi xa: "Thi đại học quan trọng, muốn đi chỗ nào xa xa thì đợi thi đại học xong rồi nói, nên có khoảng thời gian thực tế."
"Sau khi thi đại học xong?" Tống Thanh Chấp nhìn hắn, trong mắt là ý cười tràn lan: "Được thôi."
Hứa Tinh Lạc hơi sửng sốt, sau đó cũng cười, giơ tay đẩy thiếu niên ngốc nghếch.
"Làm gì đấy, đột nhiên công kích cá nhân là sao." Tống Thanh Chấp lập tức đẩy lại.
"Công kích thì làm sao?" Hứa Tinh Lạc không nói đạo lý, lại đẩy Tống Thanh Chấp một cái, trên mặt là nụ cười xấu xa: "Không phục thì cậu cắn tôi đi."
"Ôi, này......" Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn hắn một cái: "Một lời không hợp thì thái độ à."
"Cậu nhân từ lắm sao." Hứa Tinh Lạc cười hì hì nói.
"Ngài đang muốn tôi chửi thề có đúng không." Tống Thanh Chấp ra vẻ tôi rất hiểu.
Trò chuyện nhảm nhỉ một lúc, Hứa Tinh Lạc đẩy đẩy Tống Thanh Chấp: "Đi tính tiền, chúng ta chuồn trước."
"Bây giờ mặc định để tôi trả tiền luôn à?" Tống Thanh Chấp vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hắn: "Mặt mũi đâu?"
"Ở dưới háng cậu á." Hứa Tinh Lạc cười.
"Được thôi." Tống Thanh Chấp đứng đắn quay đầu lại rồi mới run rẩy vai bắt đầu cười lớn, đệt, đúng là không ngờ đó, đột nhiên không chút phòng ngừa nào mà bị Hứa Tinh Lạc đổi mới tam quan.
Thở dài một hơi, Hứa Tinh Lạc đã vô liêm sỉ tới mức có bắn hỏa tiễn cũng không theo kịp hắn.
Tống Thanh Chấp đi xuống tính tiền, chào hỏi các bạn trong phòng xong liền cùng Hứa Tinh Lạc đi trước.
Nhìn bọn họ ra vào có đôi, Tần Thư Thụy muốn nói lại thôi, Hứa Tinh Lạc thấy nhưng không thèm để ý đến cậu ta, thậm chí còn khoác vai Tống Thanh Chấp đi ra ngoài.
"Làm gì đấy?" Tống Thanh Chấp nói.
"Không nhịn được." Hứa Tinh Lạc nói.
"Tùy cậu á," Tống Thanh Chấp quay người tiêm cho hắn một mũi dự phòng: "Cậu đừng có không tin tâm linh, radar của nữ sinh chuẩn tới mức dọa người."
"Vậy vẫn nên kiềm chế chút nhỉ." Hứa Tinh Lạc lập tức để tay xuống.
"Đi đâu đây?" Tống Thanh Chấp trưng cầu ý kiến của bạn trùm trường không thích về nhà học bài.
"Đi chợ đêm không?" Hứa Tinh Lạc vốn thích ăn xiên ở mấy quán ăn ven đường, từ khi tới đây hắn chưa từng đi ăn lần nào, ngoại trừ gọi cơm hộp về thì chính là đến ăn linh hồn ở mấy nhà hàng mấy sao: "Vừa nãy chẳng phải cậu muốn uống với tôi sao? Hay đi uống bia nhé?"
"Ngày mai không hẹn hò à?" Tống Thanh Chấp nói: "Ngày mai rồi hẵng uống, sau đó đến tối không về nữa, tối nay thì thôi đi." Ngụ ý, không thể uống rượu.
"Vậy giờ cũng không còn sớm." Hứa Tinh Lạc nhìn đồng hồ: "Hay cậu về nhà với bé bánh đậu đi."
"Mới có 8 giờ thôi, không phải còn sớm sao?" Tống Thanh Chấp nói.
"Cậu đúng thật là người anh trai tốt của bánh đậu." Hứa Tinh Lạc đá học sinh giỏi không muốn về nhà thì bị đối phương né tránh, hắn chưa từ bỏ ý định đuổi theo đá: "Về nhà nhanh đi, thay tôi ôm bé bánh đậu một cái."
"Tôi là anh trai của bánh nhân đậu nhưng tôi không chỉ có mỗi mình bánh nhân đậu là em trai tốt đâu." Tống Thanh Chấp cười đá lại hắn, cùng Hứa Tinh Lạc đá qua đá lại, sắc mặt cậu bỗng nghiêm túc: "Cậu quan tâm bánh nhân đậu như vậy khiến tôi ghen tị."
"Cái quỷ gì đấy?" Hứa Tinh Lạc cạn lời: "Yêu ai yêu cả đường đi, cậu ăn dấm cái rắm."
"Ồ? Gián tiếp tỏ tình đấy à?" Tống Thanh Chấp nghiêng người tới, nhìn Hứa Tinh Lạc lùi về phía sau, trên mặt là nụ cười tươi tắn.
"Cậu cảm thấy vậy thì chính là vậy." Hứa Tinh Lạc nói.
Đi đến ngã tư có thể dễ dàng bắt xe taxi, Hứa Tinh Lạc ấn vai Tống Thanh Chấpi: "Được rồi, một lát nữa sẽ có xe trở cậu về, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi."
"Cậu thì sao?" Tống Thanh Chấp lùi về phía sau một bước, lui vào trong vòng tay của Hứa Tinh Lạc.
"Tôi cũng về nhà." Hứa Tinh Lạc ôm lấy cậu.
Hai người không nói nữa, đứng đợi chưa đến một phút thì trước mặt bọn họ đã có một chiếc xe taxi dừng lại, hành khách trên xe mở cửa bước xuống, lại đợi thêm một chút.
"Tôi đi nhé." Tống Thanh Chấp không vội vàng, chậm rãi nói.
Sau lưng không có ai đáp lại khiến cảm thấy không dễ chịu, đang muốn quay đầu lại hỏi thì thấy Hứa Tinh Lạc đang đi phía sau mình, đối phương đẩy cậu lên xe: "Lề mề cái gì, tài xế đợi cậu nãy giờ kìa."
Tống Thanh Chấp ngẩn ra, nhìn Hứa Tinh Lạc cũng theo lên xe khiến cậu nghệch ra, sau đó còn nghe thấy Hứa Tinh Lạc nói địa chỉ nhà mình cho tài xế khiến cậu càng mông lung hơn.
Nửa ngày mới nói: "Cậu cũng muốn về nhà với tôi à?"
"Chỗ này về nhà cậu với nhà tôi được luôn, cùng đường mà." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi lên xe với cậu cũng chỉ tốn nửa tiếng, nhưng mà nửa tiếng này tôi ở bên cậu thì cậu thấy tôi được lời hay bị thiệt?"
"Không biết." Tống Thanh Chấp hít một hơi thật sâu: "Đây không phải đề toán nghiêm túc, tôi không có câu trả lời."
Ừ." Đúng vậy, vốn dĩ đã không có đáp án tiêu chuẩn, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.
"Nhưng tôi rất vui, dù sao tôi cũng không mệt." Tống Thanh Chấp đưa tay nắm lấy tay Hứa Tinh Lạc, dựa vào lưng ghế đằng sau nở nụ cười xinh đẹp, trong khoảng khắc này, Hứa Tinh Lạc cảm thấy trong đôi mắt Tống Thanh Chấp đều là mình.
Chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn.
"Ừ, tôi cũng không mệt." Mỗi ngày đều âm thầm tận hưởng, cảm thấy đang kiếm lời.
Hai chàng trai tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc đó trong lòng và không nói gì nữa.
Trong xe trở nên yên tĩnh, có vẻ như người tài xế không phải là người hay nói chuyện, hoặc là anh ta đã bị choáng ngợp bởi những lời nói táo bạo lúc đầu của họ, đang thắc mắc không biết hai chàng trai này có quan hệ gì.
Khi xe chạy đến nhà Tống Thanh Chấp, họ vẫn nắm chặt lấy tay nhau, Hứa Tinh Lạc nhéo nhéo người nào đó: "Tới rồi."
Tống Thanh Chấp lúc này mới buông tay ra: "Vậy tôi đi đây, về tới nhà nhớ nhắn tôi nhé."
"Ừm." Hứa Tinh Lạc nói.
Tống Thanh Chấp xuống xe, tài xế lái chưa được hai phút thì đối phương đã nhắn WeChat cho hắn, nhưng Hứa Tinh Lạc không trả lời, hắn im lặng nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ một lát, đột nhiên thở dài với nhịp tim nhanh.
Thực không ổn, cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt chung quy vẫn xuất hiện.
Không thể nào cưỡng lại được.
Cầm điện thoại, Hứa Tinh Lạc trả lời: Tôi ngủ một lát, đến khi về sẽ nói chuyện với cậu.
Tống Thanh Chấp: Cậu mệt à? Được thôi.
Hứa Tinh Lạc đóng khung chat với cậu, mở khung chat của Tần Thư Thụy: Cậu muốn nói gì với tôi?
Bên kia nhanh chóng trả lời một dấu chấm than, hiển nhiên vẫn luôn đợi hắn: À thì, lúc nãy em lên sân thượng nhìn thấy anh và Tống Thanh Chấp, em không nhìn lầm, đó đúng là hai người có đúng không?
Cậu ta vẫn còn ôm một tia may mắn.
Hứa Tinh Lạc: Là tôi với cậu ấy.
Nhưng Hứa Tinh Lạc đã thừa nhận, một tia may mắn cuối cùng cũng không còn, Tần Thư Thụy không thể không đối mặt, nhưng mà cậu ta không muốn, a a a!
Cái này nên nói như thế nào đây?
Hứa Tinh Lạc: Nhớ giữ bí mật, đừng nói ra ngoài là được.
Tần Thư Thụy: Em chắc chắn sẽ không nói cho ai biết, anh cho rằng em là cái loa hay sao, chuyện này đương nhiên em phải giữ bí mật, nhưng mà Tinh ca, anh với Tống Thanh Chấp là cậu ấy thích anh hay anh thích cậu ấy? Em có một chuyện không biết có nên nói hay không.
Hứa Tinh Lạc: Không quan trọng, cậu có thể nhịn không nói thì không phải chuyện gì lớn.
Tần Thư Thụy:??
Hứa Tinh Lạc không để ý, bây giờ hắn đã không còn quan tâm Tống Thanh Chấp thích ai, đã từng tỏ tình với ai, những chuyện đó đều không quan trọng.
Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, quan trọng là tương lai.
Tác giả có lời muốn nói: Tình yêu là sự trộn lẫn giữa niềm đau và sự vui sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT