Hứa Tinh Lạc không phải là người duy nhất trong đầu toàn là đủ chuyện tầm thường đó, kể từ khi cậu tìm 'bài đọc kỹ thuật' vào buổi chiều, đầu óc Tống Thanh Chấp đã tràn ngập những chuyện trắng bóc đó.
Vừa nãy biểu hiện tự nhiên như vậy nhưng thật ra trong lòng cậu vô cùng căng thẳng, vừa bước vào phòng tắm, cậu nhìn gương thở hắt ra một cái, sau đó lại thở dài, làm gì đây...... Còn không phải là, haizz, nghĩ đến cảnh tượng kia, Tống Thanh Chấp cũng tê rần.
Hôn là hôn, giúp nhau là giúp nhau, đó là chuyện bình thường.
Nhưng việc cậu phải làm sau này có hơi quá đáng, chỉ cần nhắm mắt lại, tưởng tượng đến tên đầu gấu hung hãn kiêu ngạo ngồi xổm trước mặt cậu làm chuyện như vậy, máu trong cơ thể cậu sẽ sôi trào lên đầy mãnh liệt.
Không thể tưởng tượng được, Tống Thanh Chi cười khổ, nếu như quần đi học không đủ chắc chắn...
"Dừng lại......" Cậu không muốn mình cứ như vậy mà tắm, nếu như bị Hứa Tinh Lạc nhìn thấy thì mất mặt mất bao nhiêu.
Chỉ có thể nói hai người tâm hữu linh tê [1], Hứa Tinh Lạc ở bên ngoài ăn không ngồi rồi, cả người nằm nhoài trên giường chơi điện thoại, một lát thì mở game chơi, một lát lại mở nhóm ra nhìn nhìn thì thấy không thú vị, tâm tư của hắn đã hoàn toàn bay tới anh đẹp trai đang ở trong phòng tắm kia.
[1]: trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu "tâm linh tương thông" nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu.
Chuyện duy nhất có thể phân tán lực chú ý phỏng chừng chỉ có bài đọc mang tính kỹ thuật kia ' nên làm cái gì gì đó đó như thế nào ', ở phương diện này Hứa Tinh Lạc có nhiều kinh nghiệm hơn Tống Thanh Chấp một chút, tốt xấu gì cũng là người đã tiếp nhập giáo dục về quốc đảo, hắn cảm thấy, mấy cái chuyện chỉ nhỏ như bé mèo mới sinh có thể khó như thế nào.
Kiến thức lý thuyết tích lũy trước đây và hướng dẫn bằng văn bản tạm thời kèm theo hình ảnh và minh họa được dùng để đánh lừa một người chơi phế liệu như Tống Thanh Chấp trong vài phút, Hứa Tinh Lạc vô cùng tự tin.
Mười mấy phút sau, Tống Thanh Chấp bước ra từ phòng tắm.
"Ngài đúng là một thiếu niên tinh tế." Hứa Tinh Lạc nhìn đồng hồ, tấm tắc trêu chọc một câu: "Tôi đi tắm đây, cậu nhớ sấy khô tóc, đừng để bị cảm." Nói xong bò dậy vào phòng tắm.
"Ừm." Tống Thanh Chấp gật đầu.
Ở trong nhà gần hai mươi phút, khóe mắt cậu hơi đỏ lên vì hơi nước.
Hứa Tinh Lạc tắm rất nhanh, chắc không tới mười phút, cảm giác chỉ tùy tiện tắm một chút
"Nhanh như vậy?" Tống Thanh Chấp mới vừa đặt máy sấy xuống, hơi nước trên người còn chưa tan hết: "Điều này chứng tỏ không phải do tôi tinh tế mà là do cậu quá thô bạo."
"Thô bạo cái gì? Tắm những chỗ quan trọng thôi." Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp: "Ý gì đây? Thời điểm quan trọng này mà cậu còn có tâm trạng chậm rãi tắm rửa?" Nói xong, hai mắt hắn liếc liếc người kia: "Cậu không vội sao?"
"Tôi không vội." Tống Thanh Chấp ngồi ở mép giường như một tên lưu manh, ho nhẹ một tiếng chỉ người em trai: "Nhưng chắc là nó hơi gấp."
"Mẹ nó......" Hứa Tinh Lạc cười chết.
"Cậu lau tóc trước đi." Khuôn mặt Tống Thanh Chấp ửng đỏ, lỗ tai nóng bừng, có chút xấu hổ.
Cậu chắc chắn, mấy lới tán tỉnh cợt nhà không biết xấu hổ này, cả đời này ngoài Hứa Tinh Lạc ra, cậu sẽ không bao giờ nói với một ai khác.
"A." Hứa Tinh Lạc cầm khăn lông lau qua loa mấy lần.
"Cần tôi sấy tóc cho cậu không?" Tống Thanh Chấp vốn rất nghiêm túc hỏi, nhưng sau khi nói xong lại sửng sốt, trong tình huống này, cậu cảm thấy câu nói này có trá.
Hứa Tinh Lạc cũng hiểu sai giống như cậu, lập tức cười đến vai run run, quay đầu trả lời: "Muốn, lát nữa sấy cho tôi nhé."
"Biến." Tống Thanh Chấp cũng cười rộ lên, tùy tay ném cái gối đầu qua.
"Cậu thẹn cái rắm." Hứa Tinh Lạc bắt lấy ném lại cho cậu "Ném nữa thì sau này tôi không chia chăn cho cậu nữa đâu."
"Chậc." Tống Thanh Chấp ôm gối đầu khinh thường, nhưng không ném được: "Lời này của cậu có ý gì đây? Tôi không ném thì sau này tôi sẽ được chia à?"
"Thế thì phải xem biểu hiện của cậu rồi?" Hứa Tinh Lạc trả lời, giọng điệu không chút để ý: "Chờ tôi hai phút."
Tống Thanh Chấp không nói gì nữa, để gối đầu lại chỗ cũ.
Nhưng cậu không nói gì không có nghĩa là trong lòng cậu không nghĩ gì, biểu hiện gì?
Hứa Tinh Lạc muốn cậu phải thế nào?
Tỏ tình sao?
Sinh tử tương hứa?
Tống Thanh Chấp tự mình tưởng tượng ra cảnh bản thân mình cầm bó hoa đứng trước mặt Hứa Tinh Lạc nói ra những lời tỏ tình cả người liền run run, cảm thấy chẳng chỗ nào thích hợp, hơn nữa Hứa Tinh Lạc có khi cũng sẽ coi cậu như đồ bị bệnh tâm thần.
Cho nên, đối phương muốn cậu biểu hiện điều gì?
Không thể hy vọng là cậu chủ động để mình nằm dưới chứ...... Thế thì quá là ngại.
Tống Thanh Chấp lợi dụng tiếng ồn của máy sấy trong phòng để trộm thở dài, cậu nhận ra mình hết cứu rồi, gần đây cậu đã quen với việc nhìn nhận mọi việc trên quan điểm của Hứa Tinh Lạc thay vì dựa trên lợi ích của bản thân.
Hai phút sau, Hứa Tinh Lạc để máy sấy xuống: "Gia tới đây."
Dòng suy nghĩ của Tống Thanh Chấp bị gián đoạn, cậu ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Lạc không ngại ngùng chút nào, có chút căng thẳng gật đầu: "Ồ, cần tôi phối hợp cái gì thì cậu cứ nói."
"Không cần phải phối hợp, cậu cứ ngồi đó là được." Trên sàn có một tấm đệm xốp nên khi quỳ sẽ không bị đau đầu gối, Hứa Tinh Lạc nhấc chân bước đến, hơi thở hắn dán sát khiến tim Tống Thanh Chấp muốn vọt lên cổ họng: "Ừm."
Phối hợp với đối tượng gây án, may mắn là vẫn bình tĩnh, không có trở thành trò cười cho thiên hạ.
"Vừa nãy tôi mới đánh răng bằng kem đánh răng vị siêu bạc hà, vô cùng mát lạnh sảng khoái," Hứa Tinh Lạc dùng đầu lưỡi chạm vào khóe môi, mỉm cười với Tống Thanh Chấp: "Thế nào, có cảm giác chờ mong hay không?"
Nghe hắn nói như vậy, trái tim bé bỏng của Tống Thanh Chấp muốn nhảy vọt ra ngoài, cậu dặn mình phải bình tĩnh: "Đừng lắm lời nữa, cậu lắm lời nữa sẽ bị cảm mất, nhanh lên."
"Đệt, được thôi." Hứa Tinh Lạc nói: "Đừng có giục, đang sấy đang sấy đây."
Tống Thanh Chấp không hề cảm nhận được tác dụng của kem đánh răng có vị bạc hà the mắt, cậu chỉ cảm thấy mình vô cùng nóng, cả người đều nóng, bộ phận nào cũng như dùng hết sức lực nóng tới mức muốn ngất xĩu mà tiết thể dục không bao giờ mang lại trải nghiệm đó cho cậu.
Không chỉ có trong xương cốt và máu, Tống Thanh Chấp cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng tới mức muốn phát bệnh tim, lồng ngực nóng bừng như muốn thiêu cháy.
Lúc này cậu cực kì muốn mười ngón tay nắm chặt với Hứa Tinh Lạc...... Đối phương cứ như tâm hữu linh tê với cậu, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cậu, lúc đầu chỉ là một cái nắm tay bình thường, sau đó trở thành mười ngón giao nhau, siết chặt lấy nhau.
Hai mắt Tống Thanh Chấp đỏ hoe, điểm tập trung duy nhất trên thế giới chính là bàn tay của Hứa Tinh Lạc, cậu giống như một kẻ đuối nước bắt lấy được sợi dây thừng, dùng sức siết chặt lấy.
Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Hứa Tinh Lạc cau mày, với kinh nghiệm của mình, hắn chắc chắn mu bàn tay mình bị xước da rồi!
Đệt! Tống Thanh Chấp đến mức này sao!
Không phải chỉ là một trải nghiệm đầy thần kì của tuổi thiếu niên tuyệt vời như cách một đứa trẻ được sinh ra thôi sao, Hứa Tinh Lạc dựa vào việc lát nữa đối phương cũng sẽ ngọt ngào cho mình như vậy mới nhịn xuống.
Kiến thức viết ra rằng loại chuyện này có thể khiến một số người cảm thấy xúc động hơn so với chuyện thật, mỗi người đều khác nhau!
Chắc là Tống Thanh Chấp chính là một trong số đó, nếu không hành động này không thể nói nổi.
......
Bước ra từ trong phòng tắm, Hứa Tinh Lạc quơ quơ tay mình, trừng mắt nhìn người còn đang nằm đơ ra trên giường: "Lần tới còn làm chuyện này, tôi còn đưa tay ra cho cậu nắm thì tôi là đồ ngốc."
Mu bàn tay của hắn giống như hắn đoán, rách da, rách tận ba vết.
"Sao đấy?" Tống Thanh Chấp nghe thấy giọng của mình bốc mùi gay, vội vàng hắng hắng giọng, hỏi lại lần nữa: "Tay cậu làm sao cơ?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi, mu bàn tay bị cậu cào rách." Hứa Tinh Lạc vừa nói vừa dí mu bàn tay lại gần cho cậu xem: "Lúc đó cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu không cảm nhận được sao?" Rồi lại nói: "Ôi chao, cậu thật sự tận tâm đến vậy sao?"
Quả nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay Hứa Tinh Lạc có ba vết cào, mặt Tống Thanh Chấp đỏ bừng, cậu hơi nhíu mày, nửa nằm nắm lấy bàn tay Hứa Tinh Lạc: "Tôi không chú ý, xin lỗi nhé."
"Bỏ đi." Hứa Tinh Lạc rút tay lại, hắn cũng không yếu ớt như vậy, hắn mỉm cười nhéo hai má Tống đại giáo thảo: "Nếu cậu cảm thấy thật sự có lỗi với tôi thì lát nữa đừng làm đau tôi nữa."
"Ồ." Tống Thanh Chấp khụ khụ hai tiếng, nụ cười đầy e thẹn.
"Còn phạm lỗi như vậy." Hứa Tinh Lạc chỉ vào cậu.
"Được rồi, nhưng để tôi nói với cậu một chuyện," Hai mắt Tống Thanh Chấp lấp lánh chớp chớp nhìn Hứa Tinh Lạc, thẹn thùng nói: "Khụ, vừa nãy không chú ý cậu làm như thế nào, nếu tôi không làm tốt thì cậu cứ nói."
"Cậu nói cái gì? Cậu nói cái gì đấy?" Hứa Tinh Lạc tức giận đến mức nắm chặt lấy cổ áo cậu, hai mắt trợn lớn: "Tống đại học bá! Cậu ôm thái độ học tập thái độ nên mới để tôi làm trước có đúng không, có đúng không? Sau đó cậu nói với tôi là cậu không chú ý? Tôi tìm ai giải thích đây!"
"Chủ yếu là......" Tống Thanh Chấp ôm lấy trùm trường đang nổi điên với mình, bắt đầu đền bù: "Tài nghệ của cậu quá cao siêu, tôi bị cậu mê hoặc, lí do này có được không?"
"Tôi không cần phải uống canh mê hồn," Hứa Tinh Lạc híp mắt, rất ung dung nhìn cậu: "Còn thủ đoạn nào khác không?" Bộ điệu nếu không còn thì gia sẽ trừng phạt cậu ngay bây giờ.
"Còn." Tống Thanh Chấp thở dài: "Lần đầu tiên là luyện tập, lần thứ hai mới là thực hiện, thế có được không?"
"Thành giao." Hứa Tinh Lạc yên tâm nằm xuống.
Sau đó hắn tức giận nhận ra rằng, ông nội của hắn, Tống Thanh Chấp quả nhiên không học được cái này!
Mẹ nó, chỉ là một động tác xoay tròn đơn giản như vậy lại khiến cho cậu có thể biến từ đường thẳng đến con đường gập ghềnh, nếu không phải là em trai của hắn kiên cường, hôm nay có thể gặp nhau ở bệnh viện rồi.
Hứa Tinh Lạc suy nghĩ, chuyện này đâu có khó, động tác rất đơn giản, hắn đọc hướng dẫn bằng văn bản, sau khi mò mẫm thì trở nên trơn tru.
Nhưng học bá nhắm mắt cũng có thể thi đứng nhất trường đừng nói tới chuyện xa xỉ như trở nên tiến bộ, căn bản càng hướng dẫn lại càng luống cuống, để cậu gan dạ hơn một chút thì chính là muốn lấy mạng cậu.
"Tìm trong ký ức của cậu khi cậu con nhỏ và cầm bình sữa uống đi, tôi không tin đến cái này cậu cũng không biết." Hứa Tinh Lạc nói.
"Cậu tin đi." Tống Thanh Chấp nói: "Tôi rất ngại."
Hứa Tinh Lạc chỉ gì cậu cũng có thể làm theo, nhưng chỉ giới hạn trong một vài động tác nho nhỏ.
"Haizz, vậy cậu muốn thế nào mới hết ngại" Hứa Tinh Lạc lập tức bỏ cuộc, đang suy nghĩ có nên tự mình chào hỏi hay không, nếu tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ bị cảm lạnh.
"Luyện nhiều một chút." Tống Thanh Chấp nói.
"Mẹ nó, cậu rất bá." Hứa Tinh Lạc lập tức bật cười, vò vỏ tóc Tống Thanh Chấp, vẻ mặt cam chịu: "Vậy cậu cứ từ từ nha, tôi ngủ một lát đã."
"Đến mức đó sao?" Tống Thanh Chấp nhéo hắn: "Không được ngủ, thức với tôi."
"Tôi giúp cậu đếm một hai một hai được không?" Hứa Tinh Lạc nói.
"Con mẹ cậu." Tống Thanh Chấp tức đến bật cười, nghĩ rồi rút kinh nghiệm xương máu: "Cậu chờ đấy, bây giờ tôi không ngại nữa, tôi muốn cho cậu vui đến quên cả trời đất."
"Chấp ca cố lên." Hứa Tinh Lạc ngáp một cái.
Tống Thanh Chấp lại lần nữa ngứa răng, nhưng cậu không nói gì nữa.
Tục ngữ nói, hành động mạnh hơn lời nói, cậu cụp mắt xuống nhìn ngôi sao nhỏ đã khiến cậu sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy nó, cậu cố gắng kiềm chế sự đỏ mặt và nhịp tim của mình để chinh phục nó.
Tác giả có lời muốn nói: 121, Chấp ca cố lên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT