"Bình thường cậu về tắm xong là mấy giờ?" Hứa Tinh Lạc quay qua muốn an ủi cậu bạn học sinh giỏi đã vất vả nhiều, ai ngờ mới xoay qua liền dừng trên hai tai đỏ ửng của cậu.
Thiếu niên đã đẹp trai thì thôi đi, đến cả tai cũng đẹp.
"Gần 12 giờ." Tống Thanh Chấp đưa lưng về phía hắn nói: "Không khác gì bây giờ lắm."
Đối phương nằm gần quá, khí nóng phả hết lên tai cậu.
"Bạn học này, sao tai cậu đỏ quả vậy?" Hứa Tinh Lạc giơ tay sờ: "Cậu lạnh hay là nóng đó?"
Tai là bộ phận rất nhạy cảm, bị Hứa Tinh Lạc sờ như vậy, cả người Tống Thanh Chấp run lên, nhanh chóng vỗ bay tay hắn. "Bạn học, nói chuyện thì cứ nói, đừng có động tay động chân?"
"Không động tay chẳng lẽ tâm sự mỏng sao?" Hứa Tinh Lạc cười hì hì, trực tiếp đắp chăn dán lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thanh Chấp: "Chăn của cậu ấm, chia cho tôi một chút, bên chỗ tôi lạnh lắm."
Tống Thanh Chấp cứng đơ, tuy rằng thỉnh thoảng có ôm hôn Hứa Tinh Lạc nhưng lần nào cũng hôn môi rồi mới ôm, đây là đầu tiên ôm một cách đàng hoàng như vậy.
"Mới đắp chăn ai mà không lạnh." Nhưng cậu không ghét cảm giác ngực Hứa Tinh Lạc áp vào lưng mình, cũng không ghét Hứa Tinh Lạc tựa cằm lên vai nên cũng không từ chối, chỉ là giả vờ xịch vào trong: "Né ra chút đi, đừng hòng cướp thành quả lao động của tôi."
"Không đấy, hai chúng ta cần gì," Hứa Tinh Lạc không chỉ có ôm cậu mà còn nắm chặt lấy tay cậu: "Chia tôi chút ấm áp nhé? Chấp ca."
"Tôi cũng đâu phải điều hòa." Tống Thanh Chấp cảm nhận được hơi thở truyền đến từ đối phương, khuôn mặt đỏ bừng.
Rõ ràng bọn họ đều mới tắm xong, trên người ngoài mùi sữa tắm thì đáng ra không còn mùi nào khác mới đúng, nhưng chắc do khu giác cậu nhạy, cứ cảm thấy trên người Hứa Tinh Lạc có một mùi hương rất thơm.
"Ừ, nhưng có thể làm ấm tôi." Hứa Tinh Lạc dán mặt vào sau lưng cậu, nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Tống Thanh Chấp ngơ ra trước cử chỉ yếu ớt và giọng điệu hoàn toàn khác với giọng điệu thường ngày của hắn, cậu chàng này vẫn đang có tâm trạng rất kém.
"Muốn nói chuyện không?" Tống Thanh Chấp nghĩ một hồi rồi nắm lấy bàn tay Hứa Tinh Lạc, lúc này cậu mới nhận ra ngón tay của Hứa Tinh Lạc rất dài.
Những người tay khống nhìn thấy chắc sẽ thét tới phát điên.
Bây giờ lại ngoan ngoãn nằm trong tay cậu thưởng thức.
"Nói cái gì?" Hứa Tinh Lạc ngẩn ngơ: "Chuyện của Tần gia sao?"
Đối phương ừ một tiếng, chuyện này thì khá xấu hổ, Hứa Tinh Lạc đâu thể nói cho Tống Thanh Chấp biết tâm trạng của mình kém là do tình cảnh còn sót lại của nguyên chủ, hoặc là do tinh thần bị đả kích.
Cụ thể là đả kích gì thì Hứa Tinh Lạc vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì thật sự không liên quan đến hắn.
Qua hai ngày là được.
Nhưng Tống Thanh Chấp đã hỏi như vậy thì hắn vẫn cẩn thận suy nghĩ: "Ừm, liên quan đến ông ngoại của Tần Thư Thụy."
"Sau đó thì sao?" Tống Thanh Chấp nghe thấy hắn đồng ý nói, cậu xoay qua nhìn hắn: "Tôi biết rồi, lúc ấy cả người cậu đã run lên."
"Có sao?" Hứa Tinh Lạc ngẩn người: "Chắc là vậy, tôi...... rất được chiều, ý là hồi trước ấy." Hắn rũ mắt, kể ra thật bình tĩnh giống như chuyện của người khác: "Ông ngoại của Tần Thư Thụy đối xử với tôi rất tốt."
"...... Vậy cậu có khó chịu không?" Tống Thanh Chấp mím môi nhíu mày, chạm vào khuôn mặt đầy trống rỗng: "Muốn gọi ông ấy là ông ngoại thì cứ gọi, ông ấy đâu phải của mình Tần Thư Thụy."
Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm: Không phải, không phải là tôi trống rỗng, tôi chỉ là đang nhớ lại chuyện của người khác, cậu nghĩ tôi có thể có bao nhiêu tình cảm chân thành......
Nhưng hắn đâu có cách nào nói được, thở dài một hơi, hắn mím môi tiếp tục nói: "Hồi đầu học kì 1, ông ấy mắc bệnh Alzheimer, có rất nhiều người ông không nhớ, nhưng ông luôn nhớ rõ tôi, lúc nào cũng nhắc đến tôi......"
Nhưng khi đó trùng hợp rơi vào kỳ phản nghịch của nguyên chủ, hơn nữa đột nhiên biết mình là con nuôi chứ không phải con ruột, trở nên vô cùng nóng tính, nói chuyện với ai cũng gay gắt.
Đừng nói đến thời gian ở cùng ông, đến căn nhà của mình còn không về.
Trịnh An Thấm và mọi người lạnh lùng với hắn, sau khi ' hắn ' rời khỏi nhà họ Tần đến một cuộc gọi cũng không có, thật sự không trách được ai.
Chỉ có thể nói, lòng người không phải một hai ngày đã lạnh, nếu tình cảm đã trao không được đáp lại thì sẽ không có ai tiếp tục làm kẻ ngốc.
Mà nguyên chủ khi nghe được hai chữ ' ông ngoại ' lại có phản ứng lớn như vậy, là bởi vì chính nguyên chủ rất rõ đã có người đã từng thực sự yêu hắn, chỉ do hắn quá cực đoan, vô tình chọn sai đường rồi để mất những người thật sự yêu thương hắn.
Được xem là bàn tay tốt nhưng tự đập mọi thứ nát nhừ.
Hứa Tinh Lạc thở dài: "Chắc là do tính cách vừa tự phụ lại tự ti nên chưa bao giờ để ý đến ý tốt của người khác."
"Tự ti?" Tống Thanh Chấp kinh ngạc.
"Chắc do không đủ xuất sắc." Trong phạm vi nhà họ tần: "Từ nhỏ đã bị rất nhiều người nói tôi không phải người nhà họ Tần, có rất nhiều người biết chỉ mình tôi là không biết......" Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp nói: "Lớn lên trong hoàn cảnh này, cậu đoán xem có những ai là thật sự tốt?"
"Nhưng cậu tốt lắm." Tống Thanh Chấp nhướng mày: "Đang đùa gì vậy? Vậy mà chưa xuất sắc sao?"
Hứa Tinh Lạc nhìn cậu không nói gì.
"Vừa đẹp trai dáng người còn tốt như vậy." Tống Thanh Chấp ôm lấy khuôn mặt 'không xuất sắc' kia: "IQ và EQ cũng cao, tuy rằng tạm thời chỉ có mình tôi biết, nhưng rất nhanh sẽ không còn như vậy nữa, cậu sẽ khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn."
Cậu tin mình mấy ngày nay vất vả như vậy nhất định sẽ không uổng phí, cũng tin Hứa Tinh Lạc hoàn toàn không phải người 'không xuất sắc' trong miệng thiên hạ.
"Ồ." Hứa Tinh Lạc lên tiếng.
À thì, vừa nãy hắn chỉ đang kể lại tâm trạng của nguyên chủ chứ không phải hắn real, ok không?
Nhưng mà Tống Thanh Chấp nhìn nhận hắn như vậy sao?
"Ồ?" Tống Thanh Chấp cũng khờ ồ theo.
"Đánh giá của cậu với tôi," Hứa Tinh Lạc sờ cằm: "Rất cao đấy."
Học sinh giỏi cố gắng an ủi hắn nửa ngày lập tức bị nghẹn, mãi lâu sao mới thốt ra được câu: "Đánh giá không cao thì tôi có thể nằm chung một chăn với cậu sao?"
Cậu kéo chăn đắp lên người, từ bên trong đá Hứa Tinh Lạc một cái: "Bạn học này, cậu tự tin lên chút đi."
Người mà Tống Thanh Chấp ở cùng có thể kém được sao.
"Bạn học, tôi rất tự tin." Hứa Tinh Lạc xoay người qua tắt đèn: "Được rồi ngủ đi, mai còn đi học."
"Hay là......" Tống Thanh Chấp nói: "Hay là cậu đi gặp ông ngoại đi?"
"Là ông ngoại của Tần Thư Thụy." Hứa Tinh Lạc sửa cho cậu.
"Đều giống nhau mà...... Dù sao đừng để mình thấy tiếc nuối." Tống Thanh Chấp vang lên từ phía sau.
"Tôi không có gì tiếc nuối cả." Hứa Tinh Lạc kéo chăn lên, muốn nói không phải cậu đã buồn ngủ rồi sao?
Sao miệng vẫn nói được vậy.
"Miệng nói không." Tống Thanh Chấp nói: "Nhưng thân thể rất thành thật."
"......" Hứa Tinh Lạc.
Trong phòng hai người không nói chuyện nữa.
Vấn đề gia đình với mối hận thù xa xưa này vừa lúc phá vỡ sự mơ hồ kiều diễm giữa hai chàng trai.
Tống Thanh Chấp cảm thấy vô cùng may mắn, bằng không cậu lo rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ.
Thành thật mà nói thì giường ở nhà Hứa Tinh Lạc rất nhỏ, hoàn toàn khác biệt với chiếc giường cậu ngủ từ nhỏ đến lớn, nhưng ngửi thấy mùi hương của đối phương, người vốn ngủ chập chờn như cậu lại đánh một giấc thẳng đến bình minh.
Hứa Tinh Lạc cũng ngủ không sâu, cho nên ngày đó mèo hoang đánh nhau mới khiến hắn vô cùng tỉnh táo.
Hôm nay không có đám mèo đánh nhau kia nên hắn ngủ rất ngon.
6 giờ sáng đồng hồ báo thức còn chưa có reo, sau khi Tống Thanh Chấp nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Tinh Lạc cũng không có cảm giác kinh ngạc nào.
Dù sao khung cảnh cùng gương mặt này cậu đều rất quen thuộc.
Dời mắt đi, một lát sau, lại dời mắt về.
Giáo bá lớn lên đẹp trai quá.
Không phải là kiểu đẹp trai ngay thẳng thường thấy mà là rất dễ nhận biết, các đường nét gương mặt rất rõ ràng, nhìn đâu cũng đẹp đến kinh diễm.
Tống Thanh Chấp chợt nhận ra có lẽ đây là nguyên nhân Hứa Tinh Lạc dù có chửi thề hoặc tự xưng mình là ông đây cũng không khiến cậu ghét.
Thật ra trước kia cậu cảm thấy người này nên bị mang về lò nấu lại.
Nhưng giờ thì không cần nữa.
Cậu thừa nhận mình tiêu chuẩn kép như vậy đó.
Tống Thanh Chấp ghé sát vào trộm hôn Hứa Tinh Lạc đang ngủ một cái rồi về chỗ của mình nằm.
6:30, đồng hồ báo thức của Hứa Tinh Lạc đúng giờ vang lên, âm thanh lớn đến mức có thể dọa người ta giật nảy cả mình.
"Đệt......" Hứa Tinh Lạc lập tức ngồi dậy, mơ màng nhìn thấy có người nằm bên cạnh mình thì dại ra.
Hai giây sau, hắn phục hồi tinh thần, nhanh nhẹn đẩy đẩy Tống Thanh Chấp: "Dậy thay quần áo mau lên, tôi vào vệ sinh cá nhân trước tranh thủ thời gian cho cậu!"
Còn nửa tiếng nữa, bình thường thì dư sức, nhưng bây giờ có tới hai người.
Tống Thanh Chấp bị đẩy vậy thì tỉnh, ngồi dậy thì cậu mới nhận ra dường như mình vừa mới ngủ nướng, sao thế được, cậu đâu có thói quen này.
Vuốt tóc quay đầu lại, Tống Thanh Chấp thấy Hứa Tinh Lạc khỏa thân, chỉ mặc một chiếc quần lót, giống như đang thay quần áo.
Vòng eo thon kia, đôi chân dài kia, cậu nhanh chóng dời mắt, chỉ liếc mắt một cái mà uy lực quá lớn, chưa gì đã xảy ra chuyện rồi.
"Tôi đi vệ sinh trước." Tống Thanh Chấp chạy cái vù xuống giường, thò chân vào đôi dép của Hứa Tinh Lạc lảo đảo vọt vào toilet.
"Vội tới mức thế à?" Hứa Tinh Lạc nói trong lòng, cậu thật sự gấp như vậy thì tôi cũng đâu tranh với cậu làm gì.
Tống Thanh Chấp đóng cửa phòng tắm, rửa mặt trước, buổi sáng tháng tư nước vòi rất lạnh, tát lên mặt có thể hạ hỏa cơ thể, cứu cậu một mạng.
Hơn nữa áp lực sắp đi học trễ này cũng không cho người ta có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tống Thanh Chấp từ nhỏ đến lớn chưa đi học trễ bao giờ, mặc dù không phải là kỷ lục đáng tự hào, nhưng nếu có thể tránh được thì thà không phá vỡ còn hơn.
"Mau lên." Hứa Tinh Lạc đã thay xong quần áo, đang gõ cửa bên ngoài.
"Biết rồi." Tống Thanh Chi hít sâu một hơi, trả lời người ngoài cửa.
Bình tĩnh một chút, Tống Thanh Chấp trong lòng tự nhủ, đừng có mà chỉ nhìn thân thể Hứa Tinh Lạc đã có phản ứng, không được như vậy.
Nhưng khi cậu đưa tay lấy bàn chải đánh răng, biểu cảm nhộn nhạo trên mặt cậu phản chiếu trong gương, ngay cả cậu nhìn thấy cũng cảm thấy không biết xấu hổ.
Để dễ dàng súc miệng rửa mặt sau khi ăn, Tống Thanh Chi đã để lại bàn chải đánh răng, khăn tắm và dép ở đây...
Phía trước vì phương tiện cơm nước xong lúc sau rửa mặt, Tống Thanh Chấp ở chỗ này để lại bàn chải đánh răng cùng khăn lông, còn có dép lê......
Vô tình, trong phòng Hứa Tinh Lạc có không ít đồ của cậu.
Mọi thứ dường như được coi là đương nhiên và không có chủ ý.
Nhưng Tống Thanh Chi biết mình có ý đồ.
Thường thì Hứa Tinh Lạc luôn tự do ở một mình, nhưng hôm nay hắn đã chuẩn bị tinh thần để dành thời gian cho Tống Thanh Chấp.
Nhưng hắn không ngờ Tống Thanh Chấp có thể chậm như vậy, đợi tới khi đối phương bước ra, ước chừng đã qua gần mười lăm phút.
"Cậu ở trong ấp trứng sao?" Hứa Tinh Lạc ấm ức nhìn cậu: "Bây giờ tôi thậm chí còn không đủ năm phút."
"Tôi cho rằng cậu đặt báo thức lúc sáu giờ chứ." Tống Thanh Chấp vẻ mặt vô tội, bởi vì mỗi lần Hứa Tinh Lạc đều ăn sáng xong mới đi học, không phải sáu giờ dậy mới có thời gian ăn sáng sao?
"Đặt báo thức lúc sáu giờ, tôi bị điên hay là cậu điên?" Hứa Tinh Lạc đóng cửa lại, vừa xả nước vừa đánh răng, chủ yếu là không có thời gian.
"Ê nè........." Tống Thanh Chấp đẩy cửa ra, sau đó thì không có sau đó nữa, cậu phanh lại đóng cửa một cái rầm.
"Bị gì vậy chời." Hứa Tinh Lạc mơ hồ nói, sau đó vẩy vẩy, kéo khóa quần đồng phục lên.
Bên ngoài, mặt Tống Thanh Chấp nóng đến mức có thể đun nước sôi.
Đệt, ok thôi......
Mặt cậu không chỉ nóng mà còn nhăn nhúm.
Tác giả có lời muốn nói: Lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT