Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Quá Tấu Hề

Chương 1: Cửa này cao quá, ta không với tới nổi. Cáo từ!


3 tháng


Đại tông môn đều là một lũ ngu xuẩn. 

Đây là suy nghĩ của Diệp Kiều vào ngày đầu tiên xuyên tới đây. 

Nàng là người làm công ăn lương bình thường, ở dưới đáy của giai cấp chủ nghĩa tư bản như bao người khác, vất vả vẽ bản thảo suốt một đêm, kết quả vừa mới ngủ dậy đã xuyên tới Tu Chân giới đao quang kiếm ảnh*.

*Đao quang kiếm ảnh: Tàn sát khốc liệt. 

Nguyên chủ cũng tên là Diệp Kiều, được Vân Ngân tông chủ có lòng tốt nhặt từ chân núi về. 

Nguyệt Thanh Tông — một trong năm tông môn lớn của Tu Chân giới. 

Lấy kỳ môn độn giáp, bày trận vẽ bùa làm công pháp chủ đạo, nói đơn giản thì đám đệ tử thân truyền đều là một bầy pháp sư. 

Vân Ngân tốt bụng, cho dù thiên phú của nguyên chủ rất kém cỏi cũng nhận nàng làm đệ tử. 

Sau khi nguyên chủ được đưa về, nàng được xếp vào hàng lão nhị, còn có hai sư huynh đệ, mặc dù chưa nói tới thiên kiều trăm sủng, nàng ở tông môn vẫn sống qua được, mãi đến khi sư phụ mang một tiểu cô nương từ nhân gian về, tất cả đều đã thay đổi. 

Vân Ngân xưa nay bất cận nhân tình*, nhiều lần phá lệ vì cô nương kia, thậm trí còn nhận cô ta — một đệ tử không có linh căn làm đồ đệ. 

*Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp lẽ thường. 

Chuyện phá lệ này khiến nguyên chủ thấy rất khó hiểu. 

Diệp Kiều thân là người đọc trước kịch bản lại biết rất rõ, bởi vì đây là tiểu thuyết vạn người mê, ai rồi cũng sẽ quỳ rạp dưới gấu váy của nữ chính. 

Nữ chính tên là Vân Thước, là một người có cơ thể mềm yếu, một lời không hợp liền đỏ mắt khóc ròng, các đại lão say mê cô ta điên cuồng. 

«Đại lão của cả Tu Chân giới đều yêu ta điên cuồng», giống như tên sách, toàn bộ các đại lão trong Tu Chân giới đều mê muội yêu cô ta say đắm, vì cô ta mà ra tay đánh nhau. 

Mọi việc cũng phát triển xoay quanh tiểu sư muội kia, càng ngày càng không hợp lẽ thường, nguyên chủ dần dần trở thành công cụ hình người, tiểu sư muội gặp nạn, Nhị sư tỷ chắn phía trước, tiểu sư muội bị bắt, Nhị sư tỷ cản đao, cuối cùng rơi vào kết cục bị sư phụ một kiếm xuyên tim. 

Thảm. 

Quá thảm rồi. 

Nhân vật thảm nhất cả bộ truyện, Nhị sư tỷ này đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. 

Mà bây giờ nàng lại trở thành Nhị sư tỷ xui xẻo này. 

Một màn xảy ra trước mắt, càng khiến Diệp Kiều cảm thấy tông môn này đều là một lũ ngu xuẩn thuần chủng 24k. 

Diệp Kiều quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo trong điện, Vân Ngân tiên quân phóng uy áp mạnh mẽ về phía nàng, cảm giác áp bách khiến nàng không thể không cúi đầu, cung cung kính kính gọi: “Sư phụ”.

Vân Ngân nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi mang cỏ Phù Du về rồi?”

Cỏ Phù Du sinh trưởng dưới đáy vực Ma Uyên, có thể chữa trị biển tinh thần thức bị hao tổn, tam giới không ai không biết dưới đáy Ma Uyên phong ấn Ma Tộc. Người đến Ma Uyên đều là cửu tử nhất sinh, có người thậm trí bị nuốt chửng trở thành chất dinh dưỡng. 

Diệp Kiều coi như may mắn, chỉ bị thương ở tay do bị ma khí ăn mòn. 

“Sư tỷ mang cỏ Phù Du về rồi!” Tiểu sư đệ Tô Trọc trợn mắt nói. 

“Có cỏ Phù Du vết thương trên người sư muội chắc chắn có thể chữa khỏi.” Trong mắt đại sư huynh mang theo ý cười, khác hẳn bộ dạng quạnh quẽ ngày thường. 

Cơ thể tiểu sư muội ốm yếu, khiến hắn ta nhọc lòng không ít, bây giờ có cỏ Phù Du giúp tu bổ thần thức, chắc hẳn mấy ngày nữa là có thể đi lại. 

Sư tôn luôn ăn nói có ý tứ, nay trên mặt lại hiện lên vẻ hiền hòa hiếm thấy, “Đem cỏ Phù Du giao cho Dược các. Luyện chế xong, đưa đến Phù Dung Uyển.”

Một gốc thảo dược màu trắng bị lấy ra từ không gian giới chỉ* của nàng, lơ lửng giữa không trung, rơi vào trong tay Vân Ngân. 

*Không gian giới chỉ: là một không gian có thể chứa được nhiều đồ hơn vẻ bề ngoài của nó, nói đơn giản thì giống không gian trong túi thần kì của Doraemon ấy. 

Từ đầu đến cuối không ai hỏi xem Diệp Kiều có đồng ý hay không, hoặc là nói, trong mắt bọn họ nàng ngay cả tư cách phản đối cũng không có. 

Diệp Kiều ngồi ở dưới nhìn một màn tựa hài kịch vừa xảy ra, đột nhiên mở miệng nói, “Sư phụ, con có nói là sẽ cho sư muội gốc cỏ Phù Du này sao?”

Không ai ngờ Diệp Kiều lại đột nhiên lên tiếng, Tô Trọc sửng sốt mấy giây, khoé môi giật giật, miễn cưỡng giải thích: “Nhưng tiểu sư muội cần dùng linh thảo này hơn muội……”

Thiên phú Diệp Kiều bình thường, nếu muốn đột phá Trúc Cơ không thể thiếu sự trợ giúp của cỏ Phù Du.  

Lúc Tô Trọc nghe nói nàng muốn đi lấy linh thảo, khó tránh việc nhớ tới tiểu sư muội được sư phụ mang về từ nhân gian. 

Tuổi tác cũng không chênh lệch lắm, một Nhị sư tỷ nhảy nhót tưng bừng có thể đi Ma Uyên lấy linh thảo, một tiểu sư muội khác lại triền miên trên giường bệnh. Tô Trọc động lòng trắc ẩn, đem chuyện này nói cho sư tôn. 

“Thân thể A Thước mảnh mai.” Vân Ngân có chút bất mãn với thái độ của nàng, dừng một chút song vẫn lên tiếng giải thích, “Thân thể của ngươi khỏe hơn con bé, gốc cỏ Phù Du này cho con bé dùng trước. Đợi đến khi tông môn thi đấu mở ra, ta để sư huynh ngươi đến chiến trường viễn cổ lấy cỏ Phù Du về cho ngươi.”

Chiến trường viễn cổ?

Chưa nói đến việc cỏ Phù Du hiếm thấy cỡ nào, cho dù là bí cảnh chiến trường viễn cổ, tông môn thi đấu trăm năm một lần, thiên chi kiêu tử tụ tập đâu ít?

Vân Ngân lấy gì cam đoan hai sư huynh nhất định có thể đem cỏ Phù Du về?

Diệp Kiều nhìn thoáng qua ba người bất công lên tận Thái Bình Dương này, đáy lòng cười lạnh, “Ý các ngươi là cô ta yếu thì cô ta có lý, ta mạnh thì ta đáng chết.”

Đồ đệ trước giờ hiền lành nay lại nói ra một câu chống đối như thế, Vân Ngân cảm thấy bị mạo phạm, hắn lạnh mặt, giận dữ mắng: “Làm càn!”

Uy áp của Hoá Thần Kỳ trùng điệp phóng tới vai nàng, tay áo lớn lạnh lùng phất lên, gió lớn thổi tới, Diệp Kiều bị ép không thể động đậy, ngay cả tư cách để tránh cũng không có, đâm mạnh vào trụ trắng phía sau. 

Ma Uyên cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết không khiến nguyên chủ bị thương, về tông môn lại bị sư phụ đáng thành bộ dạng này. 

Tu Chân giới khốn nạn này!

“Trời sinh xương cốt phản nghịch, không biết tôn ti.” Vân Ngân lạnh lùng để lại một câu, vung tay áo biến mất trước mắt mọi người. 

“Lăn ra ngoài, về động phủ của mình hối lỗi đi.” 

Diệp Kiều xoa xoa máu mũi chảy xuống, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đưa ngón giữa về hướng Vân Ngân vừa đi. 

Vậy sau này nàng phải làm một nữ phụ không dễ chọc!

“Tiểu sư tỷ.” Tô Trọc đi đến bên cạnh nàng, rủ mắt thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

“Sau này đệ sẽ trả tỷ.”

Hắn có chút áy náy, bởi vì tâm tư của bản thân mà dẫn đến việc tiểu sư tỷ bị phạt. 

Diệp Kiều xoa xoa máu của mình, thấy hắn tiến lên liền lập tức lùi lại, tránh như tránh tà cảnh cáo: “Đừng tới đây.” Chó của nữ chính cách xa nàng chút. 

Thấy nàng không chút lưu tình, hắn có chút ngạc nhiên, không ngờ Nhị sư tỷ trước giờ hiền lành lại tức giận như thế. 

Đại sư huynh không nhịn được, bắt lấy tay Diệp Kiều, trầm giọng nói: “Sư muội, muội có thể thôi nháo loạn đi được không.”

“Tiểu sư muội ngay cả giường cũng không xuống được, muội ấy cần cỏ Phù Du hơn muội.” 

Tay Diệp Kiều đang bị thương, bị nắm lấy khiến nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nghi ngờ chó sư huynh đang cố ý. 

Nàng không muốn lãnh tội danh này, một tay khác nắm thành quyền đấm thẳng vào mặt hắn. 

Địch Trầm nhanh chóng né được, tay nắm lấy Diệp Kiều cũng buông ra. 

Diệp Kiều che chỗ bị thương: “Vậy các ngươi có thể cướp của ta đúng không?”

“Nguyệt Thanh Tông có địa vị như hôm nay, chắc không phải là do cướp bóc mà thành đấy chứ?”

Địch Trầm sững sờ: “Sao muội có thể cố tình gây sự như vậy?”

“À đúng đúng.” Diệp Kiều qua loa gật đầu: “Ta vô tình, ta vô nghĩa, ta cố tình gây sự.”

“Mau đi tìm tiểu sư muội của ngươi đi.” Trước kia nàng còn có vài phần chờ mong với Tu Chân giới, nhưng từ khi biết bản thân xuyên vào nữ phụ sau này sẽ bị một kiếm xuyên tim, Diệp Kiều chỉ muốn mỉm cười sống sót. 

Ai cũng đừng hòng ngăn nàng. 

Nàng phải xuống núi!

Hạ quyết tâm, Diệp Kiều chạy đi, không thèm nhìn hai tên não tàn sau lưng, nhanh chóng mở túi giới tử ra, đi thẳng đến Tư Mệnh Đường. 

Tác giả vì muốn làm nổi bật địa vị được sủng ái của nữ chính, khiến mấy đệ tử khác của Vân Ngân đều là đám cỏ đuôi chó.

Trong đám này Diệp Kiều là người thảm nhất. 

Thứ duy nhất dùng được là một bộ tâm pháp được tặng lúc bái sư. Linh thạch* chỉ lác đác vài viên. 

*Linh thạch: Phân chia gồm Hạ Phẩm-Trung Phẩm-Thượng Phẩm theo thứ tự tăng dần, có thể dùng linh thạch để mua đồ, tương tự như tiền. 

Mấy trăm đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông, ai cũng mạnh hơn nàng, Diệp Kiều cũng chỉ là góp đủ số. 

Nàng cũng chẳng phải là đệ tử thân truyền, rời tông rất dễ dàng. 

Trả lại tất cả những tài nguyên mấy năm nay có được từ Nguyệt Thanh Tông, thông báo một tiếng với trưởng lão Tư Mệnh Đường, đối phương gật đầu là có thể rời đi. 

Diệp Kiều nghèo rớt mồng tơi không có đồ vật gì, linh khí và linh thạch đều trả lại hết. 

Bản thân nguyên chủ cũng vì tư chất chênh lệch nên không được các trưởng lão chào đón, đại trưởng lão Tư Mệnh Đường nghe thấy nàng muốn rời đi, liều mạng đè lại niềm vui dưới đáy lòng, không ngờ Diệp Kiều lại ngu ngốc như vậy. 

May mắn vào được tông môn lại còn muốn rời đi. 

“Cần ta báo một tiếng với tông chủ không?” Đại trưởng lão hiếm khi bày ra vẻ mặt dịu dàng với nàng, giả mù sa mưa* nói hai câu, “Sau khi rời đi muốn vào tông môn nào? Cần trưởng lão cho ngươi chút linh thạch không? Dù sao ở trọ cũng cần tiền.”

*giả mù sa mưa: Mượn khí mù mù như hơi sương móc mà xen hột mưa, chỉ nghĩa là mượn chuyện nhỏ mọn mà làm rá chuyện lớn, như mượn tiềng nói chơi mà mắng thiệt, mượn sự đánh chơi mà đánh thiệt, v. v

Cứ tưởng Diệp Kiều sẽ trầm mặc, kết quả nàng không do dự nói: “Muốn.” 

Thậm trí nàng còn không biết xấu hổ vươn tay, cảm động nói lời tâng bốc: “Không ngờ trong Nguyệt Thanh Tông cũng có người tốt như người.”

Đại trưởng lão: “…..”

Hắn vốn định khách sáo vài câu, không ngờ lai bị đáp lại bằng một câu tâng bốc, không cho cũng phải cho. 

Vẻ mặt Đại trưởng lão nhăn nhó giây lát, nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ là gì của Diệp Kiều, lâm vào trầm tư. 

Trước kia đứa nhỏ này không biết xấu hổ như vậy sao?

Hẳn là không có chứ. 

Trong ấn tượng của hắn, bình thường ở nội môn Diệp Kiều là một người rất kiệm lời. 

Diệp Kiều bình chân như vại đợi hắn lấy linh thạch đưa cho mình, nguyên chủ cần cù chăm chỉ, nguyện ý vì tông môn ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, nhưng Diệp Kiều không phải người như vậy. 

Sau khi xuống núi không có linh thạch sẽ phải ngủ đầu đường xó chợ, Đại trưởng lão đã lên tiếng, không thuận thế hạ bậc thang thì chính là đồ ngu. 

Đại trưởng lão móc ra một cái túi nặng trĩu, có lẽ cảm thấy từ nay về sau nàng sẽ không ở đây nên cũng không keo kiệt. 

“Bên trong có một trăm viên linh thạch trung phẩm.”

“Cầm đi.”

Hắn khoát tay áo  

Mắt Diệp Kiều sáng lên, thật lòng thật dạ nói cảm ơn: “Đa tạ Đại trưởng lão.”

Đại trưởng lão mất kiên nhất phất phất tay ý chỉ nàng mau chóng cút đi. 

Sau khi ra khỏi Tư Mệnh Đường, Diệp Kiều thu linh thạch vào bên trong giới tử, lại nghe người có người sau lưng nhỏ miệng mắng: “Phế vật.”

Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

Nam tử kia không ngờ nàng lại nghe thấy, trên thực tế trong tông môn có rất nhiều người bất mãn với Diệp Kiều. 

Một đệ tử có thiên phú bình thường, đến tư cách làm đệ tử ngoại môn của ngũ đại tông môn cũng không có, nếu không phải may mắn được tông chủ nhặt về, sao có thể làm đệ tử nội môn?

Lúc nghe nói Diệp Kiều bị tông chủ phạt, có không ít người lén cười trên nỗi đau của nàng. 

Hắn chính là một trong số đó. 

Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Kiều, sắc mặt nam đệ tử trắng bệch, ấp úng nửa ngày, “Ta…..”

“Phế vật?”

Diệp Kiều lặp lại, nhìn bộ dáng bị doạ đến thảm thương của hắn, thành khẩn cảm thán: “Ngươi nhìn người thật chuẩn.”

“Chi bằng ngươi làm đệ tử nội môn đi.”

Nguyên chủ làm châu làm ngựa cho tông môn mệt gần chết, bất kể tài nguyên gì cũng là người đầu tiên xông lên, sau đó phân chia cho sư huynh đệ ngoại môn, để làm gì?

Cuối cùng bị sư phụ đào linh căn, một khiếm xuyên tim sao?

Nam đệ tử sửng sốt. 

“Ngươi nói đúng, ta là phế vật.” Diệp Kiều ném lệnh bài cho nam đệ tử, phất phất tay nói: “Cửa này cao quá, ta không với nổi, cáo từ.”

Mặt nam đệ tử nghệt ra. 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play