Thập Niên 70: Sủng Ái Thế Tử Gia

Chương 9


3 tuần

trướctiếp

Nhưng hôm nay cha Triệu cũng nhìn ra được là con muốn ra ở riêng, vốn dĩ đôi vợ chồng già bọn họ lo nghĩ cho con cái của bọn chúng nhưng vì con trai cũng đã muốn ra ở riêng nên dĩ nhiên là bọn họ cũng không cần phải thúc ép nữa.

Bởi vì từ trước đến giờ cha Triệu chưa từng nghi ngờ bản lĩnh của con trai nhỏ, hơn nữa nếu thật sự muốn so đo, không cho ra ở riêng thì người chịu thiệt vẫn là hai vợ chồng thằng sáu!

Hai vợ chồng cũng không có con cái nên cũng chẳng bị liên lụy, nhà thằng sáucũng hiểu chuyện, chỉ muốn sống tốt qua ngày.

Ông Triệu cũng không tin khi ra ở riêng, hai vợ chồng thằng sáu sẽ sống thua kém mấy ông anh cả.

Hơn nữa, nếu cả hai thật sự sống không bằng mấy ông anh cả, vậy thì ông và người bạn già cũng có thể nhân lúc còn trẻ mà giúp đỡ hai vợ chồng hắn một chút nhỉ?

“Cha, cha không cần lo lắng cho bọn con đâu, con và vợ con nhất định sẽ có một cuộc sống sung túc!” Triệu Văn Thao toét miệng cười và nói.

“Vậy đợi đến khi mùa vụ thu hoạch lương thực kết thúc, thì mới chú của hai cháu đến chia nhà cho hai cháu.” Ông Triệu nhanh chóng gật đầu rồi trả lời một cách chắc nịch.

Nghe ông nói vậy, tất nhiên là Triệu Văn Thao cảm thấy rất vui mừng, thậm chí hắn còn có chút tiếc nuối khi cha mẹ hắn không chịu đến ở với hắn.

Đợi đến nửa đêm, những người khác tới thay việc trông coi, hắn mới quay về nhà với cha hắn.

Từ nửa đêm đến sáng ngày hôm sau, hắn ngủ chưa được bao nhiêu, mà giờ đã rời giường để chuẩn bị lên đường đi thu hoạch gấp rồi.

Hôm nay chính là mùa thu hoạch, cái mùa mệt mỏi nhất.

Diệp Sở Sở cũng không ngờ là lại mệt mỏi đến như vậy, cái này không, bận rộn đến nửa ngày, cô ở nhà nấu cơm với mẹ Triệu.

Dĩ nhiên, này là thay phiên nhau, cũng có thể xem như là nghỉ ngơi một chút.

Nhưng dù có ở nhà thì cũng không được ung dung như vậy, bởi vì nhà của cô cũng có mảnh đất riêng, hôm nay cũng là ngày đến vụ mùa thu hoạch.

“Đậu phộng năm nay vẫn đầy ắp như năm trước.” Mẹ Triệu cảm thấy rất vui mừng, chẳng phải bà đã bận rộn suốt một năm trời, chỉ mong có được một mùa vụ bội thu sao?

Mảnh đất riêng được chia làm hai nửa, một nửa là dùng để trồng đậu phộng, một nửa là trồng khoai lang, cả hai đều được mùa.

Dĩ nhiên là Diệp Sở Sở cũng bận rộn theo bà.

Không chỉ có cô, mà chị hai, chị ba và chị tư, ai cũng đều bận bịu ở nhà nấu cơm, vào cái mùa vụ bận rộn này chẳng ai có thể làm việc riêng.

“Đúng thật là mệt chết đi được!” Vào thời gian ăn trưa, Triệu Văn Thao nhanh chóng kéo vợ hắn vào chỗ có bóng mát để ăn, hắn không nhịn được mà nói.

“Vâng, mệt thật.” Diệp Sở Sở cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô không còn cách nào khác, mọi người ai cũng đều làm việc, sao cô có thể rảnh rỗi ở nhà ăn cơm được chứ?

Danh tiếng xấu bị lan truyền ra ngoài như vậy cũng không tốt, cô cũng không muốn người ngoài, ai ai cũng nói nhà Văn Thao cưới một cô vợ lười về.

“Em gái, Văn Thao!” Anh Diệp mang một cái mẹt tre tới.

“Anh hai!” Diệp Sở Sở vừa thấy anh hai của cô tới đã cảm thấy rất vui mừng, Triệu Văn Thao còn mừng hơn, hắn vội vàng hỏi: “Anh hai, anh ăn gì chưa? Anh đến ăn bánh ngọt chút không?”

“Anh không cần, là mẹ bảo anh đem đồ ăn đến cho hai em.” Anh Diệp vừa cười vừa nói, sau đó mở nắp mẹt tre ra, ở bên trong có bốn cái bánh bao!

“Bánh bao?” Diệp Sở Sở cảm thấy ngạc nhiên mà nói.

Triệu Văn Thao lại không thấy kinh ngạc mấy, anh biết điều kiện gia đình của cha mẹ vợ hắn tốt thế nào, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là cha mẹ vợ lại quan tâm hai vợ chồng hắn đến thế.

“Mẹ nói hai em cũng thấm mệt rồi, ăn nhanh đi, có cà trứng gà.” Anh Diệp nói.

“Anh, anh ăn chưa? Anh đừng để giành cho chúng em, chúng em có bánh ngọt.” Diệp Sở Sở đáp lại.

“Anh ăn rồi, mấy cái này là phần dành cho hai em.” Anh Diệp trả lời cô, sau khi đem phần ăn đến cho hai người bọn họ xong, anh ấy cầm mẹt tre lên rồi quay về, bởi vì không lâu nữa anh sẽ phải bắt đầu làm việc tiếp.

Diệp Sở Sở nhỏ giọng nói với Triệu Văn Thao: “Văn Thao, anh đưa một cái tới cho cha em đi.”

Dĩ nhiên là không cần phải để ý đến mấy anh chị dâu khác, cháu trai hay cháu gái cũng không cần, nhưng ông Triệu là bậc trưởng bối nên nhất định phải chia một cái, mẹ Triệu không tới, đồ ăn hôm nay là do chị tư chọn, chị ấy đang là phiên nghỉ đích triệu tứ tẩu chọn tới.

Triệu Văn Thao cũng muốn đưa cho cha hắn một cái, nhưng khi nghe vợ hắn nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Được, nghe theo lời cô vợ trẻ.” Triệu Văn Thao nhìn cô và nói.

Ánh mắt này của hắn khiến cho trái tim của Diệp Sở Sở đập loạn cả lên, dù cô đến đây đã lâu, nhưng cô vẫn không thể chịu nổi ánh mắt chan chứa đầy tình yêu thương của hắn.

Triệu Văn Thao đưa cho cha hắn một cái, ba cái bánh bao còn lại để hai vợ chồng hắn ăn.

Mẹ Diệp vậy mà không tiếc mà làm nhân bánh, bên trong bánh không chỉ có rất nhiều đồ ăn, mà còn có nửa cái trứng gà, điển hình là bên ngoài mỏng nhân dày, mùi vị của ruột cái bánh bao không hề tệ chút nào.

Ông Triệu cũng không từ chối ý tốt của con trai, mà ăn đồ ngon ngay trước mặt của mấy đứa con trai và con dâu.

So với cái bánh bao được làm từ bột mì, thì cái loại bánh bột ngô này chẳng có mùi vị gì mấy.

Anh em nhà họ Triệu, cả chị dâu, em dâu hiển nhiên là không cần phải nói, bọn họ thèm muốn và ghen tị, nhưng lại không còn cách nào khác, ai bảo nhà mẹ đẻ của bọn họ không có của cải như nhà họ Diệp, cũng khỏi bàn tới việc cho con gái mình có mặt mũi.

Ở phía bên này, Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở cùng nhau ăn ba cái bánh bao trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

“Cái này mới gọi là cuộc sống tốt.” Triệu Văn Thao ăn xong, đứng dậy đi lại một lúc, hắn còn thở dài mà nói.

Diệp Sở Sở bật cười một tiếng, Văn Thao nhà cô chính là người dễ thỏa mãn như vậy, gì mà đã cảm thấy sống vậy là thỏa mãn rồi, đúng thật là ngốc nghếch mà.

Nhưng cô vẫn nói: “Cái này không có thịt, nó mà có thịt thì ăn ngon hơn.”

Thế tử đời trước cũng rất thích món bánh bao nhân thịt mà cô làm, mỗi lần như vậy có thể ăn tới ba bốn cái, mỗi lần thấy thế tử có khẩu vị tốt như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Đợi đến khi ra ở riêng, chúng ta tự làm chủ, đến lúc đó em sẽ làm bánh bao nhân thịt cho anh ăn.” Diệp Sở Sở nói với anh một cách dịu dàng.

Không nói nhiều lời an ủi lòng Triệu Văn Thao, nhưng hắn vẫn tới, và nói với vợ hắn về việc lúc trước phơi lúa, cha hắn đã đồng ý việc ở riêng.

Diệp Sở Sở khẽ nói: “Vậy chúng ta đợi đến lúc mùa vụ thu hoạch kết thúc.”

Triệu Văn Thao cười mỹ mãn, nói: “Vợ, em yên tâm, đợi đến lúc ra ở riêng, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt!”

Khi đó sự nghiệp nuôi thỏ của hắn có thể đi tới con đường phát triển!

Nhưng cũng không thể không nói rằng vận may của Triệu Văn Thao trái trời, bởi vì hắn phát hiện trong phần ruộng lúa mà hắn được chia có một ổ thỏ!

Mẹ của con thỏ đã chạy mất, nhưng con thỏ con thì vẫn còn ở lại, đại khái là có đủ lương thực ở trên ruộng, cái ổ thỏ có chín con thỏ con, tất cả đều đã gần lớn rồi!

Việc này không thể không khiến cho Triệu Văn Thao cảm thấy vui mừng, đây đúng thật là mong một cái, ông trời đã cho!

“Mấy con thỏ con này đều là của em, không ai được phép nảy sinh ý đồ, em muốn giữ chúng lại cho vợ em nuôi chơi!” Triệu Văn Thao nhanh chóng bỏ cọng rơm vào giỏ, sau đó bỏ hết đám thỏ con vào!

Anh hai, anh tư cũng không nói gì, anh ba thì bĩu môi, nói: “Chú sáu, ở nhà chúng ta cũng không có đồ nào là của riêng một người, cứ mang gì về nhà là mọi người đều cùng nhau sở hữu!”

Anh hai và anh tư có hơi sửng sốt, hiển nhiên là họ không ngờ là anh ba sẽ nói điều này, nhưng không biết hai người họ nghĩ gì mà chưa nói gì cả.

Triệu Văn Thao cũng không khách khí với người anh ba này của hắn, hắn đáp lại: “Em nói là của em thì chính là của em, không ai có thể đụng vào, nếu không thì cứ thử nhìn một chút xem!”

Hắn đã quyết định xem chín con thỏ con này làm tổ tông, khi đó hắn sẽ nuôi dưỡng chúng nó thật tốt để chúng nó có thể sinh ra thỏ con, nhất định sự nghiệp nuôi thỏ của hắn sẽ phát triển lớn mạnh!

Nếu ai dám gây cản trở con đường sự nghiệp của hắn, vậy thì hắn sẽ không chấp nhận!

Anh ba Triệu bị hắn làm cho phát cáu, muốn phản bác lại thì bị anh hai Triệu cản lại: "Được rồi, đều mau làm việc đi, nhìn thời tiết này không được tốt cho lắm!"

Anh ba Triệu cũng theo sườn núi mà xuống, hừ lạnh một tiếng nói câu không cùng kiến thức với anh, sau đó làm việc tiếp.

Chú sáu nhà anh ta từ nhỏ đa không phải là dạng hiền lành gì, không ít lần đánh nhau với người khác, đối với đám anh bọn họ cũng không có một chút kính sợ nào, thật là có thể đánh bọn họ.

Anh ba Triệu cảm thấy mình có thể đánh không bằng chú sáu.

Không có cách nào, chú sáu cao hơn anh ta không ít, hơn nữa còn bởi vì thường hay lười biếng làm việc, cha mẹ còn cho hắn ăn nhiều, cho nên dáng dấp lại rất bền chắc.

Anh ba Triệu nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút bất bình, nếu có thể tách ra thì tốt biết bao nhiêu? Nhìn sau này ai còn có thể cho chú sáu, để hắn ăn uống trên công sức của mọi người còn ngông cuồng như vậy!

Triệu Văn Thao cũng lười để ý đến anh ba, tiếp tục làm việc của mình, tâm tình vui vẻ bởi vì lượm được một ổ thỏ con.

Còn cha Triệu cũng thấy được ý kiến của các con, nhưng ông làm như không thấy mà thôi, chừng nào làm xong vụ thu thì tách ra.

Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của ba đứa con đầu, hiển nhiên đều mong đợi tách ra, cha Triệu thở dài trong lòng, cây lớn phân cành mà tách ra, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Nếu ai cũng có suy nghĩ đó, thì tách đi.

Cha Triệu cũng cũng muốn tách ra.

Hôm nay trừ một ổ thỏ con này, Triệu Văn Thao không lấy được những thứ khác, khiến đám cháu cũng thất vọng.

Mặc dù bắt được thỏ con về nhà nuôi đúng là rất vui, nhưng hôm nay cũng không ăn thịt được.

Từ khi bắt đầu vụ mùa, nhà bọn họ có thịt ăn không ngừng, trước đó vài ngày chú bắt một con thỏ, đêm hôm đó bà nội kho hết, bọn chúng cũng có thể ăn được không ít, ăn cực kỳ ngon.

Sau đó thì còn có thỏ rừng, gà rừng và trứng gà rừng gì đó, trên bàn không bao giờ thiếu thức ăn mặn.

Nhưng mà hai ngày nay lại không có, hôm nay mặc dù lượm được một ổ thỏ con nhưng cũng không thể ăn, chú nói phải nuôi thật tốt.

Vì vậy bọn nhỏ cũng liền ỉu xìu, không có các nào, vụ thu bọn họ cũng phải đi làm, Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản, Đại Nha cũng phải đi kiếm điểm công.

"Đứa nào đứa nấy mặt mũi ỉu xìu là sao? Buồn vì không có thịt ăn à?" Mẹ Triệu hừ lạnh nói.

"Bà nội, làm việc mệt mỏi như vậy mà nhà lại ăn uống khô khan, một miếng thịt cũng không có." Mã Đản nhà anh ba nói.

"Có trứng gà ăn mà còn chê? Cháu nghĩ mình đang sống ở nhà địa chủ hả?" Mẹ Triệu nói.

Mã Đản cũng không dám sống cuộc sống của địa chủ, chính lẩm bẩm mà thôi.

Mẹ Triệu nhìn bọn họ không biết nghĩ như vậy, lòng thầm nói đây mới là bắt đầu đâu, sau này các người chia nhà, nhìn xem mấy đứa làm sao được ăn ké của chú sáu nữa!

Mẹ Triệu cầm khoai tây xoay người trở về phòng bếp xào.

Cha Triệu dĩ nhiên đã nói với bà chuyện tách ra, trong lòng là mẹ Triệu không nỡ, sau khi tách ra sẽ là người mấy nhà, không phải một gia đình lớn nữa.

Nhưng mà mẹ Triệu cũng biết, vợ chồng người nào cũng chê thằng sáu ăn không ngồi rồi, nhưng mà bọn họ cũng không suy nghĩ xem mùng hai tết âm lịch, các mặn khô bọn họ mang về nhà là ai bắt được, đều là thằng sáu bắt được mang về ướp muối phơi khô cho bọn họ!

Còn một tháng có thể ăn một hai lần thịt, đây là công lao của ai, lúc ăn thì ai cũng cười nói, ăn xong rồi thì trở mặt không nhận người.

Bây giờ thằng sáu lấy được trứng gà cũng một mình ăn, một cái cũng không chia ra ngoài!

Chờ đi, chờ chia nhà, đến lúc đó thằng sáu bắt được thú hoang xem ai có thể ăn được một miếng!

Trong lòng mẹ Triệu vừa nghĩ như vậy, đồng thời đập trứng cho vào nồi.

Không bao lâu sau Diệp Sở Sở đã thu dọn xong nhà cửa ở hậu viện xong thì đi vào hỗ trợ.

"Mẹ làm là được, hôm nay con cũng bận rộn cả ngày rồi, đi nghỉ đi." Mẹ Triệu vội vàng nói.

"Mẹ, con không sao." Diệp Sở Sở cười một tiếng, liền giúp mẹ Triệu một tay.

Chị hai chị ba có thể lười vào nhưng chị tư thì rất sợ mẹ chồng lén cho em dâu ăn ngon, chị ta vội vàng chạy theo vào giúp đỡ.

"Có em sáu con là đủ rồi, không cần nhà lão Tứ vào đâu, phòng bếp cũng không nhiều việc đến mức đó." Chị ta chạy vào thì mẹ Triệu cũng biết gì ta nghĩ gì, trực tiếp nói.

Sắc mặt của chị tư có chút cứng ngắc, nói: "Vậy được, con ở bên ngoài, có chuyện gì mẹ cứ kêu con một tiếng!" Lời này chính là đang nói cho bà biết bên ngoài còn có người, mẹ và vợ chú sáu đừng nghĩ giấu ăn cái gì!

Vẻ mặt mẹ Triệu đầy khinh bỉ, sau đó thật đúng là trần cho Diệp Sở Sở một quả trứng để ăn.

Diệp Sở Sở liền muốn từ chối nhưng mẹ Triệu lại nhìn ra bên ngoài nháy mắt, chính là bảo cô đừng nói chuyện mau ăn.

Trong lòng Diệp Sở Sở cảm động, sau đó liền nhận lấy chén nhanh chóng ăn vào, mặc dù hơi nóng nhưng rất thơm.

Bên ngoài chị tư nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, không nhịn được muốn vào xem một chút, nhưng lúc này mẹ Triệu lại đi ra, nói: "Nước trong vại sắp hết, nhà lão Tứ, con đi gánh một ít về đi."

Chị tư thiếu chút nữa xỉu ngang, nói: "Mẹ, hôm nay con cũng chưa nghỉ ngơi, ở nhà phơi lương thực rồi cho gà ăn rồi quét chuồng gà nữa!"

"Kêu chị làm chút việc thì cứ lèo nhèo hoài." Mẹ Triệu hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người vào phòng bếp tiếp tục làm việc.

Chị hai chị ba đều ở trong sân nghỉ ngơi, cứ nhìn chị tư ở đó tức bực giậm chân.

Diệp Sở Sở ăn trứng gà xong, cái bụng đói meo cũng dễ chịu hơn, cô có chút ngượng ngùng nhìn mẹ chồng mình.

"Lúc làm việc cũng phải chú ý một chút, biết đâu trong bụng có đứa bé rồi. Con đừng có làm việc liều mạng nữa biết chưa?" Mẹ Triệu nói.

Mẹ chồng người ta thì sợ con dâu lười biếng, nhưng mẹ Triệu lại sợ cô con dâu nhỏ này của mình mệt nhọc.

Nhưng việc này cũng không lường trước được, hai vợ chồng son không có kinh nghiệm, mẹ Triệu không muốn đứa con đầu tiên của con út mình giống như người ta, bởi vì làm việc mệt nhọc mà không giữ được.

"Mẹ, con biết rồi, con cũng rất cẩn thận, đều ở trong phạm vi chịu đựng của con." Diệp Sở Sở nói.

Cô cũng không xác định trong bụng mình rốt cuộc có hay không, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhưng thực chất Diệp Sở Sở không hy vọng có bầu vào lúc này, ban đầu mới xuyên qua thì cô còn mong đợi, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo hơn nhiều rồi. Bởi vì cô cảm thấy bây giờ không phải thời điểm tốt để mang thai, điều kiện gia đình có chút kém.

Không nói tổ yến vi cá, mà ngay cả một bữa thịt cũng là chuyện tương đối xa xỉ, nếu mang thai thật thì thế nào? Đứa trẻ ở trong bụng không ăn thịt làm sao lớn lên?

Mặc dù hôm nay mọi người điều kiện đều như nhau, nhưng mà không phải là sắp tách ra sao? Cô tin tưởng nếu tách ra, lấy bản lĩnh của cô và Văn Thao thì cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ không tệ.

Không dám mơ những thứ tốt như bào ngư vi cá, nhưng mà thịt luôn có ăn, khi đó nếu như có bầu thì không gì tốt hơn.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, cô cũng vẫn chú ý, chỉ lo lắng lỡ bị thương thì sao. Mặc dù chưa từng mang thai nhưng chưa ăn thịt lợn cũng đã thấy con lợn chạy*. Nếu như đứa bé ở trong bụng bị tổn thương thì rất khó bù đắp!

*Chưa ăn thịt lợn cũng đã thấy con lợn chạy, ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp