"Không đưa cho mẹ sao?" Diệp Sở Sở cảm thấy nếu cất đi thì hơi xấu hổ.

Triệu Văn Thao nhất thời nhìn cô bằng biểu cảm 'Có phải em bị ngu không', nói: "Mấy phòng chúng ta còn chưa tách ra, giao cái này cho mẹ sẽ bị chị hai, chị ba và chị tư xông vào chia ra, em chịu không? Bình thường bọn họ nói bóng nói gió vợ chồng chúng ta ăn không ngồi rồi, dựa vào cái gì phải chia cho họ?"

Nhà lão Triệu là một đại gia đình không nhỏ, ba Triệu và mẹ Triệu đều còn sống.

Vợ chồng hai người sinh được hai con gái bốn con trai.

Con gái lớn nhất dĩ nhiên đã lập gia đình từ sớm, đứa thứ hai, thứ ba và thứ tư đều là con trai, rồi đến đứa thứ năm mới lại sinh được một con gái.

Mãi sau này bọn họ mới sinh được một đứa con trai út là Triệu Văn Thao.

Người xưa hay bảo, hoàng đế yêu con trưởng, lão nông thương con út.

Từ nhỏ Triệu Văn Thao đã được lớn lên trong sự cưng chiều, ai bảo hắn là nhỏ nhất chứ? Bởi vì có anh và chị cưng chiều nên trong nhà không cần làm gì cả.

Không làm việc thì cũng thôi đi, ăn vẫn là hắn ăn no nhất, ngon nhất.

Nhưng mà lúc một nhà sống với nhau qua ngày thì thật tốt, sau khi chị dâu vào cửa thì mọi chuyện đã khác.

Đầu tiên là chị dâu thứ hai vào cửa, sau đó thì chị dâu thứ ba và chị dâu thứ tư cũng lần lượt vào cửa. Sau khi có chị dâu, vốn dĩ Triệu Văn Thao vẫn rất vui vẻ.

Cho rằng chị dâu sẽ giống như các anh yêu thương hắn, tương đương với có thêm mấy người chị.

Nhưng mà thực tế thì lại hung hăng tát cho hắn một bạt tai.

Vốn dĩ trông cậy bọn họ gả vào sẽ yêu thương đứa em chồng này, nhưng mà ngược lại, bọn họ vừa gả vào, ba người anh của hắn cũng thay đổi.

Thậm chí hắn còn bất ngờ nghe được, không là cố ý nghe lén mà là tình cờ nghe được, là chị dâu thứ tư kéo chị dâu thứ hai thầm thì nói xấu hắn.

Nói gì mà thứ gì tốt cả nhà đều cho chú em chiếm hết, nhất định chính là một con lừa lười biếng, không làm gì cũng được ăn no.

Hắn còn tưởng rằng chị dâu thứ hai của hắn sẽ giúp hắn nói chuyện, phản bác lại lời của chị dâu thứ tư, nào ngờ lại nghe thấy chị dâu thứ hai tán thành, nói cha mẹ thiên vị một mình hắn!

Hơn nữa nghe thấy không chỉ một lần, chị dâu thứ hai lặng lẽ nói với anh hai của hắn, chị dâu thứ ba cũng nói với anh ba của hắn, chị dâu thứ tư chê bai hắn với anh tư, hắn đều nghe được hết.

Ngoài mặt thì khách sáo với hắn nhưng sau lưng lại toàn là đao. Đây chính là những bà chị dâu của hắn, còn các anh trai của hắn cũng khiến hắn đau lòng!

Trước kia không hay kêu hắn làm việc, nhưng từ sau khi chị dâu vào cửa, bị giật dây, sai sử hắn không ít!

Triệu Văn Thao cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc.

Uổng công trước kia hắn ngày ngày dẫn đám cháu ra ngoài kiếm đồ ăn, hắn đây là người thích ăn ngon, tìm được trứng chim cũng không nỡ ăn, ăn hai quả, còn lại đem vè cho cháu trai cháu gái mỗi đứa một quả, kết quả bọn họ lại đối xử với hắn như vậy!

Hôm nay còn muốn tới chia tiền của hắn, đừng nói không có cửa, mà ngay cửa sổ cũng không có, đừng nghĩ có thể cầm được một đồng nào của hắn.

"Vậy được, vậy em sẽ giữ, hiện tại còn chưa tách ra, số tiền này cũng không thể làm đồ ngon cho anh được, anh giữ lại một chút. Nếu như làm việc mệt mỏi thì anh đi vào huyện thành bồi bổ nhé?" Diệp Sở Sở vừa nói, lấy ra một phần tiền và phiếu gạo phiếu thịt đưa cho hắn.

Hành động này khiến Triệu Văn Thao cảm động, rất cảm động, hắn cảm thấy vợ hắn thật sự thương hắn, quan tâm hắn.

"Không trách trước đó mẹ anh nói với anh, nhất định phải có vợ mới được, có vợ mới có người biết lo biết thương anh." Triệu Văn Thao nói.

Gò má Diệp Sở Sở ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

"Tiền em cứ giữ, cứ để ở chỗ em, hai vợ chồng chúng ta là một, người cùng một thuyền, sao anh có thể ăn một mình để em nhìn chứ? Muốn ăn thì phải cùng nhau đi ăn." Triệu Văn Thao cũng rất hiểu chuyện, nói.

Diệp Sở Sở cảm động nhìn hắn, trong lòng ngọt hơn uống mật ong, sao số cô lại tốt như vậy chứ?

"Anh nằm nghỉ đi, em đi giúp mẹ." Diệp Sở Sở cảm động xong thì cất tiền, nói.

Triệu Văn Thao gật đầu: "Được, anh nghỉ một lát."

Chờ Diệp Sở Sở đi, Triệu Văn Thao mới nhìn nơi cô nàng giấu tiền, đúng là cô gái ngốc, cũng không biết tránh hắn mà cất, giấu trước mặt hắn, không sợ ăn cầm đi ra ngoài ăn chơi vơi người khác sao?

Nhưng mà cảm giác được vợ mình tin tưởng, thật sự khỏi nói, rất tốt.

Triệu Văn Thao nhắm mắt lại ngủ một lát, hôm nay bị trận đòn thật sự không thoải mái cho lắm.

Diệp Sở Sở cũng biết cho nên mới tới đây giúp bà Triệu làm việc, đồng thời nhỏ giọng nói: "Mẹ, có thể nấu cho Văn Thao nhà con một quả trứng gà được không. Hôm nay anh ấy chịu cực khổ, những cây gậy kia rơi vào trên người anh ấy mà anh ấy cũng muốn che chở con."

Diệp Sở Sở vừa nói, hốc mắt không nhịn được liền đỏ lên.

Bà Triệu vội vàng an ủi: "Không sao không sao, nó chịu đòn không ít, mấy cây gậy như vậy không ăn nhằm gì đâu."

Trong lòng thì nói đừng nhìn cô con dâu nhỏ chửi mắng con trai nhỏ của bà không ít lần, nhưng lúc cần vẫn thương đàn ông của mình nhất, lúc này nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, vì vậy bà Triệu rất hài lòng.

Cô con dâu thông cảm và thương yêu chồng như vậy đúng là không tệ một chút nào.

Cho nên bà Triệu trực tiếp nấu hai quả trứng gà, cho hai vợ chồng bọn họ mỗi người một quả.

Diệp Sở Sở vô cùng ngượng ngùng nói: "Mẹ, con không cần, cho Văn Thao ăn là được."

"Hôm nay con cũng bị dọa sợ, bồi bổi cho tốt. Nhưng mà hôm nay hai đứa lên bệnh viện, bác sĩ có nói gì không?" Bà Triệu nói.

"Không có, chỉ nói thân thể rất tốt, chẳng qua là thời điểm chưa tới." Diệp Sở Sở nhỏ giọng nói.

Có chút xấu hổ, dẫu sao đây là nói láo, cô và Văn Thao nhà cô cũng không đi bệnh viện mà trực tiếp đi ăn một bữa. Bởi vì trời nóng nên bọn họ còn lấy số tiền bà cho đi khám bệnh để mua kem ăn, mỗi người một cây.

Xem bệnh gì chứ, toàn chui vào trong bụng.

"Đừng vội, hai đứa mới kết hôn chưa bao lâu, nhưng mà sắp tới là mùa thu hoạch, hai đứa kiềm chế một chút, nếu có thể thì qua mùa thu hoạch hẵng có bầu, vậy thì tốt nhất, đến lúc đó cũng rảnh rỗi, không phải mệt mỏi." Bà Triệu nói.

Đang lúc nói chuyện, trứng gà đã nấu chín, bà Triệu nhanh nhẹn bỏ qua nước lạnh cho nguội rồi kín đáo đưa cho cô: "Mau cầm về đi, nếu không lát nữa các chị dâu của con sẽ trở lại đó."

Diệp Sở Sở cũng biết, cho nên liền giấu kỹ hai quả trứng gà lén lút trở về trong phòng.

Nhà lão Triệu có không ít người cho nên cũng chen lấn nhau, vốn dĩ Triệu Văn Thao là ở phía trước, nhưng sau đó đám cháu của hắn thật sự quá nhiều.

Thế là hắn sửa lại hậu viện, đưa căn phòng của mình cho mấy đứa cháu.

Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì không ở chung với anh chị, hậu viện này còn tương đối độc lập.

Diệp Sở Sở vừa phòng liền thấy Triệu Văn Thao đã ngủ, cô cũng không gọi hắn mà cất trứng gà đi để lại cho hắn ăn tối, sau đó cô ra ngoài làm những chuyện lặt vặt khác.

Đừng nghĩ cô xuất thân là con gái của gian thần mà lầm, chuyện gì cô cũng biết làm cả, chính vì vậy kiếp trước cô mới có thể thành công ở lại bên cạnh thế tử gia.

Ăn uống và sinh hoạt thường ngày của thế tử gia đều do một mình cô phụ trách, không mượn tay người ngoài.

Lúc cha Triệu dẫn vợ chồng các anh chị về, cả viện đã được quét dọn sạch s ẽ.

Nhìn thấy mọi người cùng trở lại, Diệp Sở Sở lập tức lấy bình nước ra rót nước cho bọn họ.

Thấy vợ lão sáu ân cần như vậy, mấy chị em dâu đều nhịn không được trố mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ nước này tốn tiền sao?

Chị ba và chị tư không tỏ thái độ gì, nhưng chị hai thân là chị dâu cả trong nhà, nhìn Diệp Sở Sở nói: "Em sáu, hôm nay hai vợ chồng em vào thành kiểm tra sức khỏe thế nào rồi?"

Diệp Sở Sở cũng biết hôm nay mình không đi làm, những chị em dâu này khẳng định sẽ có ý kiến, nói: "Cảm ơn chị hai quan tâm, em đã khám xong, cũng không vấn đề lớn lao gì, chỉ nói sức khỏe hơi kém."

Vóc người này của cô không cần nói cũng biết chắc là không tốt hơn chút nào, nhưng mà bây giờ người cũng thế này rồi, Diệp Sở Sở chỉ muốn dưỡng cho thân thể mình tốt lên thôi.

Như vậy cũng có thể sớm sinh cho thế tử một đứa bé.

Nghĩ tới đây, Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng, nhưng nói đến trẻ con, Diệp Sở Sở liền nhìn về phía đám trẻ ngoài sân.

Anh hai và chị hai năm nay đã hơn ba mươi, có hai trai một gái.

Anh ba chị ba có một trai một gái.

Còn anh tư và chị tư trước mắt chưa có con trai, hai đứa đều là con gái.

Bởi vì điều kiện gia đình cũng tương đối có hạn, bọn nhỏ không phải ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều giống như khỉ con.

Chẳng qua là khỉ con cũng tốt, cô cũng muốn sinh khỉ con cho thế tử.

Nhưng mà cô nói ra lời này khiến chị tư bĩu môi một cái, nói: "Nếu sức khỏe của em còn yếu như vậy thì bọn chị không phải chịu thiệt à?"

Chị tư cảm thấy cực kỳ nguy cơ.

Bởi vì sau khi cô ta gả vào, sinh liên tiếp hai đứa đều là con gái. Nếu nhà lão sáu có một đứa con trai thì há chẳng phải trong đám anh em nhà họ Triệu chỉ có một mình cô ta không có con trai à.

Đến lúc đó chẳng khác nào bị coi nhẹ, không có tiếng nói trong nhà cả.

"Lời này của chị tư cũng không sai, trước khi em gả qua, mẹ em có cố gắng bồi bổ cho em, đặc biệt giết một con gà hầm cho em ăn, mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nhưng bây giờ em còn chưa có bầu, em cảm thấy duyên phận còn chưa tới." Diệp Sở Sở liền nói.

Cha mẹ ruột của cô kiếp này không giống như kiếp trước. Kiếp này, cha mẹ rất thương cô.

Chị tư nghe vậy thì nói không ra lời.

Những chị dâu khác nhất thời cũng không thể nói gì hơn.

Nhà mẹ đẻ của em dâu thứ sáu này cũng không phải là tiểu hộ gì, người ta là con gái cưng, cha mẹ đều rất thương yêu, trước khi xuất giá bọn họ đúng là có nghe nói chuyện nhà lão Trương giết gà bồi bổ thân thể cho con gái yêu.

Một ngày một trứng là chuyện ai cũng biết.

Mà sở dĩ em sáu gả tới đây có tiếng nói trong nhà như vậy cũng là vì người ta còn đem theo không ít đồ tới.

Ví dụ như trong phòng của hai vợ chồng son, trừ tủ ra còn có một cái mền, thậm chí còn có một chậu nước rửa mặt và một bình nước bằng gốm!

Đồ mang theo tới như vậy đã là quá nhiều rồi, người bình thường có nhà nào chịu đưa nhiều của hồi môn như vậy chứ?

Ví dụ như ba chị em dâu bọn họ, ban đầu lúc gả vào, mỗi người chỉ có hai bộ quần áo cũ, những thứ khác gì cũng không có.

Cho nên người ta có tiếng nói là đúng rồi.

Thật ra nếu so với người ngoài, khí sắc này của Diệp Sở Sở phải nói là vô cùng tốt, chẳng qua là tiêu chuẩn của Diệp Sở Sở cao, cô cảm thấy khí sắc này của mình không tốt, vẫn phải nghĩ cách bổ thân thể mới được, nếu không làm sao có thể sinh được một thằng nhóc mập mạp được chứ?

"Ba anh đi rửa mặt một chút, còn đám Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản, Đại Nha cũng vậy, đã có thể ăn cơm tối rồi." Diệp Sở Sở không quan tâm đến suy nghĩ của đám chị em dâu, mà cười nói.

Đám người anh hai nghe vậy thì lần lượt đi rửa mặt.

Thiết Đản, Lư Đản là con trai của anh hai, Mã Đản là con trai của anh ba, đây là tên ở nhà của các cháu, cháu gái tên là Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha.

Mặc dù vừa mới đến, nhưng trí nhớ cũng không khó mà dễ tiếp nhận hơn nữa.

Đại Nha là con của anh hai, Nhị Nha là con của anh ba, Tam Nha và Tứ Nha là hai đứa con gái nhà anh tư.

Mọi người thì đều đi rửa mặt hết.

Cha Triệu là được đối xử tốt nhất, bởi vì Diệp Sở Sở dùng một cái chậu riêng múc nước cho ông, còn để một cái khăn lông ở bên cạnh cho ông rửa mặt và lau tay.

Chị tư thầm bỉu môi, chê cô cứ thích làm màu làm mè!

Lúc này là thời điểm nóng nhất trong năm, buổi trưa tiếng huýt sáo vang lên thì đi làm, cho tới bây giờ mới xong việc về nhà, thật là mệt muốn chết.

Diệp Sở Sở vào trong giúp bà Triệu bưng cơm nước tối nay ra.

Thật ra thì cũng không có cơm nước gì cả mà chỉ là cháo bắp.

Kiếp trước lúc Diệp Sở Sở bị lưu đày cũng không sống tốt, cho nên cô ăn khổ sống khổ rồi, nồi cháo bắp này cũng không khác khi đó là bao.

Chẳng qua là sau khi vào vương phủ đi theo hầu thế tử gia, cô ăn uống còn tốt hơn cả tiểu thư nhà quan.

Bên người thế tử cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ có một mình cô mà thôi, có lúc cô sẽ không nhịn được tự mình đa tình mà nghĩ, trong lòng là thế tử gia không phải là. . . Thích cô đó chứ?

Dĩ nhiên, kiếp trước, mãi cho đến chết thế tử gia cũng chưa nói với cô điều đó, cô chỉ nhớ đêm hôm đó thế tử gia rời đi, hắn đã cho cô rất nhiều ngân phiếu, đủ cho cô mua nhà sống cả đời, sắp xếp cô rời khỏi cuộc sống của hắn.

Chẳng qua là cô nào chịu rời đi chứ? Thế tử gia vừa đi, cô đã lập tức bám theo đến cùng.

"Sở Sở, đi kêu Văn Thao dậy ăn cơm." Bà Triệu nói.

"Lại đang ngủ?" Cha Triệu liền cau mày nói.

"Cha, hôm nay trên đường chúng con đi về nhà không biết ở đâu nhảy ra một bọn cướp, cướp bóc đồ của một đại tẩu, Văn Thao thấy vậy đi tới cứu người nhưng mà bị đánh một trận, con vừa xoa rượu thuốc cho anh ấy, trên lưng và cánh tay đều là vết thương!" Diệp Sở Sở vội nói.

"Còn có chuyện này?" Mấy anh trai nghe vậy đều sửng sốt.

Đám chị dâu cũng nhìn cô.

"Dạ." Diệp Sở Sở gật đầu một cái, nói: "Không tin mọi người hỏi mẹ, chồng của người ta còn cảm kích bọn em, cưỡi xe đạp đưa chúng em về nhà."

"Người trong thôn đều biết, các người ra hỏi thăm một chút thì sẽ biết, sự việc xảy ra ở thôn sau núi kia." Bà Triệu nói.

"Anh ấy bị đả thương cho nên con mới bảo anh ấy đi nghỉ ngơi một chút." Diệp Sở Sở nói.

"Vậy đi kêu chú sáu dậy đi, dậy ăn cơm, nếu không chờ lát nữa đồ ăn sẽ nguội." Anh ba nói.

Diệp Sở Sở liền đi kêu Triệu Văn Thao dậy.

Triệu Văn Thao đang mơ được ăn bánh bao, bánh bao thịt lớn vừa được nhân viên tiệm cơm Quốc Doanh bưng lên, hắn đang muốn cầm lên ăn thì liền bị tiếng kêu của vợ làm cho tỉnh mộng.

Triệu Văn Thao liền cảm thấy thất vọng.

"Văn Thao, trước dậy ăn cơm, ăn xong ngủ tiếp được không?" Diệp Sở Sở ân cần nhìn hắn nói.

Triệu Văn Thao còn có thể làm gì? Chỉ có thể dậy chứ sao, bánh bao thịt màu trắng trong mơ cứ thế một đi không trở lại.

Hắn quyết định lần sau vào trong thành sẽ đi nếm thử hương vị của bánh bao thịt màu trắng này!

Lúc Triệu Văn Thao mặc quần áo xong định đi ra ngoài thì Diệp Sở Sở lại kêu hăn lại, từ dưới gối mò ra hai quả trứng gà, nhỏ giọng nói: "Mẹ nấu cho anh, anh ăn hết đi, ăn xong rồi thì ra ăn cơm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play