“Thời kỳ đầu tiên này thì chúng ta cứ thử hiệu quả trước đã, đợi có hiệu quả em sẽ ký một bản thỏa thuận với anh, chính là hợp đồng ấy ạ. Đương nhiên bất kể thời kỳ đầu tiên này có kiếm được tiền hay không, anh cũng sẽ có tiền lương, bao nhiêu thì chúng ta có thể thương lượng.” Chu Mẫn nói.
Diệp Minh Bắc nhìn về phía anh tư.
Anh tư hết sức ngại ngùng: “Anh ở nơi này ăn không uống không, làm phiền các em không ít, bao nhiêu tiền đều được, đừng quên khấu trừ tiền ăn ở của anh nhé.”
Nếu là trước đây, anh tư sẽ không nói ra được lời như vậy nhưng kể từ khi cùng Triệu Văn Thao đi buôn bán gạo một chuyến, anh ta đã có nhận thức sau sắc đối việc sinh tồn ở bên ngoài. Lần mất tiền này càng có sự hiểu biết đối với cuộc sống trong thành phố, kiếm tiền khó nhưng dùng tiền thì dễ, Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn bằng lòng giúp anh ta bán đồ là anh ta đã rất cảm kích rồi, anh ta sẽ không so đo xem cho bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể kiếm về số tiền đã mất là được.
Còn về chuyện sau này, suy nghĩ của anh tư rất đơn giản, đến lúc đó kiếm lại được số tiền đã mất không thiếu một xu thì sẽ may ở trong quần đùi rồi lại đi về phía nam!
Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn không biết suy nghĩ ấy của anh tư, nếu như đã biết thì khẳng định sẽ không nói. Thật ra suy nghĩ của anh tư rất đơn giản, đó chính là không muốn nợ người khác quá nhiều. Dù sao thì Diệp Minh Bắc không phải là anh vợ thứ ba của anh ta, luôn cảm thấy luống cuống với ơn nghĩa này.
“Anh tư không cần suy nghĩ nhiều, mặc dù chúng ta là thân thích nhưng buôn bán là buôn bán, nên tính như thế nào thì vẫn tính như thế.” Chu Mẫn cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play