Nếu như là nói chuyện thì cứ nói đi, Triệu Văn Thao tùy tiện hỏi một câu: “Anh bán cải trắng nhỉ?”
Những lời này đã đâm vào trái tim anh ba, anh buồn buồn nói: "Bán rồi, bán rẻ rồi."
Triệu Văn Thao nghe anh ba bán rẻ một xu, vô lương bật cười.
Thấy hắn cười, anh ba nói: “Bây giờ mọi người trong thôn còn đang nhìn anh mà chê cười đây!” . Sau đó tức giận ném dưa hấu lên bàn: “Không biết chuyện gì mà cải trắng trên chợ bán rẻ quá!”
Thời điểm bán cải trắng ra chợ phải chính xác, quá sớm thì trời nóng không giữ được, cũng không có cách nào để tích dưa chua, còn quá muộn thì tất cả mọi người gần như đều mua hết rồi. Anh không thể khống chế thời gian, vì vậy nên dựa vào thời điểm chênh lệch mà bán kiếm tiền thì không được. Thời điểm anh ba bán không phải không đúng, sở dĩ bán rẻ hơn một phân tiền hoàn toàn là bởi vì số lượng lớn bắp cải trắng được giải phóng mà Triệu Văn Thao kêu Chung Dung thâu vào, sau đó lập tức đẩy đến chợ đồ ăn giá rẻ.
Triệu Văn Thao răn dạy anh ba: “Anh ba, buôn bán chính là thế này, không phải lúc nào cũng không kiếm được tiền, cũng như không phải lúc nào cũng chịu lỗ, chỉ cần kiếm nhiều hơn bù thì chính là lợi nhuận rồi. Về phần bị người ta chê cười, vậy dẹp đi, buôn bán còn sợ người ta chê cười, vậy còn mua bán cái quần gì nữa!"
Lời này quả nhiên nghe được hơn chị ba, anh ba nghe xong thấy trong lòng thư thái hơn chút ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT