Lúc Triệu Văn Thao về nhà, Diệp Sở Sở mới đổi hai cân trứng gà từ bà cụ Phương kia.

Bà cụ Phương năm nay nuôi rất nhiều gà, cho nên có không ít trứng gà dư lại.

Cô cũng không hề nghĩ tới còn có chuyện quanh co này, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Làm thế này có phải không được hay lắm không?"

"Này có gì không tốt? Nhưng mà vợ đừng có nói ra ngoài, chúng ta tự mình biết là được!" Triệu Văn Thao cao giọng.

Diệp Sở Sở gật gật đầu: "Em biết rồi."

Triệu Văn Thao liền nằm lên giường lò, ngáp một cái hỏi: "Vợ, buổi tối chúng ta ăn gì thế?"

"Buổi tối ăn bánh màn thầu, em đã nhào bột xong, sau đó lại rán thêm cái trứng gà, anh xem được không?" Diệp Sở Sở cười hỏi.

Triệu Văn Thao đương nhiên sẽ không ý kiến.

Cho nên buổi tối liền ăn bánh màn thầu cộng thêm một chén trứng chiên, vô cùng ngon miệng.

"Mẹ, đồ ăn của chú sáu mợ sáu thơm như vậy, sao chúng ta chỉ có thể ăn cháo?" Thiết Đản không khỏi nói.

Sắc mặt chị dâu hai cũng có chút cứng ngắc, nói: "Có thể giống nhau à? Chú sáu mợ sáu con bây giờ vẫn chưa có con, hai người bọn họ chỉ cần nuôi sống mình, nhưng nhà chúng ta còn có ba người các con phải nuôi sống, cho nên thức ăn có thể bằng bên kia được sao?"

"Làm gì phải ở riêng, bây giờ ở riêng rồi về sau chú sáu có đưa thịt về thì nhà chúng ta chưa chắc đã có ăn!" Thiết Đản lại nói.

Lư Đản thực đồng ý: "Đúng vậy, ở riêng làm gì, cùng một nhà ăn cơm cùng nhau rất tốt!"

Vừa mới rồi mợ sáu bưng bát bánh màn thầu cùng và trứng gà chiên đi qua, đúng là làm nó thèm gần chết.

Về phần Đại Nha thì không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng là có chút hâm mộ, ở riêng chính xác là chẳng tốt hơn, ở riêng, tất cả việc nhà cô bé phải làm hết.

Lúc chưa chia nhà, còn có Nhị Nha làm cho, mợ sáu cũng có giúp đỡ.

"Một đám cũng chỉ biết đến ăn, mẹ có thể bạc đãi các cô các cậu? Chờ đến năm mới, đến lúc đó làm vằn thắn cho mọi người ăn!" Chị hai nói, lễ mừng năm mới còn không phải là được ăn ngon rồi sao? Làm vằn thắn là tốt rồi.

Về phần vợ chồng chú sáu, lúc này được chia bao nhiêu lúa mạch, cứ như vậy mà ăn? Xem sau này thì còn gì mà ăn nữa!

Hai vợ chồng anh ba Triệu cũng đang nói về chuyện này.

"Hôm nay không tết không lễ, lại đi làm màn thầu, tôi còn vừa mới thấy em dâu sáu còn nấu một chén trứng gà ăn!" Anh ba Triệu nói.

Mã Đản chảy cả nước miếng, nói: "Thơm cực kỳ, nhưng mà thím sáu lại chẳng chia cho con một miếng nào!"

Nhị Nha bĩu môi, nói: "Thím sáu đương nhiên là sẽ không chia cho mày rồi, hiện tại đã ở riêng, các nhà tự ăn riêng, sao phải chia cho mày?"

Chị dâu ba đành nói: "Được rồi, mau ăn đi, bánh khoai lang này ăn cũng ngon lắm."

"Khó ăn chết đi được, có ngon tí nào đâu!" Mã Đản nói.

Chị dâu ba trừng mắt nói: "Vậy thì tí nữa đừng kêu đói! Có khoai lang ăn thì nên lấy làm vui đi, trước kia nạn đói ngay cả vỏ cây chưa chắc mày đã có ăn, còn chê bánh khoai lang khó ăn?"

"Nhưng vốn là ăn không ngon!" Mã Đản oán giận nói.

Anh ba Triệu rốt cuộc cũng chỉ có một đứa con trai này, vội cao giọng: "Vậy ngày mai chúng ta ăn Ngật đáp thang."

"Mới chia nhà mà đòi ăn Ngật đáp thang, sau này anh muốn chết đói à?" Chị dâu ba cao giọng nói.

Anh ba Triệu cũng kinh ngạc: "Sao đột nhiên cô lại keo kiệt thế? Không phải chỉ ăn một chút ngật đáp thôi sao?"

"Tại sao lại nói tôi bủn xỉn, anh cho là quản chuyện nhà dễ dàng như vậy sao, có thể tùy ý muốn cho anh ăn gì là ăn được nấy? Mỗi nhà cũng đã chia ra bao nhiêu cân lúa mạch, không phải đã để dành mấy phần để ăn lễ mừng năm mới sao? Hiện tại mà ăn, vậy thì đến lúc đó lấy gì mà ăn?" Chị dâu ba trực tiếp đen mặt, mắng.

Từ lúc bọn họ ra ở riêng, chị ta hận không thể chia một đồng tiền ra làm hai ba phần, bọn họ còn muốn há mồm nói muốn ăn này ăn nọ.

Anh ba Triệu đều là bị chị ta nói ngây ngẩn cả người, chờ khi phản ứng kịp lại nhìn thấy con gái đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy thật mất mặt, nói: "Cũng không phải ngày nào cũng ăn, không phải tôi đang muốn ăn uống cả nhà mình được cải thiện sao? Chẳng lẽ vất vả một năm, còn không được ăn lấy một bữa ngon?"

"Buổi trưa chú sáu mợ sáu ăn mỳ, buổi tối chú mợ sáu ăn bánh màn thầu với trứng gà chiên." Nhị Nha nói.

Chị ba thật sự là trợn trắng mắt, hai vợ chồng chú sáu này thật đúng không biết tính toán về sau, vừa chia nhà ra là đã sống cuộc sống địa chủ rồi!

Nhưng mà chị ta cũng đồng ý, ngày mai nhà chị ta sẽ ăn Ngật đáp thang!

Bởi vì chuyện này, chị tư còn kéo Diệp Sở Sở đi ra nói chuyện, chị ta hiện tại tự nhận là mình và Diệp Sở Sở mới là cùng một phe, bởi vì cả hai người đều còn không có con trai.

Không giống với hai chị dâu trước có đứa con trai bên cạnh, chỉ thích tính toán nhỏ nhặt.

"Em dâu này, chị cũng biết hiện tại ở riêng, chị không nên xen vào việc của người khác, nhưng mà em với chú sáu cũng không thể cứ sống như vậy được? Lúc này mới được chia ít lúa mạch, buổi trưa ăn mỳ sợi, buổi tối ăn bánh màn thầu, còn làm thêm ba quả trứng gà chiên, đây chính là rất xa xỉ, sống không phải một ngày hai ngày, em nên chú ý thêm mới tốt, bằng không các em cứ ăn như vậy, bao nhiêu tiền cũng không đủ để tiêu pha đâu!" Chị tư nói.

Diệp Sở Sở tốt tính nói: "Chị dâu nói đúng, trong lòng em cũng biết. Hơn nữa, không phải Văn Thao thích ăn sao? Anh ấy thích cho nên em làm cho anh ấy."

Chị tư suýt chút nữa há mồm, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy tình ý của Diệp Sở Sở, chị ta muốn chịu không nổi, nhưng mà thế này cũng không có cách nào, người ta mới kết hôn mấy tháng, tình cảm đương nhiên là vẫn đang còn mặn nồng.

"Về sau em sẽ chú ý, chị dâu cứ về nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa." Diệp Sở Sở cười nói nói.

Chị tư còn có thể nói gì? Chỉ có thể mang một bụng buồn bực đi về.

Còn Diệp Sở Sở, đương nhiên là cô quay về nhà ngủ, về phần Triệu Văn Thao đã ngủ từ lâu, bởi vì ngày mai hắn phải ra cửa khi trời còn chưa sáng.

Nhưng mà cuộc sống hôn nhân mới của vợ chồng nhà này đúng là không ít người quan tâm.

Đám anh em chị dâu thì cũng thôi, mà ngay cả cha Triệu mẹ Triệu cũng có chút lo lắng thay cho họ.

"Văn Thao và Sở Sở cứ sống như thế, chỉ sợ tiền trong tay không bao lâu đã xài hết." Mẹ Triệu nói.

Cha Triệu nói: "Ngày mai bà đi nhắc nhở cho vợ thằng sáu một chút, Văn Thao kén ăn, nhưng mà cũng không thể cứ chiều theo cái miệng nó, phải tính toán lâu dài mới tốt."

Chỉ mới chia nhà mà đã ăn uống như vậy, nhất là đêm nay, đương nhiên, con dâu hiếu thảo, còn chia một ít trứng gà cho hai ông bà già bọn họ.

Nhưng này không phải trọng điểm, trọng điểm là con dâu làm bánh màn thầu.

Một năm rốt cuộc cũng được chia một chút lúa mì, nhưng mà có ai không phải để dành đến năm mới mới ăn? Lúc này đã ăn, vậy thì lễ mừng năm mới tính sao?

"Vậy ngày mai để tôi nói với Sở Sở." Mẹ Triệu gật đầu nói.

Tính tình con mình thế nào mẹ Triệu cũng rất rõ ràng, trước kia vào lúc cơn dâu mới mới bước vào cửa còn tốt, tính tình cũng không phải quá đắn đo, nhưng lại đi ồn ào với con mình.

Nhưng mà từ lúc lần đó con trai mình ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân, ánh mắt con dâu nhìn con trai đúng là dính chặt như keo.

Bà nhìn cũng có chút chịu không nổi.

Hiện giờ đừng nói là kêu con dâu cãi nhau với con trai mình, chỉ sợ là mọi chuyện đều xoay quanh nó.

Mẹ Triệu vừa cảm thấy kiêu ngạo vì sức hút của con trai mình, lại vừa thở dài, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được, bằng không gia đình nhỏ của chúng nó phải như thế nào đây? Nếu cứ thế của cải còn không phải bị con mình ăn cho thấy đáy sao?

Không trách trước kia mọi người đề thích dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là rất hữu hiệu!

 “Anh hùng” Triệu Văn Thao mới sáng sớm ngày hôm sau đã vội vàng ra khỏi nhà.

Diệp Sở Sở có chút lo lắng, nói: "Trời vẫn đang còn tối lắm."

"Vợ cứ tiếp tục ngủ đi, anh sống ở đây từ nhỏ, nhắm mắt anh còn có thể đi, anh đi một đoạn trời vừa sáng là có thể nhìn thấy đường." Triệu Văn Thao vừa mặc quần áo vừa nói.

"Đợi khi anh vào trong thành phố rồi thì mua lấy chút đồ ăn mà ăn, phiếu ăn đã đưa cho anh rồi đấy." Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao cười cười, nói: "Được, anh biết rồi, em tiếp tục ngủ đi, còn sớm."

Hắn đánh ranh qua loa một cái rồi đi ra cửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến chỗ lò mổ bên này, đương nhiên là không muốn để muộn, cho nên lúc hắn tới nơi, kỳ thật trời cũng chỉ mới vừa sáng.

Trời vừa sáng, nhưng mà thời gian cũng không sớm, Thái Tứ Hổ đã chuẩn bị tốt, thấy hắn đến muộn như vậy, nói: "Văn Thao, cậu còn thiếu một chiếc xe đạp đấy."

"Em biết, em đã muốn bảo chị em gom phiếu cho em, nếu có phiếu thì sẽ mua!" Triệu Văn Thao nói.

Thái Tứ Hổ cũng không nói gì, đưa cho hắn bốn cân thịt loại ba, Triệu Văn Thao sáng mắt lên, còn tưởng rằng anh ta cho mình hai ba cân đã là không tồi, không nghĩ tới cho tận bốn cân, không nói hai lời liền tính tiền cho anh ta.

"Mau đi đi, lúc này vào thành cũng không tính là muộn." Thái Tứ Hổ nói.

"Cho dù trễ cũng không sợ, thịt này còn lo bán không được?" Triệu Văn Thao nói.

"Nếu gặp người khác thì biết nói như thế nào không?" Thái Tứ Hổ vẫn có chút lo lắng, hỏi một câu.

"Chuyện đó thì có gì đâu, em đây là vào thành phố thăm chị gái, còn không thể mang được chút thịt cho cháu gái và cháu trai được sao?" Triệu Văn Thao nói.

Thái Tứ Hổ lúc này mới yên tâm, cười cười, nói: "Hôm nay cứ như vậy, sau này tôi sẽ tranh thủ lấy thêm nhiều chút."

Triệu Văn Thao nói đừng với anh ta, sau đó mang theo bao tải vào thành phố.

Bởi vì hai chị của hắn đều ở thị trấn này, tuy rằng không thể thường xuyên đến thị trấn này, nhưng mà Triệu Văn Thao lại vô cùng rành đường.

Hắn cũng không đi phố An Hưng bên kia, thịt như vậy làm sao mang qua phố An Hưng kia bán? Hơn nữa thịt này của hắn nguồn gốc không rõ, cũng dễ dàng chuốc lấy phiền toái, cho nên quên đi.

Hắn chọn nơi dân cư đông đúc, sau đó chuyên môn chọn những bà cụ ở đó để mua bán.

Cũng chỉ có vài cân thịt mà thôi, hắn mua chỗ Thái Tứ Hổ là một cân năm hào bốn, hắn bán đi là tám hào sáu, một cân có thể kiếm được ba hào hai.

Hơn nữa hắn còn thu phiếu, phiếu gì đều được, hắn đều lấy hết.

Không mất bao nhiêu thời gian, mấy cân thịt hắn đều bán hết.

Buôn bán xong hắn được lời bốn phiếu lương thực cộng thêm một đồng hai hào tám!

Cái này làm cho mắt Triệu Văn Thao tỏa sáng, hắn cảm thấy được phần vất vả này vô cùng đáng giá!

Lại đến quán ăn quốc doanh bỏ tiền mua bánh bao thịt, hắn còn có chút tiếc nuối, nghĩ nghĩ rồi lấy hai cái bánh bao, một cái bánh bao dùng giấy dầu bọc lại bỏ vào trong ngực, để dành mang về cho vợ hắn ăn, còn mình gặm cái còn lại, vừa ăn vừa đến nhà chị năm của hắn ở thành Đông.

Nhưng mà khi hắn đến cả nhà chị năm đều đã đi làm.

Không có cách nào Triệu Văn Thao đành chạy đến nhà máy sản xuất kem đánh răng bên này tìm chị năm của hắn.

Chị năm Triệu kinh ngạc nói: "Mới sáng sớm mà cậu lại chạy vào thành rồi à, đã ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi, chị năm, em là tới hỏi chuyện xe đạp, có tin tức gì không?" Triệu Văn Thao nói.

"Nào có nhanh như vậy." Chị năm Triệu nói: "Cậu không cần sốt ruột, chị cho ngươi đi hỏi kỹ rồi, hai ngày nữa anh rể của cậu sẽ trở lại, anh ấy quen biết rộng, đến lúc đó để anh ấy hỏi cho cậu."

"Vậy thì tốt." Triệu Văn Thao gật gật đầu.

"Đi mua cái bánh bao thịt ăn đi." Chị năm Triệu cho hắn tiền với phiếu.

Triệu Văn Thao vốn là muốn nhận, nhưng lại nghĩ đến lời nói của vợ mình, cho nên do dự một chút liền từ chối: "Chị năm, ngày hôm qua bọn em đã ra ở riêng, em đã tự có tiền rồi."

"Sao lại chia nhà nhanh vậy?" Chị năm Triệu bất ngờ nói.

"Này về rồi nói sau, chị năm đi vào làm việc trước đi, em đi qua nhà chị cả chút." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy giữa trưa lại đây ăn cơm?" Chị năm Triệu nói.

"Không cần đâu, em đi qua nhà chị cả chút rồi về nhà." Triệu Văn Thao nói.

Chị năm Triệu vẫn cứ cho hắn tiền với phiếu, dặn hắn nhớ rõ đi mua chút gì đó mà ăn, đừng để bụng đói về nhà.

Triệu Văn Thao cũng nhận, chị năm hắn là một phú bà, cũng không cần quá khách khí với chị ấy.

Công việc của anh rể năm của hắn tiền lương cao thật sự, đây là một chuyện, lại có cả tiền lương của chị năm hắn, gia đình rất sung mãn hạnh phúc.

Đương nhiên, hắn biết chị năm hắn thương hắn.

Triệu Văn Thao lại tới bên chị cả bên này.

Chị cả Triệu hôm nay ở nhà, còn có cháu ngoại Phù Phù.

"Thằng sáu?" Nhìn thấy Triệu Văn Thao, chị cả Triệu thật sự rất vui, vội vàng hỏi: "Sao lúc này lại vào thành? Đã ăn cơm chưa, chị đi hâm chút đồ ăn cho cậu nhé?"

"Không cần, em ăn rồi, mới vừa qua thăm chị năm, chị năm lại cho em tiền với phiếu rồi." Triệu Văn Thao cười cười: "Em đến đây cũng định nói với chị cả một câu, tụi em ở riêng, ngày hôm qua mới chia nhà xong."

Chị cả Triệu cũng vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Sao lại chia nhà? Đang êm đẹp sao lại ở riêng? Có phải hay vợ cậu với mấy em dâu lại ồn ào với nhau đúng không?"

"Nào có, vợ em tính tình nhát như thỏ, nhu nhược thật sự, nào có chuyện ồn ào với mấy chị dâu?" Triệu Văn Thao thề thốt phủ nhận nói.

Chị cả Triệu sửng sốt một chút, nói: "Vợ cậu cũng không phải hiền lành gì, chuyện này không phải chính miệng cậu nói với chị sao?"

Triệu Văn Thao cũng từng vào thành phố oán giận với hai người chị của mình, nói vợ hắn cứ quản này quản kia, phiền chết hắn luôn.

Cho nên khi nhớ ra chuyện này, Triệu Văn Thao ho khan, nói: "Đã là chuyện quá khứ , vợ em bây giờ rất tốt, ở riêng cũng không phải ý muốn của vợ em, không phải em đã kết hôn sao, anh ba với chị dâu bốn thấy em không vừa mắt, cảm thấy là em ăn bám, cảm thấy rằng vợ chồng em đều ăn cơm do bọn họ làm ra, đều dựa vào bọn họ nuôi sống, cho nên cứ khăng khăng đòi chia nhà, em cũng thật muốn nhìn xem, khi chia nhà là ai sẽ sống tốt nhất!"

Chị cả Triệu lo lắng lo lắng, nói: "Vậy cậu và Sở Sở thế nào? Ở riêng, về sau đứa nhỏ ai trông giúp?"

"Đương nhiên là vợ em trông con rồi." Triệu Văn Thao nói.

Chị cả Triệu nói: "Vợ cậu trông? Nếu như vợ cậu trông con thì con bé đi làm việc thế nào? Chẳng lẽ phải dựa vào một mình cậu gánh?"

"Đúng vậy, em là trụ cột trong nhà, không dựa vào em thì dựa vào ai?" Triệu Văn Thao ra vẻ đương nhiên nói.

Chị cả Triệu nhìn thằng em trai, em trai chị ta cùng kém chị đến mười bốn tuổi, năm chị đi lấy chồng là mười tám tuổi, khi đấy thằng em chị cũng chỉ mới bốn tuổi.

Tuy rằng năm nay đã hai mươi, cũng đã kết hôn, đã là người lớn, nhưng ở trong lòng chị thì nó cũng chỉ là thằng em trai bé bỏng.

"Nếu chỉ dựa vào cậu, chị cảm thấy hai vợ chồng các cậu sẽ phải mang theo con mình đi ăn không khí đấy." Chị cả Triệu ăn ngay nói thật nói.

Triệu Văn Thao nói: "Chị năm nói với em phố An Hưng bên kia có thể mua bán, đến lúc đó em chuyển vài thứ vào thành đi bán, vậy thì không phải là kiếm được chút tiền sao?"

"Cậu muốn làm việc buôn bán?" Chị cả Triệu kinh ngạc nói.

"Thế nào, chị vẫn còn khinh thường việc buôn bán?" Triệu Văn Thao nhìn thấy vẻ mặt chị mình thay đổi thì nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play