Mộng Khiết gọi taxi tới bệnh viện.

Trên đường đi cô ta nguyền rủa Mộng Viện cả ngàn lần, mối thù này cô ta nhất định sẽ khắc sâu vào trong lòng.

Ở nhà chú hai, hai mẹ con vừa nói chuyện điện thoại xong thì thấy Mộng Kiến Quốc từ phòng làm việc đi ra.

Nhìn thấy vợ mình Tần Lệ đang vội vã thay giày với vẻ mặt tức giận liền hỏi: “Mấy giờ rồi còn không ở nhà ăn cơm mà lại đi đâu đấy?”

“Kiến Quốc, vừa nãy Tiểu Khiết tới gặp Viện Viện, vốn dĩ em gái tốt bụng muốn tới hỏi thăm chị mà Viện Viện lại không nói không rằng bẻ gãy tay Tiểu Khiết. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem thế nào, con bé từ nhỏ đã sợ đau, chỉ tiêm thuốc thôi mà cũng sợ đến phát khóc, lần này còn bị gãy tay nữa, khéo giờ này đang khóc ầm ở trong bệnh viện cũng nên.”

“Cái gì cơ? Con bé Viện Viện này coi trời bằng vung đấy à?”

“Không những thế còn nói là muốn thay chúng ta dạy dỗ Tiểu Khiết nữa.”

“Con bé khốn nạn này sao giờ lại thành ra như vậy chứ? Vừa mới trút giận ở trong phòng làm việc, chắc chắn là vẫn còn khó chịu nên mới giận cá chém thớt lên đầu Tiểu Khiết rồi.”

Hai vợ chồng thay giày rồi đi ra ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng.

Tần Lệ ngồi trong xe hai mắt đỏ hoe, ngồi bên cạnh Mộng Kiến Quốc nói: “Thật ra chúng ta đều đã nhìn Viện Viện trưởng thành, có lẽ là do cùng một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ nên trong lòng cảm thấy khó chịu. Nhưng chẳng phải chúng ta cũng vẫn luôn nghĩ cho con bé đấy thôi? Ngày xưa bằng tuổi con bé em đã lấy anh rồi.”

“Đúng vậy, con gái bây giờ cứ thích thanh cao ngạo mạn, nếu muộn thêm chút nữa thì tìm đâu ra được một gia đình tốt đây?”

“Đằng nào thì cũng phải kết hôn, tìm một người như ông chủ Vu có phải hơn không, tuổi tác không quá lớn, lại biết đối nhân xử thế, vợ cũ cũng mất rồi sẽ không thể tới gây rối được, sau này tài sản trong nhà cũng tới lượt con bé quản lý còn gì.”

“Đúng thế, đàn ông được cái mặt đẹp thì làm được gì, biết kiếm tiền là được rồi.”

Ông chủ Vu là một trong những doanh nhân hàng đầu ở khu Hà Yến, nếu như Mộng Viện đồng ý kết hôn, tốt nhất là sinh thêm một đứa con trai nữa, sau này chẳng phải nắm toàn bộ nhà họ Vu trong tay hay sao!

Môn đăng hộ đối, phu xướng phụ tuỳ*, chuyện tốt như thế cơ mà!

*Phu xướng phụ tuỳ: Chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.

Còn về phần gia sản của nhà họ Mộng thì vẫn nên để người họ Mộng quản lý, Mộng Hạo Nhiên cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên học cách tiếp quản sự nghiệp gia đình rồi.

Mộng Khiết cũng chẳng mấy mà tốt nghiệp đại học, nếu như trong mấy năm này mà gặp được đối tượng phù hợp thì sẽ dùng biệt thự của nhà anh cả làm của hồi môn, vừa giữ được mặt mũi, vừa có tiếng nói trong gia đình nhà chồng.

Hai vợ chồng bàn tới bàn lui, hoàn toàn quên mất rằng không chỉ căn biệt thự mà toàn bộ tài sản của Mộng Kiến Bình đều sẽ do Mộng Viện thừa kế.

Bọn họ thậm chí còn không có tư cách can dự vào chứ đừng nói là bây giờ lại còn đứng đó chỉ tay năm ngón, không muốn bỏ qua một tấc đất nào của nhà anh cả.

Thật ra Mộng Viện ra tay cũng biết nặng nhẹ, chấn thương của Mộng Khiết chỉ cần tới gặp bác sĩ chỉnh hình nắn lại xương là được.

Mộng Khiết cảm thấy có chút đắc ý khi thấy ba mẹ mình tới, cô ta biết mẹ kiểu gì cũng sẽ nói hết mọi chuyện cho ba nghe.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao Viện Viện lại đánh con?”

Nghe thấy ba hỏi, Mộng Khiết mím môi ấm ức nói: “Con có lòng tốt định tới thăm Mộng Viện, ai mà biết được chị ấy lại mang một người đàn ông tới ở trong biệt thự cơ chứ… Con cũng không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, chắc là do con tới không đúng lúc, chị ấy khó chịu nên tát vào mặt con, con hỏi có chuyện gì thì chị ấy lao tới bẻ tay con. Ba ơi, có phải con làm sai chuyện gì rồi không ạ?”

Mộng Kiến Quốc mím chặt môi, không ngờ cô cháu gái này lại thế mà lại đưa đàn ông về biệt thự, phản ứng lại còn dữ dội như vậy, nhất định là do Tiểu Khiết đến đúng lúc bọn họ đang ân ái với nhau rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play