Mộng Viện thoáng kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
Cô dụi mắt, phát hiện người kia vẫn đứng đó rất chân thật, thế là tất cả những ấm ức vừa rồi hóa thành sức mạnh, khiến cô lấy can đảm chạy về phía anh ta.
Hai người đứng đó lẳng lặng ôm nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau.
Cuối cùng những giọt nước mắt đè nén cũng đã rơi vào lòng anh ta.
Hà Thanh Hàn đợi cô khóc xong rồi mới dịu dàng xoa mái tóc cô: “Anh bay mười mấy tiếng về đây, sắp không đứng nổi nữa rồi.”
Mộng Viện lau khô nước mắt, nhìn Hạ Thanh Hàn thì phát hiện gương mặt anh hơi tái nhợt.
“Đi thôi, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi một lát, chút nữa em sẽ nấu bát mì trứng gà cà chua cho anh.”
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Thanh Hàn vào nhà Mộng Viện, nhưng lần này đến thì thấy bức di ảnh trắng đen treo trên bức tường, thế là anh ta đặt hành lý xuống rồi đi thắp nén nhang cho di ảnh.
“Khi làm dự án, anh đã ở lại đó chừng nửa năm và không liên lạc được với bên ngoài. Đợi khi dự án hoàn thành, anh vừa lấy điện thoại ra và thấy những bức ảnh em đăng trên QQ, dự đoán có điều chẳng lành nhưng không ngờ anh vẫn đến chậm một bước.”
Lúc đó hai người đang dỗi nhau nên đã xóa kết bạn Wechat.
Nào ngờ anh ta là người cẩn thận nên đã mò mẫm cách khác để tìm hiểu tình hình gần đây của cô.
“Tai nạn trời ban, không thể tránh được, đây là chuyện mà chúng ta không nhúng tay vào được.”
Hạ Thanh Hàn nhận lấy cốc nước mà cô đưa đến, anh ngồi trên sô pha và uống nước, thấy cô đã gầy đi trông thấy thì bỗng đau lòng.
“Bác trai trên trời có linh thiêng cũng sẽ hy vọng em sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.”
“Ừm, em đã biết. Anh ăn chút gì đó trước rồi nghỉ ngơi hay đi nghỉ ngơi trước rồi mới ăn gì đó?”
“Anh đã ăn vài món đơn giản trên máy bay rồi, anh có thể ngủ lại phòng khách của nhà em được không?”
Mộng Viện đi lấy một bộ đồ ngủ, cô định khi về sẽ tặng nó cho ba mình, không ngờ chưa kịp tặng quà thì ba của cô đã không còn trên đời nữa.
“Đây là bộ đồ ngủ mới tinh, anh thay đồ và nghỉ ngơi đi, ga giường trong phòng khách vừa được đổi mới nên rất sạch sẽ.”
Hạ Thanh Hàn không từ chối, lúc này anh ta đã thấm mệt nên đi thẳng lên lầu hai nghỉ ngơi.
Mộng Viện dọn dẹp đồ đạc trong nhà, cô nhìn hành lý thầm nghĩ, thỉnh thoảng tìm được bờ vai dày rộng để dựa vào cũng không phải chuyện xấu.
Những việc trước kia đều đã qua rồi, dù sao lúc ấy ai cũng là học sinh nên tâm lý vẫn chưa ổn định.
Dù thế nào đi nữa, anh ta đã trở về vào lúc cô đau khổ nhất.
Mối quan hệ của hai người sau này sẽ đi đến đâu thì để tương lai nói tiếp, ít nhất hiện giờ cô không còn thấy cô đơn vì đã có anh ta ở bên cạnh.
Cố Tinh Hà xử lý công việc xong thì quay về khách sạn, phát hiện không thấy cô ở đâu cả.
“Lúc cô ấy ra ngoài tính tiền thì nghe phục vụ nói có người tính rồi, cô ấy đã hỏi ai là người thanh toán cho cô ấy?”
Anh không hề biết Mộng Viện nghĩ chú hai đã đưa mình đến đây, bởi vì ông ta không biết mật mã nhà cô nên chỉ đành đưa cô đến khách sạn.
Mộng Viện gọt trái cây, rửa tay sạch sẽ, sau đó thấy một nick lạ gửi Wechat cho cô.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Người nhắn chỉ đơn giản hỏi thăm bốn chữ, tên là “Patrick Star”.
Người này là ai? Hình như cô không có ấn tượng gì với đối phương.
Giờ cô như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô rất sợ những người bạn qua mạng kỳ lạ gây ra những chuyện không cần thiết, vì vậy cô đã thẳng tay block “Patrick Star”.
Cố Tinh Hà đợi rất lâu nhưng không thấy cô trả lời, thế là anh bèn sốt ruột nhắn thêm.
“SpongeBob, tôi là Patrick Star, cô đã quên tôi rồi sao?”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì dòng chữ “Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn” hiện lên.
Cố Tinh Hà suýt đã phun máu lên màn hình điện thoại.
Rõ ràng anh đã kết bạn, sửa lại ảnh đại diện, thế mà cô vẫn chưa nhận ra anh ư?
Vả lại cái tên “Patrick Star” là do cô đã chủ động đặt cho anh ngày xưa đấy.
Cố Tinh Hà điều tra thông tin về cô, sau đó quyết định đích thân đến nhà cô một chuyến, nói hết mọi chuyện cho rõ ràng.
Anh lái xe đi với tâm trạng vui vẻ và đầy mong đợi. Hai người xa cách nhiều năm, cuối cùng đã có cơ hội tâm sự với nhau, đúng là chuyện tốt đến nhường nào.
Hai mươi phút sau, anh đỗ xe ở cách biệt thự của Mộng Viên không xa.
Cố Tinh Hà dừng xe, bước xuống mở cốp sau, lấy một hộp quà và bó hoa tươi ra ngoài.
Anh mỉm cười đóng cốp xe lại, mới vừa bước được một bước thì nụ cười đã đông cứng trên môi.
Cố Tinh Hà nhìn thấy Hạ Thanh Hàn mặc bộ đồ ngủ nam, tay xách túi rác ném vào thùng rác ở cách đó không xa. Anh ta từ từ đi đến gần cửa, hình như Mộng Viện vừa gọi nên anh ta mới trả lời, sau đó bước vào trong.
Hành vi cực kỳ tự nhiên như thể anh ta là chủ nhân của căn nhà này.
Cố Tinh Hà nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ cơm chiều, Hạ Thanh Hàn mặc bộ đồ ngủ đó để khoe khoang cho ai xem?
Cố Tinh Hà nhớ lại trong điện thoại của Mộng Viện không có bất cứ thứ gì liên quan đến Hạ Thanh Hàn, tại sao hai người tưởng chừng như không có quan hệ gì lại bỗng thân thiết như cặp vợ chồng lâu năm thế này?
Huống chi tối qua anh vừa mới hôn cô nữa.
Cố Tinh Hà đặt hoa và quà vào cốp sau, anh gọi vào Wechat của Mộng Viện, toàn thân đều khó chịu.
Lúc này anh rất muốn bước vào chất vấn cô tại sao, thế nhưng làm vậy có ý nghĩa gì?
Anh nhớ lúc còn học tại đại học Hải Thanh, anh đã trơ mắt chứng kiến Mộng Viện chạy về phía Hạ Thanh Hàn, sau đó hai người khoác tay nhau, vừa cười vừa đi ra khỏi trường.
Trước giờ Cố Tinh Hà không phải người dễ dàng bỏ cuộc nhưng với tính tình của Hạ Thanh Hàn, dám phớt lờ lệnh cấm của Hội Sinh viên và yêu đương công khai, cho thấy anh ta đã can đảm lắm rồi.
Nếu lúc ấy Hạ Thanh Hàn giấu giấu diếm diếm, Cố Tinh Hà sẽ dũng cảm tấn công.
Vì lẽ đó anh cho rằng hai người tôi tình anh nguyện, anh đành làm người tốt giúp người ta như ý muốn, quan trọng hơn hết anh không muốn làm Mộng Viện không vui.
Nhưng điều anh không ngờ rằng lịch sử lại tái diễn, tại sao lần nào anh cũng đến trễ một bước?
Cố Tinh Hà thơ thẩn bước lên xe.
Anh nhớ ra rất nhiều chuyện xưa, tất nhiên đa phần toàn là chuyện liên quan đến Mộng Viện.
Ban đầu anh vốn định tỏ tình trước khi tốt nghiệp, không ngờ Hạ Thanh Hàn giành lấy trái tim của cô trước anh một bước.
Nhìn hai người dần rời đi, anh lê bước chân nặng nề trên bãi tập hồi lâu, tùy tiện vứt bó hoa hồng đỏ tươi vào thùng rác như vứt bỏ trái tim vụn vỡ của mình.
Trương Vũ kéo anh đi chơi bóng, nói gì mồ hôi sẽ làm nhòa đi nước mắt.
“Tôi khóc á? Cậu nói bậy bạ gì đó? Tại vì nắng quá gắt nên chảy mồ hôi đó chứ.”
Anh cởi áo ngoài ra rồi lau qua loa trên mặt, sau đó đánh bóng vào rổ mấy lần liên tiếp. Nếu mồ hôi dư thừa trong cơ thể không bốc hơi kịp thời thì sẽ khó chịu lắm.
“Đội trưởng, chỗ nào cũng có hoa thơm cỏ lạ…”
“Cậu tránh ra, bớt giả vờ giả vịt đi, tôi chơi bóng rổ một lúc rồi sẽ về nhà, sau này đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Chạng vạng tối hôm đó, anh đánh bóng rổ một mình, ánh đèn kéo dài chiếc bóng cô đơn của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT