"Ừm, tớ biết rồi."

"Thần Hi, tớ không biết tại sao chuyện này lại rầm rộ đến vậy. Cậu nghĩ chúng ta có nên nhờ đàn anh bên ngành Kỹ thuật máy tính giúp điều tra người đăng bài không?"

Giang Thần Hi lắc đầu, nói nhỏ: "Không cần đâu, tớ dùng acc clone đăng đấy."

Kim Mân Huyên nín thinh, phải mất một lúc mới sắp xếp được suy nghĩ trong đầu mình, hỏi: "Đừng nói là cậu... muốn thử Hạ Thanh Hàn đấy nhé?"

"Đúng vậy, hơi tiếc là anh ấy không quan tâm."

"Nếu anh ấy không quan tâm thì cứ để tin đồn lan xa đi. Lúc đó cả giảng viên lẫn sinh viên toàn trường đều biết hai người yêu nhau, anh ấy có muốn giải thích thì cũng không ai tin."

"Quá chí lý! Sao cậu không lập đội cổ vũ luôn, mỗi người chung tay âm thầm trả lời thắc mắc của người khác, làm to chuyện này lên. Làm sao cho mấy ngày tới không có bài mới nào được đăng nữa thì càng tốt."

"Khỏi lo, tớ quen admin diễn dàn mà." 

Giang Thần Hi nhìn vẻ mặt đầy đắc chí của Kim Mân Huyên với vẻ ngại ngần. Cha nội admin diễn đàn ăn mặc quê mùa kia hễ thấy Kim Mân Huyên là y như rằng suýt ch ảy nước miếng xuống đất, ai nhìn cũng thấy ghét cả.

Buổi trưa ăn không ngon, Giang Thần Hi nằm trên giường nghỉ ngơi, còn Kim Mân Huyên thì có hẹn đi ăn với admin diễn đàn.

Ban đầu cô ta cũng không muốn đi, khổ nỗi hôm nay Giang Thần Hi đã nhờ vả cô ta nên cô ta đành đồng ý cuộc hẹn.

Hiếm lắm mới có dịp Giang Thần Hi chuyên ra vẻ thanh cao, tự phụ xin xỏ cô ta làm gì, Kim Mân Huyên phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt chứ! 

Admin diễn đàn trường nọ - Giang Lưu - tốt nghiệp ngành Kỹ thuật điện tử truyền thông của đại học Hải Thanh. Kim Mân Huyên từng đăng bài trên diễn đàn trường vài lần, có ảnh selfie, có ảnh chụp góc nghiêng, không biết Giang Lưu liên lạc được với cô ta bằng cách nào.

Vào chương trình nghệ thuật năm ngoái, Kim Mân Huyên trình diễn tiết mục múa đơn xong thì xuống sân khấu. Ban đầu cô ta định lặng lẽ đi xuống hàng cuối cùng thôi.

Ai ngờ Giang Lưu trong bộ vest phẳng phiu lại bước ra trong sự chú ý của đám đông, tặng cô ta một bó hoa hồng đỏ to tướng ngay trước mặt thầy cô và sinh viên đang có mặt tại hội trường.

Cả một bó to như vậy thì hẳn là lên đến chín mươi chín đóa.

Anh ta cầm micro không dây, dõng dạc nói: "Kim Mân Huyên, anh rất thích tiết mục múa của em, mong em hãy nhận tấm lòng kính trọng chân thành nhất của fan nhé!"

Giọng Giang Lưu cực kỳ to, át luôn cả giọng MC đang dẫn chương trình. 

Tiết mục tiếp theo là tiết mục độc tấu piano của Giang Thần Hi, khổ nỗi mọi người đều đang chú ý về phía cửa ra vào.

Kim Mân Huyên thầm đắc chí, cho rằng Giang Lưu này quả là biết cách làm hài lòng người khác. Mặc dù quà không có giá trị quá lớn nhưng ý nghĩa của nó lại làm cô ta rung động con tim.

Năng lực của cô ta vốn không yếu, chẳng qua là do học ở ngành nghệ thuật, bao giờ cũng bị Giang Thần Hi áp chế nên cô ta cứ rầu rĩ về vấn đề này mãi.

Trong tiết mục múa đơn lần này, cô ta diễn xong mà chẳng có lấy tiếng vỗ tay hay huýt sáo nào, trong khi Giang Lưu vừa bày tỏ mình là fan hâm mộ của cô ta là đẩy không khí trong hội trường lên cao trào ngay.

Kim Mân Huyên ra vẻ phân vân không biết có nên nhận hoa không để giữ giá.

"Kim Mân Huyên, nhận đi! Nhận đi!"

Nhận thì nhận vậy. Vốn dĩ Giang Lưu đã nói mình tặng cô ta với tư cách là fan hâm mộ, đâu ảnh hưởng gì tới việc cô ta đi tìm bạn trai, không phải sao?

Kim Mân Huyên mỉm cười, thoải mái nhận bó hoa rồi cúi đầu ngửi, hương hoa thơm ngát thấm vào ruột gan.

"Cảm ơn đàn anh, sau này em sẽ cố gắng hơn nữa."

Tin tức này được đưa lên đầu diễn đàn ngay ngày hôm sau.

Cho dù Giang Lưu này có tướng ngũ đoản, ngoại hình bình thường, tóc cũng thường bóng dầu đến phát sáng nhưng tất cả những khuyết điểm đó đều có thể bỏ qua. Dù gì thì nhờ sự trợ giúp của Giang Lưu, cô ta đã từ một vai phụ không có tiếng tăm thành công thăng cấp thành nữ chính được nhiều người chú ý.

Lúc này, Giang Lưu đã rửa mặt, chải tóc sạch sẽ, thay một chiếc áo sơ mi màu xanh lam. Anh chàng thường ăn mặc xuề xòa, luộm thuộm nay đã tỏa sáng, sạch sẽ hơn hẳn.

Anh ta mở cửa, nắm tay Kim Mân Huyên, ra hiệu cô ta mau vào.

"Huyên Huyên, anh làm bò bít tết cho em này, em nếm thử xem có thích không."

Kim Mân Huyên nhìn lướt qua đ ĩa đồ ăn trên bàn, đúng là không ngon miệng thật, nhưng bây giờ cô ta đang gấp chuyện khác.

"Giang Lưu, vì sao anh gỡ bài đăng đã ghim vậy?"

"Anh chịu, admin chính bắt vậy."

"Không phải anh biết lập trình gì đó sao? Anh không hack rồi ghim bài đó lên đầu trang lại được hả?"

"Trời ạ, gác mấy chuyện đó sang một bên đi em, mau ăn bò bít tết đã, nó nguội bây giờ."

Thấy Giang Lưu lảng sang chuyện khác, Kim Mân Huyên giữ chặt tay anh ta, lắc lư làm nũng, bĩu môi phàn nàn: "Anh đã hứa với em rồi mà, sao giờ anh chẳng chịu để tâm là sao?"

Lần nào Giang Lưu cũng chịu thua trước trò làm nũng của cô ta, chỉ cần cô ta trề môi là anh ta sẽ đồng ý ngay, cho dù đó là điều kiện gì đi nữa.

"Không được, nghe nói bây giờ có người khủng hơn đứng sau kiểm soát rồi, anh không sửa được đâu. Huyên Huyên, đó chỉ là một bài đăng thôi mà? Chúng ta ăn bít tết đi đã, rồi anh viết lại bài khác gây chú ý nhiều hơn cho, nhé?" 

Nghĩa là phải thay bằng bài khác à? 

Kim Mân Huyên quyết định sẽ tung đòn sát thủ. Cô ta kéo Giang Lưu ngồi xuống, sau đó ngồi nghiêng trên đùi anh ta, ôm cổ anh ta mà nhõng nhẽo: "Nhưng đó là bài đăng đầu tiên em viết mà! Vả lại còn leo lên hotsearch nhanh ơi là nhanh nữa, phải giữ lại làm kỷ niệm chứ!"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt làm Giang Lưu hơi mê mẩn, khổ nỗi chuyện này không phải thích gì là làm được!

Giang Lưu quay mặt đi, tìm kiếm môi của Kim Mân Huyên hòng hôn cô ta.

Nhưng Kim Mân Huyên cứ né tránh mãi, vừa né vừa dụ dỗ: "Anh khôi phục bài đi rồi em cho anh hôn một cái."

Giang Lưu gãi đầu, khó xử đến nỗi mặt như mướp đắng.

"Anh bó tay thật mà, em không biết chứ người đứng sau kia đã ra quy định thép là không được đề cập gì về chuyện này thêm lần nào nữa rồi."

"Rốt cuộc người đứng sau kia là ai vậy, anh biết không?"

"Cụ thể thì anh không biết, nghe nói địa vị cao lắm, ngay cả admin chính cũng không dám trêu vào. Em thông cảm cho anh đi mà, anh cũng phải làm đúng bổn phận của mình nữa, dù gì cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình mà. Chờ em tốt nghiệp, chúng ta..."

Giang Lưu hơi ngượng ngùng, anh ta yêu Kim Mân Huyên thật lòng nên muốn chờ cô ta tốt nghiệp xong sẽ cầu hôn ngay.

Kim Mân Huyên bỏ ngoài tai câu cuối cùng. Cô ta hơi nheo mắt, biết giờ có làm nũng đi nữa thì cũng chẳng được tích sự gì.

"Thôi được rồi, nếu không thể khôi phục được bài đăng đó thì anh làm sao cho bài này nổi vào đi." 

"Được, cái này anh làm được! Em mau ăn đi, anh đã nấu bằng cả tấm lòng đấy!"

Kim Mân Huyên đứng dậy, đi tới chỗ ngồi của mình, vừa gượng cười vừa ăn bít tết.

Bây giờ vẫn chưa thể trở mặt với Giang Lưu được, bởi vì kế đến vẫn còn một vài chuyện cần anh ta giúp đỡ.

Có điều bữa ăn kiểu Tây hôm nay Kim Mân Huyên ăn mà miệng mồm nhạt thếch.

Một trận sóng gió đã hạ màn một cách lặng lẽ như thế.

Khi Mộng Viện đi vào thay quần áo, ngh xem lướt diễn đàn trường, chỉ đọc tiêu đề của bài đăng mới nhất và nổi nhất chứ không có ý định nhấn vào đọc.

Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ có hứng thú với những bài đăng nhàm chán đó, miễn là đừng nhắc tới anh và Mộng Viện.

Thấy Trương Vũ nhắn tin bảo đã xong việc, Cố Tinh Hà vô cùng hài lòng.

"Lễ trưởng thành của tôi xong rồi, anh có muốn thử mặc Hán phục dành cho nam để làm luôn không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play