Hạ Thanh Hàn mím môi một cái. Mộng Viện nhìn qua có vẻ có tri thức và hiểu lễ nghĩa, tính cách cũng hiền lành, không ngờ lúc này lại cương quyết như vậy.

"Thật ra trước khi em được chọn vào làm trưởng ban học tập, anh đã gặp em rồi."

"Ừm, em biết, anh đã từng gặp em hồi em học năm nhất."

"Không phải, trước đó nữa. Cái năm em vừa thi xong đại học và tới phòng tuyển sinh tra cứu điểm thi ấy, lúc ấy anh đang hỗ trợ giáo viên ở đó."

Mộng Viện cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc mình đi tra điểm năm đó.

Khi đó mới sáng sớm cô đã tới phòng tuyển sinh rồi nhưng vì nhiều người quá nên không chen được lên, không thấy được chút gì trên danh sách.

Thật ra cũng có thể tra cứu kết quả trên điện thoại nhưng mấy người bạn của cô đã hẹn là phải đi xem bảng điểm kiểu truyền thống cho có cảm giác nghi thức, biết kết quả rồi hoan hô chúc mừng, cuối cùng là đi ăn cùng nhau.

Bạn nam trước mặt cô có dáng người như quả núi vậy. Cô đưa tay ra vỗ vỗ bả vai cậu ta hỏi có thể dịch sang bên cạnh một chút được không.

Cả lưng áo bạn nam kia ướt đẫm mồ hôi, có lẽ tìm mãi không thấy tên mình nên cảm xúc không ổn định, cũng không quay đầu lại mà chỉ gầm lên một tiếng "Tránh ra".

Tiếp theo lại có thêm nhiều người nữa tới nên không gian hơi chật chội. Bạn nam kia tưởng cô đã đi rồi nên đã đẩy mạnh về phía sau một cái khiến cô bị ngã ra ngoài.

Lúc đó cô ngã thẳng xuống đất, đau đến mức mặt mày nhăn nhúm.

Lúc này có một thầy giáo tiến tới đỡ cô dậy, còn dặn cô phải cẩn thận một chút.

"Chẳng lẽ anh là người đã đỡ em kia?"

"Không phải, anh ngồi bên cửa sổ phòng làm việc sửa sang lại tài liệu."

"Anh cứ trơ mắt nhìn em bị đẩy ra như vậy à?"

Hạ Thanh Hàn cười rộ lên, bầu không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn nhiều.

"Lúc đó anh chuẩn bị đi ra rồi nhưng có người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân trước anh. Hẳn là khi ấy anh nên chủ động xin số điện thoại của em mới phải."

Mộng Viện bĩu môi: "Lúc đó em còn chưa có điện thoại di động, đến khi vào học mới mua."

“Vừa rồi chuyện xảy ra trong phòng làm việc chỉ là hiểu nhầm thôi, có thể nhìn từ góc độ của em thì hơi mập mờ nhưng sự thật là cô ấy vô tình vấp ngã. Sau đó anh đã đẩy cô ấy ra rồi.”

“Được rồi, vì anh giải thích chân thành nên tha cho anh một lần đấy. Lần sau không được như vậy nữa.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng sủi cảo thơm nức mũi lên.

Hạ Thanh Hàn chu đáo rót cho cô một đ ĩa giấm nhỏ thêm một chút dầu mè rồi để cô nếm thử.

Nhìn Mộng Viện phồng má thổi cho nguội rồi cẩn thận cho sủi cảo vào miệng, anh ta cụp mắt xuống, dịu dàng ấm áp gì đó biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Tình cảm có thể bồi dưỡng mà?

Thật ra Mộng Viện cũng rất dễ thương.

“Mộng Viện, vừa rồi nghe nói lớp em học rất náo nhiệt. Giảng viên giảng bài sinh động đến vậy à?”

Mộng Viện nhai cho xong miếng, lại lau miệng rồi mới đáp: “Là môn [Luân lý học đại cương] của thầy Lý. Thật ra ban đầu không nhiều người chọn môn đó, có điều thầy Lý cho anh Cố và em lên giảng một hôm. Bọn em lấy [Ỷ thiên đồ long ký] ra làm ví dụ nên bài học không còn khô khan như bình thường nữa. Chắc mọi người cảm thấy thú vị nên mới náo nhiệt. Dù sao thì ai cũng thích xem phim võ hiệp mà.”

Về phần tại sao thầy lại cho cô và Cố Tinh Hà lên giảng bài thì cô tránh không nói, không muốn tạo thêm nhiều vấn đề về khía cạnh đó.

Nhưng Hạ Thanh Hàn lại hỏi: “Cố Tinh Hà giảng hay lắm hả?”

“Tài ăn nói của anh ta không tầm thường, suy luận cũng rất logic, khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ rất tốt nên trong lớp có rất nhiều bạn nữ mê anh ta.”

“Em cũng vậy à?”

Mộng Viện cười: “Em rất lý trí, không hô to gọi nhỏ như bọn họ đâu. Hơn nữa người ưu tú hơn anh Cố cũng đâu có ít.”

Ví dụ như Hạ Thanh Hàn. Trong lòng cô thì Hạ Thanh Hàn mới là người đứng đầu tiên.

Nhưng mà tính cách của Cố Tinh Hà và Hạ Thanh Hàn không giống nhau nên hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân so sánh được. Thành ra cô không muốn nói vậy.

“Như vậy em nói xem giữa anh và Cố Tinh Hà thì ai ưu tú hơn?”

“Này còn phải hỏi nữa à?” Mộng Viện hơi xấu hổ: “Anh nhanh ăn sủi cảo đi, để nguội ăn không ngon đâu.”

Hạ Thanh Hàn đặt đũa xuống, thái độ không thuận theo cô, chưa có được đáp án thì sẽ chưa dừng lại.

Mộng Viện bất đắc dĩ cười cười. Xem ra cô không trả lời rõ thì sẽ không thể ăn cơm tiếp được rồi.

“Đương nhiên là anh rồi. Bây giờ em đang ngồi ăn cơm trước mặt anh chính là đáp án rồi.”

“Thật ra thì anh rất lo lắng, sợ sau khi quen lâu em biết anh không như tưởng tượng rồi lại bị những người khác thu hút, có thể bỏ anh mà đi bất cứ lúc nào.”

“Anh đừng nói vậy. Ngay cả phim ngôn tình cũng không có cảnh này đâu. Anh là nam chính hào quang toả bốn phía mà lại tự ti trên phương diện này à? Trong lòng em, anh Hạ mới là giỏi nhất.”

Nghe được câu khen ngợi này, cuối cùng hàng lông mày cả Hạ Thanh Hàn cũng giãn ra. Đây mới là những lời anh ta muốn nghe.

Mộng Viện chỉ coi như là Hạ Thanh Hàn đang làm nũng với mình nên không nghĩ nhiều.

Sau khi rời khỏi tiệm sủi cảo, Hạ Thanh Hàn nói với cô: “Lát nữa tới gần cửa chúng ta tách ra nhé. Bây giờ hoàn cảnh của anh hơi khó khăn...”

“Em biết rồi, hôm nay anh đợi em lâu như vậy chắc chân cũng mỏi. Anh về phòng nghỉ ngơi đi, em đi từ từ phía sau cũng được.”

Dù sao thì cô cũng đã quyết tâm học hành nghiêm túc và làm một số chuyện rồi. Không công khai cũng được, tránh cho bạn cùng phòng lại hóng hớt hỏi chuyện.

Hơn nữa chỉ cần tình cảm đủ vững chắc thì sang năm Hạ Thanh Hàn tốt nghiệp rồi bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại cầm tay nhau đi hẹn hò.

Nghĩ đã thấy tốt đẹp rồi.

Mà Giang Thần Hi vừa trở lại phòng thì được bạn cùng phòng Kim Mân Huyên gửi cho một bức ảnh.

Cô ta xem xong đỏ mặt gắt giọng: “Huyên Huyên, cậu quá đáng quá rồi đấy, lại còn chụp lén tớ nữa.”

Cô ta cứ tưởng không ai biết chuyện diễn ra trong phòng làm việc Hội Sinh viên. Lúc có người tới khuân đồ, cô ta cũng rất hoảng, không ngờ Kim Mân Huyên lại chụp được cảnh này.

Có điều chủ yếu là chụp Hạ Thanh Hàn thôi. Cái đồ đầu gỗ này, hoá ra lúc cô ta lén lút nghe nhịp tim, anh ta cũng bối rối luống cuống chứ không phải không.

“Tớ vốn định tới gọi cậu thì đột nhiên lại thấy anh Hạ ở đó. Thế là tớ lui lại một bước rồi trùng hợp chụp được bức ảnh này về đưa cho cậu đấy. Thật ra thì tớ biết cậu sẽ thích bức ảnh này mà.”

Là bạn thân nên tất nhiên Kim Mân Huyên biết Giang Thần Hi thích Hạ Thanh Hàn. Mặc dù cô ta cảm thấy có lúc đàn anh này hơi ra vẻ ra oai nhưng nói chung là cũng thật thà.

“Thật ra lúc đó tớ cũng rất căng thẳng. Chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh ấy là tớ lại cứ muốn đùa giỡn. Lúc đó tớ cảm nhận được trái tim anh ấy đập tưng bừng rồi nhưng cả người lại cứng ngắc.”

Kim Mân Huyên cười ầm lên rồi bỗng nhớ ra khi ấy còn có những người khác nữa. Thế là cô ta nói: “Có điều tớ chụp ảnh xong bèn trốn ra sau cây cột. Khi đó có một bạn nữ dẫn hai bạn nam tới khuân đồ. Cô bạn kia đi phía trước nên chắc là cũng đã thấy hai người các cậu rồi. Cô ta chỉ liếc qua rồi lùi ra sau mấy bước. Sau đó tớ còn thấy anh Hạ đi ra nói chuyện với cô ta nữa.”

“Ừ, tớ cũng nghe được giọng người đó, cũng là thành viên Hội Sinh viên thôi. Hạ Thanh Hàn nói chuyện công việc với cô ta, không có gì cả đâu. Có điều Hạ Thanh Hàn không dám đối mặt với tớ nữa, chắc là bị tớ doạ sợ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play