“Cô cứ việc lo cho đôi chân ngắn của mình đi.”

Phát hiện Mộng Viện chỉ đang chào hỏi mình một cách khách sáo nên Cố Tinh Hà bắt đầu cảm thấy hơi cáu kỉnh. Anh xoay người để ngồi trên bậc thang, không muốn động đậy một chút nào.

Chứng kiến hai người trước mặt mình vừa cười nói vừa chạy được một vòng, lại sắp đi ngang qua chỗ anh nên Cố Tinh Hà đột nhiên đứng dậy, sau đó bước ra khỏi cổng trường trước.

Vì nhớ tới lần trước Mộng Viện đã ăn bánh bao hấp nên Cố Tinh Hà bèn mua hai phần bánh bao hấp với sữa đậu nành, sau đó sải bước trở về.

Khi đi đến rìa sân thể dục, anh tình cờ bắt gặp Mộng Viện và Hạ Thanh Hàn đang đi ra ngoài.

Anh bèn đưa một phần trong số đó cho Hạ Thanh Hàn, sau đó nắm lấy ống tay áo của Mộng Viện rồi lên tiếng: “Lão Hạ, cậu tự ăn một mình đi. Chúng tôi còn phải học các môn tự chọn nên phải đi trước đây.”

Sở dĩ Cố Tinh Hà đưa cô về là vì không muốn cho hai người này một cơ hội ăn sáng riêng tư.

Một nam một nữ ngồi trên chiếc bàn nhỏ đầy dầu mỡ, đối mặt với nhau, đầu kề bên đầu, nếu bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy thì chẳng phải bọn họ sẽ bị chỉ đích danh và phê bình ư?

“Nhưng mà…” 

“Không có nhưng nhị gì hết. Cô không chuẩn bị cho buổi diễn tập một lần nào sao? Cô muốn thi trượt à?”

Mộng Viện nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm của thầy Lý, hơn nữa Cố Tinh Hà đã học năm tư mà vẫn phải quay lại thi môn tự chọn nên cô đành nói với Hạ Thanh Hàn một cách bất đắc dĩ: “Đàn anh à, em tới phòng học trước nhé. Hẹn gặp lại anh vào tối nay.”

Cố Tinh Hà dẫn Mộng Viện đến phòng tự học ở tầng một.

Thấy cô ngồi xuống, anh bèn nhanh chóng ngồi đối diện với cô rồi mở túi thức ăn ra, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

“Wow, tôi thực sự đói bụng lắm rồi. Cảm ơn anh nhé.”

“Tôi chỉ nghĩ là, nếu bây giờ cô về ký túc xá thì những người khác nhất định sẽ không chịu nổi đâu. Tôi cũng chưa kịp mua thêm mấy phần nữa. Cô cứ ăn no trước đi, sau đó hẵng trở về để thay quần áo.”

Rút kinh nghiệm từ bài học đánh rơi chiếc bánh bao hấp, lần này Mộng Viện hết sức cẩn thận. Cô dùng một tay để bưng bát giấy, còn tay kia cầm đũa lên rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Tôi còn biết một tiệm bán bánh bao hấp lâu năm lắm rồi. Nếu so sánh món bánh bao hấp này với tiệm của bọn họ thì món này hoàn toàn không đáng để nhấc đũa đâu.”

“Thật sao? Tôi cứ tưởng cái bánh bao hấp này đã ngon rồi đấy chứ.”

“Thật. Cô không thể nào tưởng tượng nổi hương vị thơm ngon đó đâu.”

“Lần sau anh có thể dẫn tôi đi nếm thử không? Tôi sẽ cố gắng học hỏi tay nghề của bọn họ.”

Cố Tinh Hà cắn một miếng bánh bao hấp, vừa tươi cười với vẻ cưng chiều vừa trả lời: “Cô không cần học. Nếu cô thích ăn thì tôi có thể đưa cô đi bất cứ lúc nào.”

Cố Tinh Hà rất muốn nói rằng: Nếu Mộng Viên ở bên cạnh anh thì chỉ cần cô muốn ăn gì, anh đều có thể thỏa mãn cô.

“Tôi nhất định phải học được rất nhiều món ăn ngon. Đến lúc đó, tôi sẽ nấu cho…”

Mộng Viện uống một ngụm sữa đậu nành rồi nở nụ cười ngượng ngùng.

“Cho ai?”

“Ha ha, tôi sẽ nấu ăn cho nửa kia của tôi đấy. Để tôi kể cho anh nghe, thỉnh thoảng xem phim truyền hình, tôi cũng thực sự mong rằng sau này, mình sẽ là một người mẹ vừa dịu dàng vừa chăm lo cho gia đình, để mái ấm nho nhỏ của tôi sẽ tràn ngập không khí hạnh phúc và đồ ăn thơm ngon đấy nhé.”

Cố Tinh Hà nhìn Mộng Viện một thoáng, mặc dù trong lòng anh đang ngợi khen nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời trái ngược: “Tội nghiệp cho nửa kia của cô thật đấy. Chẳng biết người đó sẽ phải ăn bao nhiêu nguyên liệu tệ lậu nữa.”

“Không đời nào. Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đâu. Ngô Du Du - bạn cùng phòng của tôi đã ăn thử rồi, lại còn hết lòng khen ngợi tôi đã nấu rất ngon nữa đó.”

“Bạn cô hết lòng khen ngợi mà không làm trái lương tâm là vì lo sợ mình sẽ bị cô diệt khẩu vào một đêm nào đó chứ gì?”

Mộng Viện tức giận đùng đùng.

Cô gắp chiếc bánh bao hấp cuối cùng trong bát của Cố Tinh Hà, ăn sạch một cách tức tối, sau đó còn ném cho anh một ánh mắt khiêu khích.

Cố Tinh Hà cũng không hề buồn bực. Anh chỉ mỉm cười rồi thu dọn chiếc bát trống không.

Kỹ năng nấu nướng tốt hả? Ừm, điểm này rất tuyệt.

Khi Mộng Viện trở lại ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng của cô đều đã thức dậy và đang dọn dẹp.

Ngô Du Du liếc nhìn cô trong chốc lát rồi hỏi thăm với vẻ trêu ghẹo: “Tiểu Viên Tử à, sao sáng sớm hôm nay tinh thần của cậu lại sảng khoái thế nhỉ? Xem ra việc chạy bộ buổi sáng của cậu đã rất thành công rồi nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play