“Ta đây!" Tuyết Hoa chân nhân chắp tay: “Hàn Đồ đạo hữu yên tâm, bảo vật hứa hẹn cho đạo hữu, tự khắc sẽ dâng lên.”

Nói xong, Tuyết Hoa chân nhân lấy ra một cái túi đựng đồ ở trên người ra, Tô Doãn Sâm mở túi ra xem, bên trong đúng là mấy món đồ cổ. Một cây đèn cổ sứt mẻ, một hạt châu phát ra ánh sáng u ám, còn có mấy cái răng nanh giống như răng chó.

Những thứ này đều là những đồ vật có tác dụng cho tu hành âm linh.

“Không đủ!” Tô Doãn Sâm lạnh lùng mở miệng.

“Hàn Đồ đạo hữu, lúc ấy những cái chúng ta nói chính là những thứ này mà”

“Ta nói không đủ!” Tô Doãn Sâm nhìn về phía đối phương, trong mắt lóe tia sáng đáng sợ, mang theo sát ý nồng đậm.

Tuyết Hoa chân nhân này có thực lực Địa Tiên, ở trước mặt Tô Doãn Sâm hoàn toàn chẳng là gì, một cú đánh của hắn đã có thể đập chết đối phương.

“Hàn Đồ đạo hữu, đạo hữu muốn đổi ý sao? Phải biết, đạo hữu chính là người do Từ Hồng đạo hữu đề cử cho ta. Nếu đạo hữu thất tín, chỉ sợ sẽ không có cách nào ăn nói với Từ Hồng đạo hữu?”

“Đưa công đức trên người ngươi cho ta!” Tô Doãn Sâm không giải thích quá nhiều, hắn cũng không thèm để ý đống đồ cũ kia, hắn chỉ quan tâm đ ến hai thứ.

Một, điểm tiến hóal

Hai, điểm công đức!

Chỉ cần có đầy đủ hai thứ này, hắn có thể đi ngang ở cả hai cõi âm dương mà không bị cản trở.

“Thế mà ngươi lại muốn công đức của ta? Hàn Đồ, ta sẽ nói lại với Từ Hồng đạo hữu!”

“Mau giao công đức ra đây!” Tô Doãn Sâm hừ lạnh, một luồng áp lực kh ủng bố tràn ra, mang theo sát ý nông đậm.

Lúc này, Tuyết Hoa chân nhân cũng không dám lắm lời nữa, đành giao một phần công đức của mình ra.

“Cướp bóc công đức, đạo hữu không sợ sẽ tạo nghiệp sao?”

“Không cần ngươi quan tâm!” “Còn nữa, tiếp tục!” Tô Doãn Sâm hét lớn.

Sắc mặt của Tuyết Hoa chân nhân vô cùng khó coi, đành phải giao thêm một phần nữa. Cuối cùng, dưới sự chèn ép của Tô Doãn Sâm, gã cũng bị ép khô. Chẳng qua gã còn có thân thể, trong thân thể có lực lượng huyết khí nông đậm chống đỡ, sẽ không hồn phi phách tán giống như Từ Hồng.

Sắc mặt Tuyết Hoa chân nhân tái nhợt, hai mắt thất thần, suy yếu nói: “Hết rồi, đã không còn nữa”

“Không còn? Ta nghe nói thiêu đốt huyết khí trả lại cho thiên địa cũng có thể chuyển hóa thành công đức. Lấy một nửa huyết khí của ngươi chuyển hóa thành công đức đi."

“Phụt..” Tuyết Hoa chân nhân suýt hộc máu: “Hàn Đồ, ngươi điên rồi, như vậy sẽ xảy ra án mạng đó. Hôm nay ta đưa công đức cho ngươi là vì nể tình ngươi báo thù giúp ta, đừng có quá đáng.”

“Hơn nữa, ngươi làm như thế, chắc chắn sẽ tạo nghiệp ngút trời. Đại La Kim Tiên cũng không dám cướp đoạt công đức của người khác giống như ngươi. Dựa theo thiên đạo, về sau nhất định sẽ gặp nhân quả báo ứng!”

“Bốp!” Tô Doãn Sâm thẳng tay đập một cú, Tuyết Hoa chân nhân hoảng hốt, thân thể gã đã bị đập nát.

“Lão già thối tha, không thành thật, vẫn dám giấu của riêng đúng không?” Tô Doãn Sâm hừ lạnh.

Nhân quả gì đó, nghiệp chướng gì đó, hắn hoàn toàn không sợ những thứ này.

“Ngươi...”

“Ngươi không phải Hàn Đồ, ngươi là ai?” Sắc mặt của Tuyết Hoa chân nhân biến đổi, đột nhiên quát to.

Hàn Đồ chân chính rất kiêng ky Từ Hồng, không thể mạo hiểm đắc tội với Từ Hồng để đối phó với gã được.

Hơn nữa, Hàn Đồ chính là Quỷ tướng, cấp độ Kim Tiên, tuy cú đánh vừa rồi đủ để đập chết gã nhưng thân thể gã chỉ bị rạn nứt, chứ chưa tan biến.

“À đúng rồi, ta quả thật không phải Hàn Đồ, Hàn Đồ đã bị †a giết!”

“Cái gì?” Tuyết Hoa chân nhân sợ hãi tái mặt, đối phương thật sự không phải Hàn Đồ? Vậy công đức của mình chẳng phải là cho không sao?

Tên này còn gi ết chết Hàn Đồ luôn? Đó là Quỷ tướng, là Kim Tiên đấy!

“Ngươi còn nghỉ vấn gì không?” Tô Doãn Sâm hỏi.

“Ngươi... Ngươi là quỷ sai kia?” Lúc này Tuyết Hoa chân nhân chợt bừng tỉnh, không khỏi nghẹn ngào.

Ngu quá, gã thật sự ngu quá, tích góp công đức cả đời, giờ lại dâng hết cho kẻ thù.

Tuyết Hoa ơi là Tuyết Hoa, mày đúng là tên ngu xuẩn.

Tuyết Hoa chân nhân hối hận đến xanh ruột, chỉ ước có thể cho mình mấy bạt tai.

“Hừ! Không chỉ Hàn Đồ bị ta chém, ngay cả Từ Hồng trong miệng ngươi cũng đã tan thành mây khói.” Tô Doãn Sâm hừ lạnh.

“Người vi phạm luật âm, tội đáng chếtỊ”

Nói xong, Tô Doãn Sâm lập tức rút xích câu hồn ra, trói thân thể Tuyết Hoa chân nhân lại, xong lạnh lùng nói: “Về phần ngươi, cũng không cần thiết tồn tại.”

“Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, thiêu đốt huyết khí trả lại thiên địa để kiếm công đức; thứ hai, hồn phi phách tán, ngươi chọn cái nào?”

“Ta chọn thiêu đốt huyết khí!”

Trên khuôn mặt Tuyết Hoa chân nhân hiện rõ vẻ sợ hãi, gã không chút do dự chọn cách thứ hai. Đứng trước viễn cảnh hồn phi phách tán, dù Tuyết Hoa chân nhân có hận Tô Doãn Sâm ngút trời cũng không dám kiên cường nữa.

Chết tử tế không bằng còn sống sót, tôn nghiêm của tiên gia gì đó, có quan trọng bằng mạng sống không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play