*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Tống Huỳnh gội đầu, Đỗ Thịnh An điên cuồng gọi cho cô.
Tóc còn nhỏ nước, Tống Huỳnh thong thả dùng khăn lông quấn lại, cầm điện thoại lên bấm mở loa ngoài.
“Muốn tôi gọi mấy lần hả? Tôi còn tưởng cô bị Lục Thiệu Tu lừa bác rồi đấy!” Giọng nói lè nhè của anh ta, vừa nghe đã biết là say lắm rồi.
Tống Huỳnh không chút nể nang: “Bị anh ấy lừa bán còn tốt hơn làm thư ký của anh.”
“Tôi làm sao? Tôi không phát lương cho cô hay là không tăng tiền lương cho cô? Tôi còn cho phép cô mang mèo đến văn phòng, tìm đâu ra boss tốt như tôi?” Đỗ Thịnh An lòng đầy căm phẫn mà la lối om sòm.
Nghe tốc độ nói của anh ta tự động nhân lên gấp hai lần, Tống Huỳnh lờ mờ đoán rằng anh ta uống ít nhất một cân, hơn nữa là cái loại uống say một mình.
Cô lười biếng ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, xõa tóc ra, nghiêng đầu lau tóc: “Tùy anh, tóm lại đợi lấy được loa, anh sẽ đến công ty đi làm đúng hạn chứ?”
“Cái này thì...”
Tống Huỳnh dừng lại, nheo mắt: “Đỗ Thịnh An… ”
“Được rồi được rồi, đi làm thì đi làm thôi, coi như tôi viếng mồ mả ông Đỗ trước.”
Tống Huỳnh rất mong muốn bản thân bị điếc để không nghe thấy lời đại nghịch bất đạo này.
Cuộc gọi đến đây là kết thúc.
Cúp điện thoại, nét mặt Tống Huỳnh trống rỗng, cô dựa vào sofa rất lâu.
Có đôi khi cô rất khâm phục Đỗ Thịnh An.
Vào ngày lễ trưởng thành của mình, đột nhiên bố đưa con riêng về. Anh trai từ trên trời rơi xuống dần dần cùng ngồi cùng ăn với Đỗ Thịnh An, người bên ngoài thường xuyên so sánh hai anh em với nhau hơn.
Phần lớn đều khen ngợi Đỗ Thịnh Lâm, Đỗ Thịnh An bị bỡn cợt giống như năm đó ở mấy group cũ, sau khi bén lửa thì cháy càng mạnh.
Đỗ Thịnh An vẫn ăn no ngủ kĩ, xem nhiệm vụ chính của bản thân là không làm việc đàng hoàng, ngày ngày phải xuất hiện tiêu đề giải trí, bố anh ta tức giận đến mức muốn xuống mồ sớm vì cái mục tiêu này.
Còn về việc tập trung kiếm tiền, quản lý công ty, đó là nhiệm vụ phụ mà thôi.
Nhưng làm cũng chẳng làm.
Mỗi lần nghe thấy Đỗ Thịnh An nói chuyện điện thoại với chủ tịch Đỗ, luôn ồn ào đến mức giận sôi máu, tình cảnh vừa gây cười lại náo nhiệt.
Không giống cô.
Từ khi bố đưa người mới vào nhà ngay một tháng sau khi mẹ mất, cô lập tức thoát khỏi mối quan hệ với gia đình, không nói một lời nào nữa.
Đại tiểu thư trước đây được gia đình nuông chiều, nay tự lực cánh sinh, dĩ nhiên tiền khó kiếm, nhưng ít nhất cô không phải nhìn sắc mặt những kẻ tiểu nhân đó nữa.
Cô cũng không qua lại với bạn bè khi trước nữa, chỉ có Trác Nhất Thiến cùng nhau lớn lên từ bé, vẫn luôn là bạn thân của cô.
Ngẩn ngơ trong chốc lát, tóc gần khô một nửa, chỗ tựa lưng trên sofa màu xám ướt một mảng nhỏ, Tống Huỳnh đứng dậy, chuẩn bị đến phòng vệ sinh sấy tóc.
Chuông cửa vang lên.
Đã gần 11 giờ rồi, sẽ là ai nhỉ?
Cô đến trước mắt mèo ở cửa, liếc nhìn, vui đến mức che miệng lại.
Từ Lỗi đến.
Chắc chắn là đến để đưa loa cho cô.
Lục Thiệu Tu không hổ là người làm việc lớn, nói lời giữ lời, nói được lập tức làm được.
“Ngại quá, vừa rồi đang sấy tóc.” Tống Huỳnh cấp tốc thay một bộ quần áo có thể gặp người khác, mở cửa, nở nụ cười kinh doanh với trợ lý Từ.
Đèn hành lang vừa tắt đúng lúc sáng lên.
Nụ cười khựng lại trên mặt Tống Huỳnh, có vẻ hơi cứng đơ.
Trong tay Từ Lỗi cầm môt hộp quà được đóng gói tinh xảo, bao bì màu champagne, được buộc ruy băng màu hồng phấn, còn thoang thoảng mùi hương cao cấp.
Chỉ là... Cái hộp này có nhỏ quá không vậy?
Lúc trước từng tra tài liệu, Tống Huỳnh biết bộ loa này thể tích không nhỏ. Bên cạnh đó, để đồng bộ với đệm chân hình nón và thiết bị chia âm thanh, cần phải tìm công ty vận chuyển chuyên đóng gói cẩn thận.
Từ Lỗi lịch sự mỉm cười, đưa hộp cho Tống Huỳnh: “Sếp Lục dặn tôi nhanh chóng đưa đến cho cô, đã khuya rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
Không biết có phải nghĩ nhiều hay không, Tống Huỳnh cảm thấy thái độ của vị trợ lý Từ này tốt hơn trước đó rất nhiều, giọng điệu như mưa xuân êm dịu.
“Đây là...” Cô chần chừ nhận lấy.
Nhẹ quá!
Trong này thật sự đựng đồ ư?
Chắc Lục Thiệu Tu sẽ không viết cho cô một tấm chi phiếu khống, còn đặc biệt sai người đưa đến đây đâu nhỉ?
Anh cũng không giống người nhàm chán như vậy.
“Cô mở ra xem rồi sẽ biết, đây là quà sếp Lục cố ý tặng cho cô.” Nói xong, Từ Lỗi mỉm cười rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quá kỳ lạ!
Tống Huỳnh đóng cửa lại, quay về ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận đặt món quà trên đầu gối mình, ngón trỏ nhẹ nhàng mở nơ bướm ra, ruy băng rũ xuống bốn phía.
Mở hộp ra, bên trong không ngờ lại là... Một cây quạt?
Lông công màu xanh khổng tước, cán quạt phỉ thúy thanh cao thoát tục, tua rua màu vàng kim tinh tế hoa lệ, đầy mùi nhân dân tệ.
???
Đây không phải chiếc quạt bán đấu giá mà vừa rồi cô thuận tay chỉ vào sao?
Lục Thiệu Tu lấy được về, lại đưa đến chỗ cô, là có ý gì?
Đang là mùa thu mà đưa cái quạt đến đây, mặt Tống Huỳnh đầy dấu hỏi chấm, cầm lên quạt vài cái.
Lành lạnh, da gà trên mặt cô đều nổi hết lên.
Cái quạt này bán đấu giá ít nhất trăm vạn nhỉ? Cũng chẳng khác biệt gì mấy với cái quạt vài tệ.
Con mèo “Nữ Tước” cô nuôi kêu “meo” một tiếng, “vèo” một cái nhảy từ góc lên sofa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái quạt trong tay con sen, nét mặt khó hiểu.
“Nữ Tước, em nhìn cái này, thích không?” Tống Huỳnh cố ý trêu chọc con mèo, nhắm vào nó quạt mạnh một cái.
“Meoooooo!” Nữ Tước gào một tiếng thảm thiết, theo quạt lông đổ ập xuống chính là một vuốt.
Hai sợi lông công đung đưa rơi xuống, giá trị ít nhất mấy vạn tệ.
Nữ Tước tự biết chột dạ, rụt rè mà lùi về phía sau hai bước, ánh mắt vô tội, vèo một cái đã chạy mất dạng.
-
“Anh ấy đưa cái quạt này cho tớ, lẽ nào ẩn ý là... Muốn tặng tớ một cái đầu lạnh?”
Đến tận ngày hôm sau đi làm, Tống Huỳnh cũng chưa nghĩ ra vấn đề này.
Trác Nhất Thiến ngủ đến 11 giờ sáng mới trả lời lại: Chị em, tớ cảm thấy anh ấy đang châm biếm cậu.
Tống Huỳnh: Châm biếm tớ? Dùng cái quạt châm biếm tớ?
Trác Nhất Thiến: Sai! Rất rõ ràng là anh ấy lấy tiền châm biếm cậu!
Tống Huỳnh: Ý cậu là gì?
Trác Nhất Thiến: Ý chính là, cô xem tôi tốn 2 triệu tệ lấy quạt về, nói đem tặng là tặng ngay lập tức, nhưng mà cái loa cô muốn thì tôi nhất định không cho. Lêu lêu!
Những lời này thành công khiến Tống Huỳnh hậm hực.
Cái quạt hai triệu tệ! Lấy để làm gì? Quạt không dễ chịu, chỉ dễ rụng lông, chẳng lẽ muốn cô thắp nhang cúng à?
Lục Thiệu Tu thực sự nhàm chán và ngây thơ như vậy?
Ngày thứ Hai tại Vạn Thịnh Entertainment luôn là ngày náo nhiệt nhất tuần. Cuộc họp định kỳ của công ty, tài liệu còn tồn đọng… đủ khiến Tống Huỳnh bận rộn đến mức quên đi chuyện phiền lòng này.
Hôm nay cũng vừa khéo là ngày Trợ lý Trương được điều từ tập đoàn xuống đây nhậm chức, văn phòng Phó Tổng giám đốc của anh ta ở ngay bên cạnh phòng Tổng giám đốc.
Rất có cơ sở để nghi ngờ rằng Phó Tổng giám đốc Trương đến đây là để nhìn chằm chằm vào Đỗ Thịnh An.
Một khi có biến động nhỏ, vị khâm sai đại thần này ngay lập tức rút Thượng Phương Bảo Kiếm của anh ta ra, giết gian thần trước, tâu lên vua sau.
“Gian thần” Tống Huỳnh đây, sau khi cuộc họp định kỳ kết thúc, bị buộc phải ở lại uống trà với Phó Tổng giám đốc Trương.
Phòng họp lớn như vậy, tất cả mọi người đều bị quét sạch.
Tống Huỳnh đứng ở vị trí cách Phó Tổng giám đốc vài mét, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt.
Cô nghĩ, cứ coi như người này muốn xử lý cô thì cũng phải có lý do chính đáng. Suy cho cùng, cô cũng là nhân viên thân cận nhất bên cạnh Đỗ Thịnh An.
Trong giai đoạn nhạy cảm này, động đến chỗ cô thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt Đỗ Thịnh An.
“Thư ký Tống tốt nghiệp trường nào vậy?” Vẻ mặt Phó Tổng giám đốc Trương cởi mở, trông dễ gần nhưng chưa chắc dễ thương.
Tống Huỳnh trả lời: “Đại học A khoa Tiếng Anh.”
Anh ta mỉm cười: “Vậy chúng ta là bạn cùng trường đấy, tôi là khóa 10 học viện Luật, nói đến đây cô còn phải gọi tôi một tiếng đàn anh.”
Cho bậc thang thì cô xuống thôi, Tống Huỳnh thái độ nhã nhặn nói: “Chào đàn anh, về sau làm việc xin anh rộng lòng dạy bảo.”
“Khách sáo rồi.” Vẻ hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của Phó Tổng giám đốc Trương. Hiển nhiên, thái độ khiêm nhường cực độ của Tống Huỳnh đã lấy lòng được anh ta: “Tốt nghiệp từ đại học A đều là nhân tài, chưa thể nói là dạy bảo hay không dạy bảo.”
Tống Huỳnh cười, không mở miệng.
Trên mặt cười hì hì, trong lòng ĐM.JPG.(*)
(*)Ảnh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại muốn chửi thề.Minh họa: Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm giác sinh tồn giữa kẽ hở thật sự quá khó khăn!
“Nghe nói kế hoạch thực tập sinh Venus năm ngoái là do cô đề xuất?” Phó Tổng giám đốc Trương đột nhiên hỏi một câu đầy thâm ý như vậy.
Tống Huỳnh hơi giật mình: “…Đúng vậy.”
Nói đến kế hoạch này, quả thực đúng là ý tưởng của cô, khi đó đã bàn bạc cùng người của tổ kế hoạch một ngày một đêm, làm ra một kế hoạch hoàn chỉnh, Đỗ Thịnh An cũng đồng ý.
Còn chuẩn bị đặc biệt thành lập một bộ phận mới, tinh thần của mọi người đều rất hào hứng.
Không ngờ rằng kế hoạch này bị tập đoàn trả lại, nghe nói là chính Chủ tịch loại bỏ.
Lý do đưa ra cũng rất qua loa, chỉ cho bốn chữ phản hồi: Mơ mộng hão huyền.
Hàm ý chính là bọn họ không xứng, chê Đỗ Thịnh An không gánh được gánh nặng lớn như vậy.
Cậu chủ nhỏ Đỗ tức giận đến nỗi bèn lên hot search ba ngày.
Phó Tổng giám đốc Trương híp đôi mắt, thong thả quay tách trà: “Có năng khiếu, tiếc là theo sai người, haizz...”
“...”
Tống Huỳnh đi ra từ phòng họp, ngay lập tức đổi nickname cho anh ta.
Phó Tổng giám đốc Trương chuyên nói móc.
Không câu nào nhắc đến Đỗ Thịnh An, những mỗi câu đều châm ngòi ly gián, xứng đáng là Tổng trợ lý bên cạnh Chủ tịch.
Tống Huỳnh trở lại văn phòng, liên tục gọi điện thoại cho Đỗ Thịnh An.
Ban đầu anh ta giả chết không nhận điện thoại, sau đó lại thẳng tay cúp máy. Tống Huỳnh nhịn đến khi tan làm, lập tức spam Wechat của anh ta.
‘Sếp Đỗ, hôm nay Phó Tổng giám đốc Trương nhậm chức, anh ở đâu?”
“Sếp Đỗ, nhìn thấy tin nhắn của tôi xin hãy trả lời.”
“Đỗ Thịnh An! Nhà đã sắp bị người khác trộm, còn giả chết? Có tin tôi đóng gói tất cả đĩa nhạc nhựa vinyl có chữ ký của anh rồi vứt đi không!!!”
Đối phương gần như trả lời ngay tức khắc:
“Đó là của quý của tôi!! Chị gái thư ký giơ cao đánh khẽ!!!”
Tiếp đó anh ta thành thật chia sẻ một cái định vị.
L’lounge club.
Tống Huỳnh chớp chớp mắt, suýt chút nữa cho rằng bản thân đã nhìn nhầm.
Đây không phải club do anh trai trên trời rơi xuống kia của Đỗ Thịnh An mở sao?
Anh ta không đi làm, lại chạy đến địa bàn của người ta để gây rối, làm tổn thương lẫn nhau?
Tống Huỳnh xách túi lên, lái chiếc Toyota nhỏ của mình, vèo một mạch đến L’lounge. Chiếc xe nhỏ tồi tàn dừng ở ven đường, bị một đống siêu xe vây quanh.
Cô xuống xe, đi vào club, cô bước nhỏ mà nhanh. Trong màn đêm, sườn mặt trắng trẻo toát lên vẻ lạnh buốt, đôi chân dài được bọc trong quần jeans bó, có loại vẻ đẹp lẻ loi, nhỏ nhắn và yếu ớt.
Lề đường có một chiếc Bentley Continental, cửa sổ xe phía sau từ từ mở ra.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô biến mất ở cánh cửa bên trong club, có chút khó chịu mà mở miệng: “Chắc chắn đã đưa cái quạt qua đó rồi?”
Từ Lỗi trả lời: “Đã đưa qua rồi, cô Tống tự mình nhận.”
Lục Thiệu Tu thờ ơ “Ừ” một tiếng, ánh mắt dừng ở những nam nữ liên tục ra vào cửa club, mỗi người đều uống đến mức say bí tỉ, ăn mặc hở hang. Anh không nhịn được nhíu mày lại.
Hôm qua Tần Thượng về nước, hẹn mấy anh em tốt đến chỗ này uống rượu, anh không ngờ lại thấy Tống Huỳnh ở chỗ này.
“Cô ấy đến chỗ này làm gì...” Lục Thiệu Tu lẩm bẩm một mình.
Từ Lỗi nghe thấy, tự mình quyết định, thậm chí còn có chút đắc ý tranh công với ông chủ: “Sếp Lục, anh yên tâm, về sau cô Tống chắc chắn sẽ không đến quấy rầy anh nữa.”
Người đàn ông ở ghế sau đang xoa ấn đường, động tác chợt ngừng lại, một đôi mắt đen láy và sắc bén hiện ra từ giữa những ngón tay thon dài, hạ giọng: “Cậu làm gì rồi?”
“Cũng không có gì, chỉ là nói với cô ấy một câu, Đỗ Thịnh Lâm cũng có bộ loa này, cô ấy nhất định đến quấy rầy anh ta.” Từ Lỗi không hề phát hiện ra nguy hiểm bên cạnh, giống hệt một anh chàng ngây thơ: “Club này là do Đỗ Thịnh Lâm mở!”
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Lục: Vợ tới năn nỉ tôi rồi à?
Vẻ mặt của chàng trai Từ Lỗi kiêu ngạo: Dưới sự chỉ điểm của tôi, vợ anh đã tìm được nhà tiếp theo, đi năn nỉ người đàn ông khác rồi!
Sếp Lục:...Trời lạnh rồi, tim chết rồi, cậu nên đi gửi sơ yếu lý lịch đi.