[Ngôn Tình] Sống Lại Một Đời An Vui

Chương 7


3 tuần


Editor: Giai

- -----

Con người sống trong một vòng tròn khép kín, nếu quá bảo thủ sẽ tự ép chế.t chính mình.

Khi bước ra khỏi vòng tròn đó mới biết được thế giới ngoài kia ra sao.

Đời này, tôi tham gia vào nghiên cứu, bên cạnh đều là những người không ngừng cố gắng theo đuổi bước tiến của khoa học.

Tôi cảm thấy kiến thiết đất nước giúp nền văn minh nhân loại tiến bộ, trước khi đạt được thành công, nói ra liền có chút buồn cười.

Giống như học sinh sinh viên tập thể dục buổi sáng, tất cả mọi người đều tập qua loa lấy lệ, chỉ có bạn thật sự phiêu trong giai điệu của âm nhạc, nghiêm túc thực hiện mỗi động tác, bạn sẽ không được hâm mộ và khích lệ mà ngược lại sẽ bị người khác cười nhạo.

Bởi vì bọn họ không chấp nhận thực tế, lại cười nhạo bạn quá nghiêm túc, giữa một đám người sa đọa, sự tiến bộ của bạn sẽ trở thành lạc lõng.

Mà người lạc lõng sẽ luôn bị xã hội bài xích.

Nhưng nếu bên cạnh bạn đều là những người nghiêm túc, cho dù bạn không muốn cố gắng cũng sẽ bị môi trường ảnh hưởng tới.

Đời trước tôi ở Từ gia bị vây giữa một đám người vì tình mà mắt mù tâm độc.

Đời này tôi tham gia công việc của phòng thí nghiệm, mọi người trong đó đều một lòng nghiên cứu để kiến thiết tổ quốc, bọn họ có mục tiêu chính đáng, có tích cực và kiên định.

Bọn họ sẽ không ghen tị với thành công của người khác, chỉ vui vẻ vì đất nước có thêm nhân tài.

Cứ cách một thời gian sẽ có tiền bối tới chỉ đạo thêm cho chúng tôi, không chỉ giảng giải kiến thức chuyên nghiệp mà còn chỉ cho chúng tôi tình cảnh hiện tại của đất nước chúng tôi cần cố gắng thế nào.

Họ đều đã cao tuổi nhưng vẫn một lòng hướng về khoa học, nói cho chúng tôi biết tuổi trẻ muốn có ý nghĩa thì nên lưu lại thành tựu cho thế giới.

Nhờ có nhiệt huyết từ họ, mục tiêu vừa viễn vông lại ngốc nghếch trong mắt người thường đã trở thành mục tiêu cao cả nhất của chúng tôi.

Cuộc sống trong phòng thí nghiệm rất đơn giản, mọi người đều là thiên tài, bởi vì đã dành tất cả cho nghiên cứu nên tính cách trở nên rất đơn thuần.

Đơn thuần đến mức không thể tưởng tượng được.

Trong phòng thí nghiệm từng xảy ra một chuyện, có hai người yêu nhau ba năm nhưng vẫn không có con.

Hai người đi khám, tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau khi bác sĩ hỏi bệnh rất lâu mới biết hai người chưa từng làm chuyện thân mật.

Chuyện này khi bị truyền ra ngoài lại trở thành trò cười cho mọi người tiêu khiển.

Mọi người đều cười nhạo, nói hai người có bằng cấp cao như vậy, ngay cả chuyện sinh con cũng không hiểu rõ, thông minh hơn nữa thì đã sao, học nhiều thành ra choáng váng.

Không ai để tâm hai người họ đã cống hiến bao nhiêu cho đất nước, nghiên cứu được bao nhiêu công trình.

Bọn họ chỉ cười nhạo hai người không hiểu chuyện ngày thường, phủ định tất cả công lao của hai người, nói đọc nhiều sách cũng vô dụng.

Nhưng… trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, mọi người hầu như đều như vậy.

Kính dâng cuộc sống cho khoa học, có thể giảng giải tận tình về những kiến thức chuyên môn cực kỳ sâu, nhưng ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng không hiểu.

Không phải họ không muốn hiểu, chẳng qua cảm thấy cuộc đời quá ngắn ngủi.

Có nhiều tiền bối kiến thức sâu rộng, càng nghiên cứu nhiều càng cảm thấy bản thân hiểu biết ít, luôn cho rằng hai mươi tư giờ trong một ngày căn bản không đủ để sử dụng…

Đến cuối cùng vẫn vững tâm trên con đường nghiên cứu khoa học mà bản thân đã chọn.

Tôi trở về từ phòng thí nghiệm, gặp được Ân Thiên Trạch đang chờ trước cửa.

“Tôi… tôi có thể nói với em vài câu không?”

Tôi liếc nhìn hắn, không chờ tôi từ chối hắn đã mở miệng, “Không phải tôi muốn quấy rầy em, tôi chỉ muốn nói với em một chuyện. Sau chuyện này tôi sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Mẹ em…” Ân Thiên Trạch dừng lại một thoáng, sửa lời, “Nguyên nhân dì Quân bị thương đã được điều tra rõ, do lò nướng bị người động tay chân, theo lời bảo mẫu khai ra, người đó là — Từ Tư Thanh.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Trạch.

Tôi đã sớm biết Từ Tư Thanh tâm địa độc ác nhưng không ngờ chị ấy có thể độc ác tới mức làm hại mẹ ruột của mình.

Mẹ luôn đối xử với chị ấy rất tốt, bởi vì chị ấy có bệnh tim mà chăm sóc chị ấy hoàn mỹ tới mức không có gì để chê trách.

Sao chị ấy có thể… làm ra chuyện như vậy?

Thấy tôi trầm mặc, Ân Thiên Trạch nói tiếp, “Bảo mẫu Từ gia hôm ấy đã quay lại được hành động phá hỏng lò nướng của Từ Tư Thanh, bà ấy vốn không ngờ Từ Tư Thanh muốn làm hại mẹ ruột của mình, chỉ vì lo lắng đồ dùng bị hỏng sẽ phải chịu trách nhiệm nên mới quay lại.”

“Sau đó nghe nói dì Quân bị thương nên không dám làm chứng là Từ Tư Thanh hãm hại mẹ ruột, chỉ vì muốn giảm nhẹ trách nhiệm nên mới giao video ra. Sau quá trình phân tích, mọi người đã xác định được lò nướng phát nổ là do Từ Tư Thanh cải tạo lại lò.”

Bởi vì quá ngạc nhiên và khiếp sợ, tôi không biết nói sao cho phải, sau đó lại nghĩ, với tính cách của Từ Tư Thanh chỉ cần tùy tiện lấy một lí do gì cũng sẽ được tha thứ.

Mẹ luôn yêu thương Từ Tư Thanh như vậy, trước giờ chị ấy nói gì thì chính là thế đó, sao có thể trách chị ấy chứ.

“Cho nên…” Giọng tôi hơi khàn, tôi dừng lại mấy giây mới nói tiếp được, “Cho nên, chuyện này… Hoặc là nói kết cục cuối cùng của Từ Tư Thanh là gì?”

“Từ Tư Thanh nói cô ta không biết việc làm của bản thân sẽ khiến lò nướng phát nổ. Cô ta chỉ muốn nấu vài món ăn cho cha mẹ, lại phát hiện bản thân không biết sử dụng lò nướng nên thôi.”

Quả nhiên.

Kết quả này coi như trong dự kiến, tôi cũng không cảm thấy thất vọng.

“Sau đó Triệu Mục Tân đến gặp chú Từ dì Quân, hắn… tìm được hai người năm ấy đã bắt cóc em.”

Tôi ngẩng mạnh đầu nhìn n Thiên Trạch.

“Bởi vì em là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong những người bọn họ từng bắt cóc nên bọn họ vẫn nhớ rõ em. Bọn họ nói ra — chân tướng của sự kiện bắt cóc năm ấy.”

Hốc mắt tôi chợt nóng bừng, mọi thứ dần trở nên mơ hồ, tôi chớp chớp mắt, có thứ chất lỏng ướt át tuôn ra.

Đời trước, chuyện khiến tôi chấp niệm sâu nhất chính là sự kiện bắt cóc kia.

Tất cả những gì Từ Tư Thanh từng làm với tôi, tôi đều có thể bỏ qua, đều có thể yên lặng.

Chỉ có chuyện năm đó, chị ấy lừa tôi bán cho đám bắt cóc, tôi không thể nào tha thứ được!

Nếu không phải vì chị ấy! Nếu không phải vì chị ấy…

Nước mắt của tôi ào ạt tuôn rơi, cổ họng nghẹn ngào không thốt lên lời.

Không ai biết trong những năm đó tôi đã sống thế nào.

Không ai biết khi ấy tôi đã tuyệt vọng ra sao.

Đó là hố đen trong ký ức mà tôi không dám nhớ tới, những tháng ngày chỉ có mắng nhiếc, bạo lực, má.u tươi cùng sinh mạng!

Đoạn ký ức đó ghê rợn kinh hoàng như địa ngục nhân gian.

Cho dù đã trọng sinh một đời, bây giờ nhớ lại tôi vẫn không kìm được mà run rẩy.

Năm ấy, chỉ có ba đứa trẻ được cứu ra.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn |||||

Nhưng số người đã từng bị bán tới đó nhiều không đếm xuể.

Trong số đó có người bị băm vụn xương thịt làm thức ăn cho chó cho lợn.

Có người bị ném vào thung lũng, trong thung lũng kia không biết đã chất bao nhiêu thi cốt thiếu nữ.

Sau khi được cứu ra, dù cuộc sống không được như ý, ít nhất tôi vẫn nếm trải được cay đắng ngọt bùi.

Nhưng khi ở đó, tôi hầu như phải đóng chặt tất cả các giác quan, toàn thân chết lặng.

Cũng bởi vậy khi mới tới cô nhi viện, tôi không thể nói chuyện.

“Chú Từ và dì Quân không thể chấp nhận được nhiều sai lầm như vậy của Từ Tư Thanh nên đã… đuổi cô ta ra ngoài. Mà Triệu Mục Tân giao nộp hai người bắt cóc em cho cảnh sát, bọn họ đã khai ra tất cả những chuyện năm ấy, Từ Tư Thanh hiện đã bị bắt giữ.”

Ha hả!

Thật tốt!

Đúng là thật tốt!

Ác giả ác báo!

Thực sự là ác giả ác báo!

Tôi siết chặt hai tay, chấp niệm tồn tại suốt hai đời bỗng chốc tiêu tán, tôi khó lòng kìm nén cảm xúc của mình.

Tôi muốn khóc, lại càng muốn cười hơn.

Dưới những tình cảm kịch liệt cuộn trào, tôi chỉ thấy hai mắt tối sầm rồi ngã xuống mặt đất.

“Tiểu Nhã!!!”

Ký ức cuối cùng còn sót lại, đó là âm thanh của Ân Thiên Trạch xuyên qua hắc ám vô tận truyền tới tai tôi.

Khi tỉnh tại, tôi đang nằm trong phòng y tế.

Có lẽ tôi hôn mê không lâu, vì lúc này bác sĩ mới vạch mí mắt kiểm tra tình trạng của tôi.

“Em tỉnh rồi?” Thấy tôi tỉnh, bác sĩ buông tay ra, thu ống nghe lại, “Có lẽ do lâu nay nghỉ ngơi không tốt, lại thêm cảm xúc kích động mới dẫn đến hôn mê, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Cũng may có người ở cạnh, nếu như không ai phát hiện hoặc em ngã xuống nơi có vật sắc nhọn nguy hiểm, đừng nói là bị thương, thậm chí còn có thể mất mạng.”

Bác sĩ dặn dò mấy câu sau đó nói, “Tôi nói với giảng viên chủ nhiệm của em rồi, nghỉ ngơi một chút không cần truyền dịch, tôi kê cho em vài thuốc bổ huyết là được.”

“Cảm ơn thầy.”

Sau khi thầy ấy rời đi, tôi nhìn Ân thiên Trạch đang đứng bên giường, “Cảm ơn anh đã nói cho tôi những tin tức này, nhưng n Thiên Trạch, tôi thật sự không muốn có bất kì quan hệ gì với những chuyện trong quá khứ nữa, anh có hiểu không?”

“Ừm.” Ân Thiên Trạch gật đầu, bởi vì đã đoán được từ trước nên hắn rất bình tĩnh, chỉ nói, “Có thể chờ tới khi em khỏe lại rồi đuổi tôi đi sau được không?”

“Anh cũng nghe rồi, bác sĩ nói tôi không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là được.”

Tôi không cự tuyệt rõ ràng nhưng n Thiên Trạch đã hiểu ý tứ của tôi, ảm đạm rũ mắt, “Tôi biết rồi.”

Cho tới khi hắn rời đi, tôi mới cảm thấy tâm tình phiền muộn lâu nay đang thoải mái lên.

Hình như ngay cả không khí cũng tươi mát hơn rất nhiều.

Tôi dùng hầu hết thời gian dành cho phòng thí nghiệm.

Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi đã nghiên cứu được nhiều thành quả quan trọng, trong số đó có vài công trình có đề tên tôi.

Đám người n Thiên Trạch không còn đến tìm tôi nữa.

Chỉ có Triệu Mục Tân có tới gặp tôi một lần.

Hắn nói, hắn không cố ý phản bội tôi.

Hắn nói, ngày ấy hắn vốn muốn thổ lộ với tôi, không ngờ tôi đang ở cùng Tư Quyết.

Hắn ghen tỵ đến phát điên, cảm thấy tôi đã phản bội hắn nên mới cố ý nói lời tàn nhẫn với tôi.

Không quan trọng.

Tôi nói với Triệu Mục Tân, những chuyện này không còn quan trọng nữa.

Từ Tư Nhã đã ch.ết.

Hãy coi như cô ấy đã thật sự ch.ết rồi đi.

Đừng u uất mãi trong quá khứ.

Phải luôn biết nhìn về phía trước.

Tất cả mọi người đều nên hướng tới tương lai.

Hôm ấy, Triệu Mục Tân khóc.

Sau đó hắn không tìm gặp tôi nữa.

Cuộc sống của tôi dường như đã hoàn toàn ngăn cách với kiếp trước.

Như vậy là tốt nhất.

Bọn họ sau này sẽ kế thừa gia nghiệp.

Mà tương lai của tôi cũng sẽ rạng rỡ sáng ngời.

Chúng tôi, trên những con đường khác nhau, đều có thể tỏa sáng.

Kết cục như vậy thật sự vô cùng tốt đẹp.

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play