[Ngôn Tình] Sống Lại Một Đời An Vui

Chương 1


3 tuần


1

Khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói cho tôi biết, cha mẹ tôi đều đã tử vong trong vụ tai nạn giao thông, trước khi chết hai người không hẹn mà cùng lựa chọn bảo vệ tôi.

Vì vậy tôi mới có thể sống sót được.

Bác sĩ nói, tôi là hy vọng cuối cùng của cha mẹ, nên hãy kiên cường sống tiếp.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Sau tai nạn giao thông kia, cha mẹ của thân thể này cùng với đứa con của họ, đều đã c.h.ế.t.

Đôi vợ chồng đó đã dùng hết sức lực cuối cùng để cứu con của họ, nhưng họ đã thất bại.

Tôi đã tận mắt thấy họ hồn phi phách tán, ngay trước giây phút rời khỏi thế giới này, họ đã kịp làm một cuộc giao dịch với tôi.

Thân thể của cô gái này có thể tặng cho tôi, tôi sẽ chăm sóc người thân duy nhất còn lại của họ.

Vì vậy, nhân lúc thi thể này còn ấm áp, tôi đã nhập vào cô ấy và bắt đầu một cuộc sống mới.

Vết thương của tôi khôi phục rất nhanh, ngay cả các bác sĩ đều cảm thấy đây chính là kỳ tích. Có lẽ do sợ tôi nghĩ quẩn, trước khi tôi xuất viện, họ không ngừng dặn dò tôi, tôi có thể sống đến giờ đã là toàn bộ phúc phận tổ tiên mười tám đời tích góp mang ra dùng sạch một lần, hơn nữa thương thế tốt lên nhanh như vậy, chắc chắn là cha mẹ ở trên trời vẫn luôn dõi theo phù hộ cho tôi.

Tôi cười cười cảm ơn ý tốt của họ, hứa rằng sau này sẽ sống thật tốt, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Tôi nằm trong một thân thể xa lạ, cùng bà nội nương tựa vào nhau sống ba năm. Ba năm sau là thời điểm tôi lên đại học.

“Con ngoan, con ở bên ngoài phải tự biết chăm sóc bản thân, nếu phải chịu oan ức cứ trở về đây, bà nội sẽ luôn ở bên con.”

Bà nội đã gần tám mươi tuổi, bà lấy dưới gối đầu ra một bọc giấy, từ từ mở ra, bên trong là một xấp tiền đủ loại mệnh giá khác nhau.

Có một trăm tệ, có năm mươi tệ, có mười tệ, ngay cả một tệ cũng có.

Bà xếp tất cả số tiền đó lại, cẩn thận đặt vào tay tôi.

“Bà nội, bà đi với con đi, con muốn chăm sóc bà.”

Trước đây đã đồng ý với người ta, tôi mượn thân thể này rồi thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người thân của bọn họ.

Hơn nữa, đời trước tôi sống gần hai mươi năm, chưa từng một lần mảy may cảm nhận được thế nào là tình thân.

Ba năm nay ở bên bà nội, tuy cuộc sống khó khăn, nhưng tinh thần của tôi lại vô cùng thư thái, hạnh phúc hơn trước đây nhiều lắm.

“Con à, bà nội già rồi, không muốn rời khỏi quê hương. Bà nghĩ kĩ rồi, sau này nếu phải ra đi, bà có thể yên lòng nhắm mắt trong chính căn nhà quen thuộc của mình, không muốn gây thêm phiền phức gì cho con.” Bà vỗ vỗ tay tôi, sau đó quay mặt đi, dùng bàn tay mang đầy dấu vết của thời gian mà lau nước mắt.

“Nếu bà không đi với con, con sẽ không học đại học nữa. Con xin làm thêm ở gần đây, như vậy sẽ được ở cạnh bà.”

“Con nói cái gì vậy?!” Bà nội trước nay chưa từng lớn giọng với tôi bây giờ lại giơ lên một bàn tay, “Tương lai của con rộng mở như vậy, bà nội đã không giúp gì được, sao có thể làm liên lụy đến con được? Trường của con là Đại học Bắc Kinh, ngay cả Chủ tịch nước cũng từng học ở đó, là trường học tốt nhất trong nước! Nếu con không đi, bà nội ch.ết cũng không nhắm mắt, càng không có mặt mũi gặp cha mẹ con!”

Bà nội cả đời lam lũ, khuôn mặt đầy dấu vết của tháng năm. Bà không được đi học, cũng không biết chữ, càng không biết đến những triết lý tư tưởng lớn lao, nhưng bà luôn dạy tôi, chỉ có đi học và chăm chỉ trau dồi kiến thức thì sau này ra ngoài mới không bị người khác coi thường.

“Bà, con đã không còn cha mẹ, con chỉ có bà.” Mắt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào nói, “Nếu bà cũng bỏ con đi, con sẽ rất sợ.”

Tôi là thủ khoa năm nay, không chỉ được miễn tất cả học phí cùng chi phí sinh hoạt, còn nhận được học bổng của trường.

Hơn nữa, tiền bồi thường tai nạn của cha mẹ trước đây cùng số tiền họ tích cóp để lại cũng đủ để tôi và bà có thể sống ở thủ đô mà không cần chật vật lo đến cơm áo gạo tiền.

Tôi khuyên nhủ mãi bà nội mới đồng ý cùng tôi lên thủ đô, có điều bà không nỡ bỏ lại thứ gì, bà sắp xếp đồ đạc trong nhà, món nào cũng muốn mang đi.

“Bà ơi, mang theo những đồ dùng cần thiết là đủ rồi, tới khi con được nghỉ, chúng ta còn trở về nữa.”

Tuy vậy, bà vẫn không muốn xa rời những món đồ này, bà nói thứ gì cũng đều cần thiết, từ mâm bát đến bàn ghế, ngay cả chiếc TV đã cũ rồi bà cũng tính chuyển đi.

Cuối cùng tôi phải nói, phí vận chuyển đồ còn cao hơn giá trị của những vật này, bà mới lưu luyến bỏ chúng lại mà đi cùng tôi.

Ba năm trước đây, cha mẹ tôi lên thành thị làm việc cuối cùng cũng tích cóp được chút tiền, quyết định mua xe trở về quê đón con gái vẫn luôn ở lại nông thôn lên thành phố, muốn bù đắp cho cô ấy khoảng thời gian xa cách.

Trên đường đi, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất sinh mạng của cả ba người, ngay trước khi cô ấy thấy được công viên trò chơi trong lời kể của cha mẹ.

Tôi nhập vào thân thể cô ấy, dựa theo trí nhớ còn sót lại mà đi tìm bà nội, ở lại thôn trấn cùng bà nội ba năm.

Ba năm sau, cô gái chốn thôn quê ấy lấy được danh hiệu thủ khoa Đại học Bắc Kinh, làm chấn động tin tức trong cả nước.

Cùng là thủ khoa đại học, ba năm trước đây tôi dùng thân phận thật của chính mình mà đạt được, nhưng lại không được vẻ vang đến thế.

Khi ấy, tôi phải đối mặt với sự chỉ trích của cha mẹ, sự lạnh nhạt của bạn bè và sự chất vấn của người tôi thầm thương.

Bởi vì danh hiệu thủ khoa đại học của tôi đã khiến chị gái song sinh của tôi bật khóc.

Bởi vì chị ấy đã nói một câu, “Quả nhiên con chỉ là phế vật, sức khỏe không tốt, ngay cả đầu óc cũng không thông minh bằng em gái.”

Bởi vì chị ấy luôn tự ti, nên tôi phải giấu đi hào quang của mình, sống kiếp sống của con chuột trốn dưới cống ngầm, như vậy mới là em gái ngoan ngoãn nghe lời.

Mà hiện tại, ngày tôi nhận được giấy thông báo nhập học, bí thư chi bộ cầm loa rao khắp thôn suốt ba ngày, thầy hiệu trưởng xúc động đến khuôn mặt đỏ bừng, bà nội cũng cười tới nước mắt rơm rớm, hào phóng bỏ ra một trăm tệ mua bánh kẹo, gặp ai liền phát cho người đó.

Bởi vậy, tôi cảm thấy… cuộc sống bây giờ rất tốt.

Mọi người đều đối đãi với nhau như người thân ruột thịt, mình tốt với người ta, người ta sẽ tốt lại trăm ngàn lần.

Cũng vì thế, khi tôi nhìn thấy vị học trưởng đã từng quen thuộc đứng ở cổng trường chào đón tân sinh viên, tôi có thể thản nhiên coi hắn như người xa lạ, bình tĩnh đi lướt qua.

Đã từng để ý, đã từng cố gắng có thể chạm tới, nhưng tất cả rồi cũng chỉ còn là một hồi ức xa xôi.

Ngày đầu tiên là làm quen với ký túc xá, ba ngày sau năm học mới mới chính thức khai giảng.

Mỗi phòng ký túc xá có bốn sinh viên. Khi tôi đến nơi, một cô gái đang bận rộn xếp đồ.

“Chào cậu, cậu cũng ở phòng này sao?”

Cô ấy buộc tóc hai bên, đôi mắt to tròn trong veo như nước, vừa đáng yêu lại xinh đẹp.

“Chào cậu, tớ là Từ Tư Nhã.” Tôi vừa đặt đồ xuống vừa đáp lời.

“Từ Tư Nhã?!” Đôi mắt của cô ấy vốn đã to, lúc này lại càng trừng lớn, “Cậu chính là thủ khoa Từ Tư Nhã lừng danh đó sao?”

“Ừm.”

“Trời ạ! Không ngờ tớ lại được ở cùng phòng với thủ khoa, vận khí này đúng là không đùa được đâu! Đại thần, cậu cho tớ ôm một chút lấy may được không?”

Cô ấy chắp hai tay làm bộ cầu xin, sống cả hai đời đây là lần đầu tiên tôi gặp một người nhiệt tình hoạt bát như vậy, nhất thời không biết làm sao mới tốt.

Cuối cùng, dưới ánh mắt sáng rực của cô gái kia, tôi gật gật đầu, cô ấy liền lập tức nhào tới ôm chặt lấy tôi, còn dụi dụi mấy cái.

“Đại thần, tớ là Trương Giai Giai, cậu gọi tớ Giai Giai là được! Sau này ở ký túc xá nếu có chuyện gì, cậu cứ nói ra, có thể giúp được tớ nhất định sẽ giúp!”

Chúng tôi nhanh chóng làm quen. Bởi vì tôi lo lắng bà nội mới đến thủ đô không quen, nên nhanh chóng sắp xếp đồ đạc để trở về.

“Cậu xếp đồ nhanh thật đấy. Định đi ăn cơm sao?” Trương Giai Giai thấy tôi muốn ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu.

“Không phải, bà tớ đưa tớ tới trường, tớ muốn mau trở về với bà.”

Trương Giai Giai nghe thấy liền gọi tôi lại, nhảy xuống lấy một thùng sữa tiệt trùng đưa cho tôi, “Đại thần, sau này chúng ta là chị em tốt, bà của cậu cũng là bà của tớ. Đây là lễ gặp mặt tớ tặng cho bà, mau cầm lấy!”

Tôi: “...” Biết là cô ấy nhiệt tình, nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi.

“Nhà tớ mới chuyển đến đây, không tiện lấy nhiều đồ như vậy, cảm ơn cậu.” Tôi cười cười hối lỗi, thấy cô ấy lại quay vào định tìm món khác, vội vã chào một tiếng rồi bỏ chạy.

Bởi vì trời trưa nắng gắt, tôi sợ bà chờ lâu sẽ bị ốm, nên đã cố ý dặn bà ngồi ở sảnh đại học nghỉ ngơi.

Khi tìm được bà, một thiếu niên mặc đồng phục thể dục màu lam đang đưa nước cho bà.

“Con ngoan!” Bà cũng thấy tôi, vui vẻ gọi.

Thân hình thiếu niên hơi khựng lại, sau đó chậm rãi xoay người nhìn tôi.

Tôi biết thiếu niên đó là ai, cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi cả kiếp trước.

[Thân thể của Thanh Thanh không tốt, cậu không thể nhường cô ấy sao? Vì sao thứ gì cũng muốn giành với cô ấy?]

[Chẳng qua chỉ là một món đồ thủ công, Thanh Thanh cũng không cố ý làm hỏng, sao cậu phải khó chịu?]

[Rõ ràng cậu biết Thanh Thanh phải nghỉ học nhiều ngày còn cố ý thi đạt hạng nhất để khích bác cô ấy, đúng là độc ác!]

Thiếu niên quay đầu lại, diện mạo dần trùng hợp với bóng người trong ký ức của tôi.

Ba năm trôi qua, thiếu niên tính cách nóng nảy trước đây đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Nhưng… hắn vẫn khiến tôi cảm thấy buồn nôn!

“Bà nội.” Tôi đi tới bên bà, nhẹ nhàng lấy đi cốc nước, mỉm cười nói, “Con đã chuẩn bị nước cho bà rồi mà. Lần sau người xa lạ đưa đồ gì, bà đừng nhận nhé.”

“Cậu bé này là sinh viên tình nguyện trong trường, không phải người xấu.” Bà cười, không quên giới thiệu với người kia, “Đây là cháu gái mà bà nói với cháu, là thủ khoa năm nay — Từ Tư Nhã. Thế nào, bà không nói quá phải không, con bé này vừa thông minh lại vừa xinh đẹp!”

Thấy bà nội kiêu ngạo giới thiệu mình cho người khác như vậy, tôi vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động.

Thôi, bà đang cao hứng, tôi cũng không muốn làm bà mất vui.

Dù sao dung mạo hiện tại của tôi đã khác hẳn kiếp trước, cho dù trùng tên, hắn cũng không thể nhận ra tôi là ai.

“Vâng, đúng là rất xinh đẹp.” Thiếu niên đáp lại, có lẽ đơn giản là vì lễ phép, sau đó lại nói thêm, “Tôi là Ân Thiên Trạch năm hai, sau này ở trường học gặp chuyện gì khó khăn cứ tới tìm tôi.”

“Vậy cảm ơn học trưởng trước.” Tôi khách khí đáp lại.

Hóa ra Ân Thiên Trạch lại là người nhiệt tình như vậy sao?

Không chỉ tham gia hoạt động tình nguyện, còn chủ động muốn giúp đỡ người khác.

Tôi vốn cho rằng… hắn chỉ tốt với Từ Tư Thanh mà thôi.

Hóa ra… hắn chỉ không tốt với tôi sao?

Sau khi đưa bà nội tham quan trường học một vòng, tôi định đặt xe về phòng trọ.

Nhưng bà nói, bà muốn đến cửa hàng vàng mã mua ít tiền giấy.

“Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ con, bà muốn thắp hương cho họ.”

Người cao tuổi rất coi trọng những tập tục này, khuôn mặt bà dường như già đi trong nháy mắt, tôi liền đưa bà đến một cửa hàng vàng mã gần đó, để bà chọn những món cần thiết.

Người đã chết sớm muộn sẽ mất đi, nhưng người còn sống sẽ không quên tưởng niệm.

Tôi chợt nhớ tới, hôm nay… cũng là ngày giỗ của tôi.

Không biết trên thế gian này, liệu có người nào cũng giống như bà nội, nhớ thương tôi hay không.

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền châm chọc cong môi, cười nhạo suy nghĩ kỳ lạ của mình.

Khi còn sống, tôi vốn không được lòng ai, chết đi coi như hợp ý bọn họ, có lẽ họ vui còn không kịp, sao có thể nhớ thương tôi.

Kết thúc công việc trở trường, Ân Thiên Trạch đi mua hoa và bánh ngọt, sau đó lái xe tới một khu nghĩa trang.

Nhưng hắn tới nơi mới phát hiện ra, đã có người ở đó trước hắn.

“Cậu tới đây làm gì?!” Ân Thiên Trạch sầm mặt nhìn người đang ngồi trước bia mộ, thấy hắn vẫn chuyên tâm uống rượu, lửa giận bùng lên, “Muốn uống rượu thì cút đi nơi khác, đừng làm bẩn mộ phần của cô ấy!”

“A~” Trầm Triêu Việt lắc lư đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Ân Thiên Trạch, “Cậu giả bộ cái gì? Khi cô ấy còn sống, cậu chưa từng chúc mừng sinh nhật cô ấy một lần, chờ tới khi người ta chết rồi mới diễn vai tình thánh!”

“Ui daa ~” Khi tới gần, thấy bó hoa trên tay Ân Thiên Trạch, nụ cười trên môi Trầm Triêu Việt càng thêm giễu cợt, “Hoa bách hợp? Cậu tặng cô ấy hoa bách hợp? Cậu không biết cô ấy ghét nhất hoa bách hợp hay sao?”

Ân Thiên Trạch ngây người, hắn cúi đầu nhìn bó hoa trắng muốt trong tay, không dám tin tưởng, “Cô ấy… ghét hoa bách hợp?”

“Đúng vậy, trước đây khi tới cô nhi viện, có một lần cô nhi viện tặng hoa tri ân cho người tới từ thiện, cô ấy cầm hoa bách hợp nhưng lại bị dị ứng, phải cấp cứu nửa ngày mới ổn định lại.” Trầm Triêu Việt đem số rượu còn lại đổ thẳng vào bó hoa bách hợp, hương rượu dày đặc át đi hương hoa nồng nàn, hắn nói, “Ân Thiên Trạch, không phải cậu là bạn tốt nhất của cô ấy sao? Ngay cả cô ấy ghét cái gì cậu cũng không biết?”

Cô ấy ghét hoa bách hợp? Dị ứng với phấn hoa bách hợp?

Nhưng… rõ ràng mỗi lần tặng cô ấy chè sen bách hợp, cô ấy đều vui vẻ ăn hết.

Khi ấy Từ Tư Nhã nói với hắn, Từ Tư Thanh muốn giảm cân, cha mẹ bảo cô ấy phải giảm cân cùng chị gái, buổi tối không được ăn cơm, ngày nào cũng đói không ngủ được.

Hắn lo lắng cho cô ấy nên đã nhờ bảo mẫu nấu chè sen bách hợp, mỗi tối đều mang tới.

Bởi vì Từ Tư Thanh thích ăn chè sen bách hợp nhất nên sẽ không từ chối, hắn mới cố ý bảo bảo mẫu nấu nhiều một chút, như vậy Từ Tư Thanh ăn không hết sẽ cho Từ Tư Nhã.

Hắn còn tưởng hai người họ diện mạo giống nhau, sở thích cũng sẽ giống nhau.

Cho tới tận bây giờ, hắn chưa từng biết, Từ Tư Nhã lại dị ứng với hoa bách hợp.

Ân Thiên Trạch đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên hắn mang chè tới cho Từ Tư Thanh đã nói với Từ Tư Nhã, “Thanh Thanh ăn không hết, cậu cũng ăn một chút đi.”

Nhưng Từ Tư Nhã từ chối.

Khi ấy, hắn rất không vui.

Vì Từ Tư Nhã than đói nên hắn mới cố ý mang chè tới đây, thế mà cô ấy lại không hiểu cho khổ tâm của hắn.

Bởi vậy, hắn vừa trêu chọc vừa dụ dỗ, nhất quyết muốn Từ Tư Nhã ăn hết bát chè kia.

Khi ấy, hắn không để ý khuôn mặt trắng xám của Từ Tư Nhã, thậm chí còn có chút đắc ý, đắc ý vì… hắn đã giúp cô ấy.

Từ đó, mỗi lần hắn đưa chè tới, Từ Tư Nhã không bao giờ cự tuyệt.

Chỉ cần hắn giả bộ trầm mặt, Từ Tư Nhã sẽ ăn không chừa lại chút nào.

Nhưng cũng từ đó về sau, cô ấy ngày càng lạnh nhạt với hắn…

Bởi vậy hắn vô cùng tức giận, mỗi lần gặp mặt đều sẽ châm chọc cười nhạo cô ấy…

Nghĩ tới đây, thân hình Ân Thiên Trạch đột nhiên run rẩy lợi hại, khuôn mặt trắng bệch như tượng sáp.

Thậm chí ngay cả dũng khí xoay người nhìn nụ cười trên bia mộ hắn cũng không có, thất hồn lạc phách rời khỏi nghĩa trang.

Sau khi Ân Thiên Trạch đi rồi, Trầm Triêu Việt mới đỏ mắt ngồi lại chỗ cũ.

“Tiểu Nhã, tôi đuổi hắn đi rồi, có phải tôi rất lợi hại không?”

“Tiểu Nhã, tôi hứa với cậu, tôi sẽ không để những người đó tới làm phiền cậu nữa.”

“Là tôi quên mất lời thề của mình, đều là lỗi của tôi, Tiểu Nhã, tôi biết sai rồi, tôi thật sự muốn sửa chữa lỗi lầm của mình.”

“Tiểu Nhã, sau này mỗi khi tôi uống rượu, cậu có thể… có thể trở về… nhìn tôi một cái được không…”

Buổi tối hôm nay, tôi đột nhiên mơ một giấc mơ.

Giấc mơ về những chuyện đã xảy ra trước đây.

Sắp tới sinh nhật của tôi, tôi phải cầu xin cha mẹ rất lâu, họ mới đồng ý sẽ mua cho tôi một chiếc bánh kem.

Thiếu niên tôi thích nói với tôi, hắn sẽ ở bên tôi.

Bạn của tôi hứa hẹn, sẽ chuẩn bị cho tôi quà sinh nhật.

Trúc mã lớn lên cùng tôi cũng xoa đầu tôi, nói đối với hắn, tôi chính là người quan trọng nhất.

Vì những chuyện này, tôi vui vẻ thật lâu.

Tới ngày sinh nhật, chị gái xuất hiện ở cầu thang, nhìn tôi đầy khinh ghét.

Chị ấy nói, “Từ Tư Nhã, trước đây khi tao bán mày đi, sao mày không c.hết ở bên ngoài?”

Chị ấy nói, “Cho dù mày trở về được thì đã sao? Mày không ch.ết, cũng vĩnh viễn chỉ là sự tồn tại dư thừa!”

Chị ấy nói, “Mày còn muốn có bánh sinh nhật? Nực cười, thứ như mày chỉ xứng với rác rưởi mà tao ném đi mà thôi!”

Sau đó, chị ấy ngã xuống lầu.

Khuôn mặt chị ấy trắng bệch, liếc qua nhìn tôi, sau đó yếu ớt nói với mọi người, “Không phải lỗi của em ấy đâu, là do con không cẩn thận bước hụt nên mới ngã, em ấy thực sự không cố ý đẩy con.”

Tôi bị đẩy ngã xuống đất, hai tay đau nhói.

Mặt hứng thêm một tát, bỏng rát.

Mọi người vội vàng chưa chị gái đến viện, chỉ có tôi bị bỏ ở nhà.

So với trái tim đang run rẩy, đau đớn da thịt vốn chẳng đáng là bao.

Tôi lén tới bệnh viện.

Qua lớp cửa kính, tôi thấy tất cả mọi người đều vây quanh chị gái, ân cần hỏi han.

Tôi tranh thủ lúc bác sĩ tới mà theo vào.

Khi nghe bác sĩ nói chị ấy không sao, tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi đã nghĩ, chị ấy không có chuyện gì, có lẽ tôi vẫn có thể được ăn bánh kem.

Có lẽ tôi vẫn nhận được quà sinh nhật.

Nhưng… tôi đã sai rồi.

Tất cả mọi người đều chỉ nhớ tới chị ấy, họ tổ chức tiệc sinh nhật cho chị ấy ngay tại bệnh viện.

Tôi cố đè nén nỗi lòng thật lâu, cuối cùng không nhịn xuống được, nhẹ nhàng kéo góc áo của cha.

Tôi nói, hôm nay cũng là sinh nhật con. Cha đã hứa sẽ chuẩn bị cho con một chiếc bánh ngọt.

Họ mắng tôi độc ác.

Họ mắng tôi tâm địa bất nhân.

Họ nói, tôi làm hại chị gái phải nhập viện, thế mà chỉ biết nghĩ đến tổ chức sinh nhật.

Tôi bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi lặng lẽ rời đi, đi tới cửa hàng đối diện bệnh viện, là một cửa hàng bánh kem.

Nhưng tôi không có tiền, chỉ có thể đứng dựa vào cửa kính mà nhìn những chiếc bánh kem được trang trí tinh xảo, mơ màng tưởng tượng ra hương vị ngọt ngào của chúng.

“Chị, chị muốn ăn bánh kem sao?” Một cô bé nắm tay mẹ đi ra từ cửa hàng bánh ngọt nhìn thấy tôi, hỏi. Cô bé quay sang nhìn mẹ, híp mắt cười, “Mẹ, chúng ta chia cho chị ấy một phần nhé.”

Có điều, miếng bánh sinh nhật phủ chocolate kia, tôi không ăn được.

Khi một chiếc xe tải mất tay lái lao tới, tôi vội ném miếng bánh xuống đất, dùng sức đẩy hai mẹ con họ ra.

Thật đáng tiếc.

Miếng bánh sinh nhật kia vừa thơm vừa mềm, chắc chắn rất ngon miệng.

Chỉ là, cho tới cuối cùng, tôi không thể biết được nó ngon tới thế nào.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play