Trao Trọn Tình Yêu Cho Anh

Chương 4


3 tuần


Tôi và Mạnh Phàm bắt đầu nói chuyện yêu đương.

Nhưng tôi không dám nói với chị Vương.

Tin tức tôi và Mạnh Phàm hợp tác đóng phim vừa truyền ra ngoài, fan liền bắt đầu xé nhau.

Không chỉ fan, mà người đại diện Thẩm Hàn của Mạnh Phàm cũng từng nói tôi chỉ muốn cọ nhiệt độ của anh, bài đăng của Thẩm Hàn còn công khai đăng lên mạng, bởi vậy khiến cho fan hai nhà chúng tôi đại chiến kịch liệt.

Chị Vương cũng bởi vì vậy mà rất ghét Mạnh Phàm và Thẩm Hàn.

Mạnh Phàm đối với sự việc này cũng nói với tôi lời xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện này là anh không ngăn cản được anh ta.”

Tôi lắc đầu: "Không có việc gì, em cũng có thể hiểu được, chúng ta như vậy sợ nhất là bị phát hiện.”

Nói thì nói thế, nhưng bị người đại diện của bạn trai đá xéo như vậy, tôi cũng rất tức giận.

Mạnh Phàm ỷ có quần áo dày che chắn, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, sau đó còn mân mê vuốt ve các đầu ngón tay.

“Hợp đồng giữa anh và công ty còn một năm nữa.”

Nghe vậy, mắt tôi nháy mắt sáng lên: "Được đó!”

Trong mơ, tôi còn thấy được cảnh chúng tôi ăn mừng sinh nhật cùng nhau.

Giống như Mạnh Phàm đã nói, tôi đánh đàn bài "Bài hát chúc mừng sinh nhật" không được hay cho lắm, sau đó để chữa xấu hổ mà đánh luôn bài chúc mừng đám cưới. Nhưng sau khi kết thúc, anh ôm lấy tôi chặt đến mức dường như không muốn buông ra nữa.

Thẳng đến khi ở ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Mạnh Phàm mới lưu luyến buông tôi ra, sau đó còn có chút u oán không được thoả mãn mà liếc nhìn tôi một cái.

Đoàn làm phim chuẩn bị hoạt động mừng sinh nhật của Mạnh Phàm.

Trước khi thắp nến, anh lén hỏi tôi: "Em có nguyện vọng gì?"

“Sinh nhật của anh mà?” Tôi khó hiểu trả lời.

“Nói mau." Mạnh Phàm thúc giục.

Tôi bật cười, thuận miệng nói: "Vậy lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ tự mình đàn happy wedding, sau đó em sẽ xuất hiện trong tiếng nhạc.”

Mạnh Phàm nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Sau đó, anh nhắm mắt cầu nguyện.

Tôi không biết anh đã ước nguyện điều gì.

Nhưng lúc chia bánh ngọt, anh đưa bánh ngọt tới tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi khẽ nói: "Anh đã ước điều ước của em.”

Tôi trừng hắn: "Nói ra sẽ mất linh.”

Mạnh Phàm cười: "Vậy em đổi bài khác là được.”

“Vậy thì anh phải đổi bài hát thành “Hôm nay em sẽ cưới anh.”

Nhìn nhân viên đoàn làm phim người đến người đi xung quanh, tôi sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nhưng trong lòng lại chứa đầy sự ngọt ngào.

“Anh nghĩ đẹp lắm." Tôi trả lời anh.

Mạnh Phàm gật đầu: "Anh đang nghĩ đến bạn gái anh, cô ấy đúng là rất đẹp.”

Những giấc mơ chất chồng lên nhau thành một mớ hỗn độn.

Một giây sau, liền chuyển cảnh trong giấc mơ sang ở nhà tôi.

Mạnh Phàm đang bận rộn trong bếp.

Mỗi một động tác đều khéo léo cẩn thận.

Nhưng dần dần, hình như có cái gì đó không đúng lắm.

Mạnh Phàm trong giấc mơ vẫn tiếp tục hành động nấu cơm, nhưng mà anh lại đang bắt đầu chậm rãi già đi, đồ ăn của anh cũng dần trở nên phù hợp với tiêu chuẩn sắc hương vị đầy đủ.

Sau khi tỉnh mộng, nghĩ đến hết thảy những gì xảy ra trong mơ, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Tôi muốn sống với Mạnh Phàm cả đời, cũng đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau này của chúng tôi.

Thật là......

Vô phương cứu chữa.

Lúc từ này xuất hiện, chính tôi cũng sửng sốt một chút.

Tôi nghĩ, tôi có lẽ thật sự rất thích Mạnh Phàm.

16

Mạnh Phàm đúng hẹn tới đón tôi.

Lần này anh đưa tôi đi xem phim.

Hai người cùng nhau đeo khẩu trang, trước khi mở màn bộ phim, vẫn là một trước một sau tiến vào, thật sự rất là lén la lén lút.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi chúng tôi an toàn ngồi xuống chỗ ngồi.

Cái này nếu bị phát hiện, tôi cũng không biết trên mạng sẽ náo nhiệt thành cái dạng gì.

Mạnh Phàm ngược lại một chút cũng không để ý.

Đáng tiếc không có phim chúng tôi từng xem lúc trước, nhưng mà tôi đã cố tình chọn cùng một vị trí.

Vừa nghĩ xong, bộ phim liền mở màn.

Trong bóng tối, những cảm quan khác của con người được phóng đại vô hạn.

Mạnh Phàm chỉ ngồi bên cạnh tôi, rõ ràng cách khá xa nhưng tôi lại cảm thấy xung quanh tôi toàn là hơi thở của anh.

Thế cho nên tôi rõ ràng là đang xem phim, nhưng kỳ thật một chút cũng không xem vào.

Cũng không biết qua bao lâu, tay của tôi bị ai đó nắm chặt, sau đó ngón tay của anh chậm rãi trượt về phía trước, cuối cùng biến thành mười ngón đan chặt.

Tôi sửng sốt một chút, nhưng lại không cự tuyệt.

Một khắc kia, có lẽ ngay cả chính tôi cũng không nhận ra được khóe miệng mình đang che giấu dưới khẩu trang đã lộ ra một nụ cười.

Đêm đó, tôi cũng mơ thấy cảnh tượng này.

Mạnh Phàm trong giấc mơ so với hôm nay càng lớn mật hơn một chút.

Lúc phim chiếu được nửa chừng, anh đột nhiên tiến lại gần, cách khẩu trang hôn môi tôi.

Vừa chạm đã rời, nhưng tôi vẫn bị dọa sợ gần chớt.

Cũng may điểm chú ý của mọi người đều ở trên phim, không có ai chú ý tới chúng tôi.

Tôi tức giận vỗ cánh tay anh.

Mà Mạnh Phàm chỉ cười cười nắm chặt tay tôi, cũng chậm rãi biến thành mười ngón tay đan chặt.

Mãi đến khi phim kết thúc cũng không buông ra, còn dắt tôi rời khỏi, sau đó…

Cảnh tượng trong mơ bỗng nhiên chuyển biến, quần áo trên người tôi và anh cũng đang biến hóa, anh dắt tôi đi qua rất nhiều rất nhiều nơi.

Tóc tôi từ từ dài ra, cũng sẽ thay đổi kiểu tóc, mà tuổi tác của chúng tôi cũng rõ ràng đang tăng lên.

Cuối cùng, biến thành một mảnh màu đen.

Đen không có điểm kết thúc.

Lúc này đây, khi tỉnh lại từ trong mơ, tôi tựa hồ như ý thức được cái gì.

Việc mất trí nhớ của tôi có lẽ không phải chỉ là một di chứng của cơn chấn động não đơn giản.

17

Ban ngày Mạnh Phàm dẫn tôi đi chơi, buổi tối tôi sẽ nằm mơ.

Rất nhiều chuyện ở trong mơ dần dần hiện ra rất rõ ràng.

Ví dụ như......

Tôi kéo Mạnh Phàm đi ăn khuya, sau khi ăn xong lại vận động giảm béo.

Nhưng tôi còn chưa tìm được chân tướng của việc mất trí nhớ, tôi và Mạnh Phàm đã xảy ra chuyện.

Tôi và anh ấy ở rạp chiếu phim bị paparazzi chụp được.

Trực tiếp bị bế lên hot search, bùng nổ sau một đêm.

Có fan CP hoan hô, có fan only mắng chửi lẫn nhau, còn có một lượng lớn muốn thoát fan, thật đúng là cực kỳ náo nhiệt.

Chị Vương tức giận đến mức huyết áp cũng tăng lên.

Chị ấy hỏi tôi: "Rốt cuộc em và Mạnh Phàm nói chuyện yêu đương từ khi nào?”

Tôi lắc đầu.

“Em bây giờ còn gạt chị? "Chị Vương tức giận đến không chịu được.

Tôi nhìn thoáng qua các nhân viên công tác khác, đành phải yên lặng gật đầu một cái.

Chị Vương sau khi thấy tôi gật đầu cũng không kịp phản ứng, bó tay hết chỗ nói.

“Em đã biết mà em còn ngang nhiên công khai đi xem phim với người ta sao?" Chị Vương hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, lại lôi kéo chị Vương vào phòng ngủ, lấy ra hai quyển giấy chứng nhận kết hôn kia.

Lúc nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, phản ứng của chị Vương còn lớn hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.

“Nguyên Thi Thi, em cư nhiên lại gạt chị dám cùng Mạnh Phàm lĩnh giấy kết hôn!”

“Chị, bình tĩnh, bình tĩnh." Tôi hạ giọng nói.

"Mạnh Phàm nói sau khi hết hạn hợp đồng với công ty hiện tại sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng.”

Chị Vương vốn còn đang tức giận không thôi, vừa nghe lời này bỗng nhiên bình tĩnh: "Thật sao?”

Tôi gật đầu.

Mấy ngày gần đây Mạnh Phàm mỗi ngày đều dẫn tôi đi chơi, mà buổi tối tôi sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc trước, còn có thể có một ít ký ức khác kèm theo.

Trước khi tôi mất trí nhớ không lâu, Mạnh Phàm đích thực đã bắt đầu chuẩn bị cho việc không gia hạn hợp đồng.

Chị Vương nở nụ cười: "Được, con rể bỏ đạo theo ý mình, mẹ vợ tôi đây vẫn rất hoan nghênh.”

Tôi: "......”

Hiểu rồi.

Chị Vương chúng tôi oan có đầu nợ có chủ, chỉ hận Thẩm Hàn.

“Chị, vậy chuyện hotsearch lần này phải làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.

Nụ cười của chị Vương lại nhạt đi: "Mấy đứa cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng phải đổi nghề rồi kết hôn, coi như sẵn tiện lần này công khai luôn, hơn nữa fan CP của em và Mạnh Phàm cũng không ít, tình huống hiện tại hẳn là không nghiêm trọng. Nếu hai đứa yêu nhau thật lòng, chị còn sợ gì hai đứa làm ảnh hưởng đến nhau. Hai đứa đều đã kết hôn, tốt xấu gì cũng có thể ở bên nhau được vài năm. Mấy năm sau cố gắng thêm một chút đi, có thể chuyển fan CP thành fan only đấy.”

“Làm... mấy năm nữa á?" Tôi không biết nói gì.

Có phải chị Vương còn chờ tôi và Mạnh Phàm ly hôn không?

“Đây không phải là chuyện thường thấy trong giới này sao?" Chị Vương trả lời.

Đối với việc này, tôi lựa chọn trầm mặc.

Nhưng mà chuyện này không thể đơn phương tự xử lý, chị Vương cần chuẩn bị để liên lạc với phía Mạnh Phàm một chút.

"Em định đánh chồng mình à?" chị Vương hỏi tôi.

Tôi xấu hổ cười cười: "Chị, em còn mất trí nhớ.”

Chị Vương cười một tiếng, nhưng mà ngay lúc chị định gọi điện thoại, trợ lý từ bên ngoài chạy vào: "Chị Vương, không tốt rồi, Mạnh Phàm đã xảy ra chuyện.”

“Mạnh Phàm làm sao vậy?" Tôi vô thức lớn tiếng hỏi.

"Sau khi chuyện Thi Thi và Mạnh Phàm bị khui ra, trên mạng liền nổ tung, một số fan cuồng đã đến gặp Mạnh Phàm và muốn nói lời tạm biệt với Mạnh Phàm, nhưng đã xảy ra một vụ tai nạn xe… là xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn.”

“Xe chở Mạnh Phàm đã rơi xuống biển, trước mắt còn đang trục vớt, tình huống rất nguy hiểm.”

Bữa ăn riêng, tai nạn xe cộ, biển.

Khi những từ này tiến vào trong đầu tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy đầu mình đau dữ dội.

Tôi không thể không che thái dương lại.

“Thi Thi, em làm sao vậy?” Chị Vương bị bộ dáng này của tôi làm cho hoảng sợ.

Nhưng lúc này tôi không có ý định trả lời chị Vương, bởi vì những giấc mơ chập chờn trong đêm đó đã hoàn toàn kết nối với nhau và đi vào tâm trí tôi.

18

Tôi vội vã đến hiện trường vụ tai nạn.

Đã có cảnh sát ở xung quanh duy trì trật tự, thế nhưng phóng viên và fan nghe tin mà chạy đến cơ hồ đem chung quanh vây chật như nêm cối.

Xe không chạy qua được, tôi chỉ có thể xuống xe, dựa vào vệ sĩ mở đường mà chạy về phía trước.

Có fan chú ý tới tôi, fan của Mạnh Phàm bắt đầu điên cuồng mắng tôi, có người thậm chí còn ném hết đồ trong tay lên người tôi.

“Đều tại cô, người xảy ra chuyện sao không phải là cô.”

“Cô còn có mặt mũi tới nơi này sao!”

“Tiện nhân.”

“Đồ sao chổi.”

Âm thanh chửi bới của fan truyền vào trong tai tôi, hoàn toàn khớp với hình ảnh trong đầu tôi.

Đó là năm tôi ba mươi tám tuổi, tôi và Mạnh Phàm rốt cục quyết định công khai, hơn nữa còn tổ chức hôn lễ.

Khi đó, chúng tôi đã tự công khai trên weibo, nhưng chúng tôi vẫn đánh giá thấp mức độ cực đoan của một số người hâm mộ.

Cũng là cây cầu này, cũng là bữa cơm này, cũng là... rơi xuống biển.

Tôi lập tức chạy tới hiện trường, bị fan trách cứ cùng chửi rủa.

Mà Mạnh Phàm trước kia sẽ bảo vệ tôi, cưng chiều tôi, lại nằm trong lòng biển sâu lạnh như băng, nhưng tất cả những thứ này đều không làm cho người tôi sụp đổ khi tôi nhìn thấy th.i th.e Mạnh Phàm được vớt lên.

Tôi sợ lạnh.

Mạnh Phàm thích nắm tay tôi nhét vào trong túi anh.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh sẽ từng chút xua đi rét lạnh trên người tôi.

Đến mùa đông khi ngủ, anh sẽ sưởi ấm chân cho tôi, khi ấy tôi ngủ mơ mơ màng màng nên vẫn còn nhớ rất rõ.

Chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy cả người đều ấm áp.

Nhưng khi đó, tôi dán vào th.i th.e Mạnh Phàm, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.

Lạnh quá.

Anh biết rõ tôi sợ lạnh, nhưng anh lại trở thành người khiến tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo nhất thế tian.

“Mạnh Phàm." Tôi gọi anh.

Nhưng người sẽ gọi tôi là Thi Thi tiểu tiên nữ kia cũng không có cách nào mở miệng đáp lại.

Tôi khóc không thành tiếng, bất lực ngã quỵ xuống đất.

Cuối cùng, là chị Vương cứng rắn dẫn tôi rời đi.

Chị ấy đưa cho tôi một ly sữa nóng: "Uống đi rồi ngủ một giấc thật ngon, sẽ không sao đâu.”

Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi sau khi uống xong ly sữa nóng, nhìn tôi ngủ rồi mới rời đi.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không ngủ được, nhưng tôi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi nghe thấy một giọng nói:

“Cô muốn cứu Mạnh Phàm không?”

“Muốn.” Đáp án của tôi không chút do dự lập tức thốt ra.

"Cho dù đánh mất đi tình yêu của cô?"

Tôi sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu như cũ.

“Vậy cô trở về đi.”

Khi đó, tôi không biết những lời này có ý gì, tôi chỉ biết là, sau khi tỉnh lại tôi nhớ rõ tất cả mọi người, lại quên mất một người tên là Mạnh Phàm.

Tôi trở về, là bởi vì tôi dùng tình yêu đổi lấy mạng Mạnh Phàm.

Cho nên, tôi hiện tại yêu đương với anh, vẫn là để cho hết thảy bi kịch lại lần nữa xuất hiện, thậm chí còn sớm hơn sao?

Tất cả mọi thứ, ngoại trừ thời gian sớm hơn thì đều giống như trong trí nhớ của tôi.

Nhìn mặt biển rộng lớn mênh mông, tôi bắt đầu sợ hãi.

Tôi bắt đầu hối hận.

Không có gì quan trọng hơn việc Mạnh Phàm còn sống.

Mà ngay khi tôi đang sợ hãi lo lắng, lời nói của fan vẫn không ngừng truyền vào trong tai tôi.

Bắt đầu có người nói thay tôi.

"Đây đều là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến Nguyên Thi Thi!"

"Mạnh Phàm thích cô ấy, vậy chúng tôi làm fan của anh ấy cũng nên ủng hộ bọn họ, Nguyên Thi Thi thương tâm như vậy các người không nhìn thấy sao?"

“Các người có thể phân biệt đúng sai được hay không? Đây đều là lỗi của lũ khốn nạn của người đấy!”

“Tôi tuy rằng không thích Nguyên Thi Thi, nhưng chuyện này không liên quan đến cô ấy.”

Những lời này......

Đó là thứ không xuất hiện trong ký ức của tôi.

Như vậy......

19

“Tìm được rồi, tìm được rồi.”

Cảnh sát đứng bên bờ nghe được tin tức từ đồng nghiệp trên biển truyền đến, lập tức vui vẻ nói với chúng tôi.

Tôi muốn mở miệng hỏi tình huống, nhưng dưới sự khủng hoảng cực độ, giờ phút này dù tôi há to miệng cỡ nào, một chút thanh âm cũng không phát ra được.

Tôi mong đợi kết quả nhưng cũng sợ nghe thấy kết quả.

“Người thế nào?” Chị Vương thay tôi hỏi.

Cảnh sát cười cười: "Không sao, uống chút nước biển, không sao hết, nhưng đề nghị lát nữa nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”

Một khắc khi nghe được tin tức Mạnh Phàm còn sống, cả người tôi buông lỏng thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Sau đó, hình như tôi nghe được giọng nói của Mạnh Phàm:

[Thật làm cho người ta lo lắng, anh không ở bên cạnh em một lát là sẽ xảy ra chuyện.]

Tôi sửng sốt một chút, tôi bắt đầu nhìn chung quanh bốn phía, nhưng không hề có bóng dáng của Mạnh Phàm.

Là - - ảo giác sao?

[Thi Thi, anh tới tìm em.] Tôi lại nghe được thanh âm của anh.

Tôi chắc chắn đó là giọng nói của anh.

Mà sau đó, thanh âm của Mạnh Phàm không còn vang lên nữa.

Thẳng đến hơn mười phút sau, Mạnh Phàm được bọc trong một cái khăn lông lớn từ trên thuyền bước xuống, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt tôi.

“Thi Thi, anh tới tìm em.” Mạnh Phàm nói.

Một khắc kia, tôi bỗng nhiên hiểu được.

Là Mạnh Phàm ba mươi tám tuổi xuyên qua thời gian, đi tới trước mặt tôi.

Tôi chỉ có thể khóc lóc gật đầu với anh, "Em biết.”

Mạnh Phàm cười cười: "Lúc này anh nên cho em một cái ôm hoặc cho em một nụ hôn, nhưng mà anh sợ hại em bị cảm.”

Tôi sửng sốt một chút.

Mà vừa nói xong, Mạnh Phàm cũng tự mình hắt xì một cái.

Mọi người xung quanh đều nở nụ cười, chị Vương cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng kêu Mạnh Phàm đi bệnh viện trước.

Kết quả kiểm tra của Mạnh Phàm rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là bị cảm.

Bất quá, anh cũng rốt cục có thể ở trước mặt Chị Vương quang minh chính đại vào ở nhà tôi.

Chính là vì không muốn truyền cảm mạo cho tôi, anh chỉ có thể cầm nước nóng, ủy khuất núp ở một góc sô pha, kéo dài khoảng cách với tôi.

Tôi cười đến không chịu nổi, ngược lại cũng chọn một vị trí cách anh xa nhất.

Sau đó, tôi mới định hỏi anh: "Anh…”

“Thi Thi, là anh.” Mạnh Phàm giống như biết tôi muốn hỏi gì, lập tức trả lời tôi.

Tôi nhìn anh.

"Còn nhớ điều ước sinh nhật đầu tiên của anh khi chúng ta mới ở bên nhau không?" anh hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Anh cười: "Nó vẫn chưa thành hiện thực, phải không?”

"Anh rất may mắn, vận mệnh cho anh một lần làm lại cuộc đời, có thể thực hiện nguyện vọng này."

Chẳng qua, cơ hội này cũng cần một ít khảo nghiệm nhỏ.

Cho nên, tôi quên Mạnh Phàm, đi tới quá khứ.

Mà tôi vẫn yêu anh ấy, cũng tìm về ký ức thuộc về chúng tôi.

Cho nên, sau khi tôi trở lại tuổi hai mươi tám, Mạnh Phàm cũng tới.

20

Hot search về Mạnh Phàm treo ở tin tức đầu mấy ngày.

Mạnh Phàm đã muốn hủy hợp đồng với công ty, Thẩm Hàn mặc kệ hot search kia, chị Vương cũng cảm thấy không cần thiết phải rút lại hot search, dứt khoát mặc kệ luôn.

Một tháng sau, hợp đồng của Mạnh Phàm hết hạn, anh rời khỏi công ty cũ rồi tự mình thành lập phòng làm việc.

Chị Vương tức giận phàn nàn với tôi: "Ký hợp đồng với tôi không tốt sao?”

Mạnh Phàm ở bên cạnh cẩn thận trả lời: "Tôi không dám cướp đồ với vợ.”

Chị Vương: "......”

Tôi không thể nhịn cười được.

Chị Vương không có biện pháp nào với chúng tôi.

Tuy chị Vương không phải là người đại diện của Mạnh Phàm, nhưng hôn lễ của hai chúng tôi hoàn toàn dựa hết vào sự hỗ trợ của chị Vương.

Lúc trước, tôi thuận miệng nói ra một nguyện vọng, không nghĩ tới thật sự có một ngày sẽ thành hiện thực.

Mạnh Phàm đàn bài Happy Wedding, còn tôi, trong tiếng nhạc du dương mặc áo cưới trắng lộng lẫy xuất hiện.

Mạnh Phàm chơi đàn dương cầm không được tốt, không biết có phải là bởi vì khẩn trương hay không mà chơi sai vài chỗ.

Nhưng trong mắt tôi, đó là bản nhạc hay nhất mà tôi từng được nghe.

Tôi chậm rãi đi về phía anh.

Cho đến khi bài hát kết thúc.

Mạnh Phàm đứng dậy, chậm rãi đi về phía tôi.

Anh không quan tâm người dẫn chương trình nói cái gì, chỉ đi tới trước mặt tôi, giơ nhẫn, quỳ một gối về phía tôi: "Thi Thi, gả cho anh, được không? Kiếp này, còn có kiếp trước.”

Khách khứa xung quanh cười vang lên, cho rằng Mạnh Phàm quá mức khẩn trương nên đem kiếp sau nói thành kiếp trước.

Chỉ có tôi và anh ấy biết, anh ấy không nói sai.

Chúng tôi có hai cuộc đời.

Mà hôn lễ này, hoàn thành ước nguyện hai đời của chúng tôi.

“Em nguyện ý.” Tôi vươn tay về phía anh.

Nơi nào có em, đó là nơi trái tim anh hướng về, rồi từng bước cùng nhau tiến về phía trước.

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play