Trao Trọn Tình Yêu Cho Anh

Chương 2


3 tuần


06

Đúng như tôi nghĩ.

Tôi và Mạnh Phàm lại lên hot search.

Nhưng nhìn phản ứng của chị Vương có vẻ còn dữ dội hơn tôi nhiều.

"Mạnh Phàm cái tên rác rưởi này, hắn nhất định là cố ý, hắn chính là muốn gây sự với chúng ta phải không?”

Chị Vương vừa chửi vừa liên hệ với đoàn đội để xóa hot search.

Nói thật, tôi cũng không hiểu lắm tư duy của chị Vương, Mạnh Phàm làm như vậy sao có thể gây sự với chúng tôi?

Anh ấy rõ ràng là đem bản thân buộc chung một sợi dây thừng với tôi.

Nhưng khi đối mặt với Chị Vương đang nổi giận đùng đùng, tôi lựa chọn câm miệng giả điếc.

Chị Vương dừng động tác một chút xem weibo, sau khi thấy hot search đã bị gỡ bỏ thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chị ấy cũng có tâm tư để ý đến tôi.

"Thi Thi, lần này không trách em, em yên tâm, sự tình chị đều đã xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không để Mạnh Phàm bọn họ chiếm được tiện nghi của em!"

Tôi nhìn chị Vương muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Chị Vương vỗ vỗ vai tôi, lại nói với tôi vài câu về công việc rồi rời đi.

Chị Vương vừa đi, tôi liền cầm lấy điện thoại di động bấm vào siêu thoại CP của tôi và Mạnh Phàm.

Siêu thoại hôm nay giống như lễ mừng năm mới vậy.

Fan vạn năng bới được ra tên vị khách quý ngồi bên cạnh tôi, sau đó đưa ra kết luận chính là do Mạnh Phàm chủ động đổi vị trí.

Trong bình luận điên cuồng đều là "Mạnh Phàm rất dính bà xã nha.”

Đối với sự việc này, tôi cũng chỉ cười lạnh một tiếng.

Còn có đoạn Mạnh Phàm xách váy cho tôi cũng bị fan cap cut đăng đi đăng lại thay nhau liếm cẩu, nhưng mà điều tôi không nghĩ tới chính là - -

Tôi nhìn thấy trong siêu thoại truyền ra một tấm hình, là hình tôi đứng trong bóng tối cùng Mạnh Phàm khom lưng nhìn tôi, gương mặt Mạnh Phàm ở dưới ánh sáng còn tôi trốn trong bóng tối, mặc dù hoàn cảnh xung quanh hỗn loạn, thế nhưng ánh sáng và bóng tối của tấm hình này lại chụp rất khá.

Mà tấm ảnh này mới là ngọn nguồn quan trọng khiến cho fan CP cuồng hoan.

A a a a, mẹ ơi, con liếm cẩu đến điên thật rồi aaa!!!

"Nếu bọn họ không phải một đôi, tôi ch.ặ.t đầu xuống!"

“Thật ngọt thật ngọt, a a a a Mạnh Phàm giỏi quá!”

“Mạnh Phàm có phải đang dỗ dành Thi Thi của chúng ta không?”

“Ôiiiiii, là ai đang vì tình yêu thần tiên mà rơi lệ? Là tui aaaaaaaaa!”

「……」

Tôi: "......”

Bây giờ tôi lại cảm thấy, vậy mà ngày hôm qua tôi lại hoài nghi chính tôi và Mạnh Phàm là người yêu, tôi là một kẻ ngốc.

Tôi lạnh lùng rời khỏi weibo.

Ồ.

Còn tiện tay lưu bức ảnh đó trước khi thoát ra ngoài.

Không có ý gì khác, chỉ cảm thấy tấm hình kia chụp tôi khá đẹp.

Siêu thoại không thể tin, nhưng nếu tôi và Mạnh Phàm không phải người yêu, rốt cuộc chúng tôi có quan hệ gì?

Tuy rằng Mạnh Phàm đã nói anh ta là chú của tôi, tôi một chữ cũng không tin, nhưng mà tôi lại ôm nguyên tắc nhỡ đâu đó là sự thật thì sao, liền gọi điện thoại cho mẹ tôi.

Tôi đương nhiên không thể trực tiếp hỏi Mạnh Phàm có phải là chú tôi hay không, cho nên tôi chỉ có thể uyển chuyển hỏi: "Mẹ, con có họ hàng nào tuổi lớn hơn con một chút xíu không?”

"Không có, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?", mẹ tôi trả lời rất nhanh.

Vậy là chắc chắn rồi.

Cái tên Mạnh Phàm này đang cố ý trêu chọc tôi mà thôi.

Tôi cười cười, trả lời: "Không có gì, chỉ là gần đây nghe mọi người nói chuyện phiếm, nói là rõ ràng lớn bằng nhau mà phải gọi nhau là chú là dì, con nghe vậy liền hỏi mẹ một chút thôi.”

“Nhà chúng ta thật đúng là không có chuyện này.”

"Nhưng mà", nói được nửa câu, mẹ tôi lại im lặng chốc lát sau đó mới tiếp tục: "Nhưng cũng không hẳn là không có, tính đi tính lại hình như cũng có một người."

Tôi: "...?”

Bỗng nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm.

“Ai da, mẹ cũng đã quên tên gọi là gì rồi, cũng làm minh tinh giống con đấy, các con lúc trước còn cùng nhau tổ chức sinh nhật cho dì con. A đúng rồi, thằng bé là em họ bên dì họ của con, tính theo bối phận, con thật đúng là phải gọi thằng bé một tiếng chú nha.”

Tôi trầm mặc một chút, cuối cùng có chút khó khăn mở miệng:

"Người kia, có phải họ Mạnh không?"

“À đúng, tên là Mạnh Phàm.”

Tôi: "......”

Thật đúng là chú tôi.

Chính là loại xa đến tận chân trời góc bể.

Mẹ tôi còn ở đầu dây bên kia cười ha hả nói: "Mẹ còn nhớ lúc đó hai người các con cùng chơi với nhau, Mạnh Phàm bảo con gọi nó là chú, con không chịu gọi, sau đó hai đứa còn đánh nhau trong chính hôn lễ của dì họ con.”

Tôi chớt lặng.

Đột nhiên, tôi còn có một câu hỏi rất quan trọng.

"Mẹ, con đánh có thắng không?"

07

“Coi như thắng đi." Mẹ tôi trả lời cực kỳ qua loa.

Tôi không hiểu: "Thắng chính là thắng, còn có coi như?"

“Mạnh Phàm cào tóc con làm rối loạn cả lên, lúc ấy con vừa đặt mông ngồi xuống đất liền khóc, sau khi ba mẹ Mạnh Phàm tới thì trực tiếp đánh thằng bé một trận, rồi thằng bé khóc còn lớn tiếng hơn cả con, cho nên coi như con thắng đi.”

Tôi: "......”

Cảm ơn, con không cần chiến thắng kiểu này đâu ạ.

Sau khi cúp điện thoại của mẹ, trong lòng tôi vẫn tràn ngập nghi hoặc.

Nếu như tôi chán ghét Mạnh Phàm như vậy, vậy tôi phải kéo anh ta vào danh sách đen mới đúng.

Còn nếu mối quan hệ của tôi với anh ta cũng chỉ đơn giản là xã giao, tôi cũng sẽ không làm việc dư thừa mà xóa lịch sử trò chuyện của anh ta.

Vậy câu trả lời chính xác là gì?

Tôi còn chưa nghĩ ra, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng chuông cửa.

Tôi không để ý, cứ tưởng chị Vương đã trở lại, vừa mở cửa vừa hỏi: "Chị Vương, sao vậy?”

Tôi nhìn người ở cửa, lời định thốt ra lại trực tiếp bị tôi nuốt trở về.

Mạnh Phàm đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo giống như một chàng trai làm shipper, nhìn tôi giơ tay lên lắc lắc thứ trong tay: "Ăn khuya.”

Tôi: "......”

“Mạnh Phàm, anh có biết anh là nghệ sĩ không?" Tôi có chút chớt lặng hỏi anh ta.

Anh ta không sợ bị chụp ảnh sao?

Tôi mặc dù không trực tiếp hỏi ra miệng nhưng Mạnh Phàm lại nghe ra ý của tôi, hắn nhướng mày nói: "Anh ở trước cửa nhà em càng lâu, khả năng bị chụp mới càng lớn.”

Tôi liếc mắt một cái, mặc kệ hắn, đưa tay định đóng cửa lại.

Nhưng mà động tác của Mạnh Phàm lại nhanh hơn một bước.

Anh ta đưa tay ấn lên cửa.

Khí lực của tôi không so được với anh ta.

Thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta xông vào phòng của tôi, hơn nữa tự nhiên mà đóng cửa lại, sau đó còn tự tiện đi tới phòng khách.

Anh ta thật sự rất tự nhiên thoải mái.

Cũng không quan tâm căn nhà này là của ai, Mạnh Phàm đặt bữa ăn khuya lên bàn rồi tự mình ngồi xuống đất, còn cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, sau đó coi như cũng có chút lễ phép mà chào hỏi tôi.

“Thi Thi, em đứng đó làm gì? Mau tới đây đi.”

Tôi tới đó làm gì?

Dù sao người cũng đã vào nhà, chẳng lẽ tôi còn có thể báo cảnh sát sao?

Vậy khẳng định không cần đợi đến ngày mai, ngay tối nay hot search bùng nổ chính là tin tức về tôi.

“Mạnh Phàm, rốt cuộc anh tới đây làm gì?" Tôi đi tới trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống.

Mạnh Phàm kinh ngạc, anh chỉ vào bữa ăn khuya trên bàn: "Ăn bữa khuya đi.”

Tôi cảm thấy khó hiểu: "Tôi là một nữ nghệ sĩ, đêm hôm khuya khoắt còn ăn khuya cái gì? Không giảm cân sao?"

Hơn nữa, tôi lướt qua bữa ăn khuya mà anh ta mang tới.

Hay lắm!!! Tôm hùm, bia, ốc xoắn, nghêu, tôi ăn xong cái đống này rồi thì ngày mai có thể rời khỏi hàng ngũ nữ nghệ sĩ của năm luôn đấy!!!

Mạnh Phàm sau khi nghe được lời của tôi thì sửng sốt.

“Anh mau lấy đồ rồi rời đi đi." Tôi đưa tay đẩy đẩy vai anh.

Mạnh Phàm ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng anh không lấy bữa ăn khuya đi mà kéo tôi một cái.

Tôi căn bản không phòng bị, chờ đến khi tôi kịp phản ứng thì tôi đã nằm trên sô pha, mà Mạnh Phàm một chân chống trên mặt đất, một chân quỳ một gối trên sô pha, khống chế tôi trong một không gian nho nhỏ.

Anh ta vẫn nắm lấy cổ tay tôi.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ hô hấp của anh.

Cùng với......

Đột nhiên tim tôi đập nhanh hơn.

Thình thịch, Thình thịch.

“Anh…. Anh muốn làm gì?" Tôi đột nhiên phát hiện lời nói của tôi đã lắp bắp không lưu loát.

Mà Mạnh Phàm nhìn tôi, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

“Em thật sự quên anh rồi?" Mạnh Phàm hỏi tôi.

Bị Mạnh Phàm đè ép khiến tôi một chút sức lực cũng không có, đành yên lặng gật gật đầu.

Mạnh Phàm tức cười: "Ai cũng nhớ, chỉ không nhớ mỗi anh?”

Tôi lại chân thành gật đầu lần nữa.

Mạnh Phàm: "......”

“Nguyên Thi Thi, em đúng là nhân tài." Mạnh Phàm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Tôi: "...?”

Không đợi tôi kịp phản ứng, Mạnh Phàm đã đứng dậy, hơn nữa còn trực tiếp đi về phía phòng ngủ của tôi.

Khoan đã...

Phòng ngủ của tôi?

“Mạnh Phàm, anh đang làm gì vậy?" Tôi vội vàng đứng dậy đuổi theo Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm dường như rất quen thuộc với phòng tôi, trực tiếp đi tới tủ đầu giường lấy ra một thứ đưa tới trước mặt tôi: "Thấy rõ chưa?"

Tôi nhìn đồ trong tay Mạnh Phàm, trực tiếp bị dọa đến choáng váng tại chỗ.

Ai có thể nói cho tôi biết, trong phòng tôi vì sao lại có hai quyển giấy chứng nhận kết hôn vậy nè trời!!!!

08

Tôi ngồi trên ghế sô pha ngây ngốc nhìn hai quyển giấy chứng nhận kết hôn trong tay, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.

Tên trên giấy chứng nhận kết hôn đúng là của tôi và Mạnh Phàm, ảnh chụp cũng là hai người chúng tôi.

“Đây là đồ thật sao?” Tôi hỏi Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm: "......”

"Là giả đấy. Anh đây làm chuyện phạm pháp, chính là tạo ra giấy tờ giả này cho vui."

Tôi: "......”

m dương quái khí đến mức mọi người đều nghe ra được.

Nhưng mà tôi vẫn có chút chột dạ.

Nhưng chột dạ thì chột dạ, tôi vẫn cứng rắn đáp trả.

"Vậy hôm nay hoạt động thảm đỏ đó, em nói chúng ta tách ra một thời gian, anh lại nói mấy lời kia là có ý gì?"

Vừa nghĩ tới mấy lời Mạnh Phàm nói lúc đó, tôi lại lo lắng: "Anh nói anh là chú của em, ngoại trừ quan hệ này thì không còn gì nữa, đó không phải là anh lừa gạt em sao?"

Mạnh Phàm có chút chớt lặng nhìn tôi: "Nguyên Thi Thi, em xác định là mất trí nhớ chứ không phải đang diễn với anh?"

"Em diễn cho anh vì rảnh quá hay là vì tiền của anh chứ?" - Tôi trợn mắt.

Mạnh Phàm ngược lại cười vui vẻ một tiếng: "Không phải là em muốn giỡn cho vui thôi sao?”

Lúc nói lời này, Mạnh Phàm lấy điện thoại di động ra nhấn vào giao diện trò chuyện giữa tôi và anh, rồi đưa tới trước mặt tôi.

Một khắc kia, nhìn lịch sử trò chuyện trước mắt làm tôi lâm vào suy nghĩ sâu xa.

[Huhu, chồng yêu ơi…. chồng yêu à, tình yêu giữa chú và cháu chơi rất vui óo.]

Bên dưới là ảnh chụp màn hình.

Ảnh chụp màn hình một cuốn tiểu thuyết.

[Thật ngọt ngào! Này chồng yêu, em cũng gọi anh là chú nhé? Lần sau gặp nhau chúng ta sẽ không còn là vợ chồng nữa! Chúng ta là chú cháu nhé!]

Nhìn thấy tin nhắn này, hai mắt tôi thiếu chút nữa tối sầm xuống rồi ngất xỉu.

Trong đoạn ghi âm mà anh nhấn mở, tôi còn không quên nhấn mạnh: "Ông xã, nhớ kỹ thiết lập người chú của anh nha, moah moah.”

Tôi: "......”

Im lặng.

Trầm mặc như ch.ớt..

Tôi không dám tin, còn nhấn vào cái avatar thuộc về tôi này.

Lỡ đâu là Mạnh Phàm tạo acc clone giả làm acc của tôi thì sao?

Kết quả sau đó, thực sự đó là số của tôi.

Mạnh Phàm lẳng lặng nhìn tôi giãy dụa, chờ sau khi tôi xác nhận xong mới cười hỏi tôi: "Là em phải không?”

Tôi trực tiếp nhấn tắt điện thoại trả lại cho Mạnh Phàm.

Suy nghĩ một chút, tôi lại cảm thấy không thích hợp.

"Nếu như chúng ta kết hôn, vậy tại sao chúng ta lại ở riêng? Hơn nữa, anh còn không có mật mã nhà của em?"

Mạnh Phàm: "......”

“Em cứ cách mấy tháng đổi một kiểu chơi khác, nếu không phải là bạn trai em, chồng em, em liền yêu cầu anh chỉ có thể bấm chuông cửa, không thể tự mình mở cửa.”

Tôi: "......”

Tôi chơi lớn như vậy sao?

Tôi hắng giọng, hỏi: "Vậy chúng ta tách ra ở riêng là vì sao?"

“Anh sợ chị Vương trực tiếp bị hai chúng ta làm cho tức điên." Mạnh Phàm ung dung trả lời.

Tôi nghĩ nghĩ, hình như rất có lý, bây giờ ý kiến của chị Vương đối với Mạnh Phàm cũng không phải lớn bình thường nha.

Mạnh Phàm giải thích hết thảy, như vậy hiện tại vấn đề liền xảy ra - -

Anh ta thật sự là chồng tôi?

Mạnh Phàm chỉ chỉ giấy chứng nhận kết hôn, nói: "Đề nghị em báo cảnh sát bắt anh với tội danh làm giấy chứng nhận giả, anh bảo đảm đêm nay chúng ta sẽ lên hot search, cái loại mà siêu bùng nổ trên hotsearch ấy.”

Tôi lặng lẽ giấu giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi hết câu hỏi rồi.

Nhưng mà đến lượt Mạnh Phàm lại đặt ra vấn đề.

Anh lại gần nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi rồi lại xoa bóp lỗ tai tôi.

“Anh làm gì vậy?” Tôi bất đắc dĩ hất tay anh ra.

“Em thật sự mất trí nhớ? Không phải thay đổi thành người khác đấy chứ?" Mạnh Phàm vẫn có chút bán tín bán nghi hỏi tôi.

Tôi đột nhiên trầm mặc.

Bởi vậy có thể thấy được, xem ra bình thường tôi ở cạnh Mạnh Phàm nhiều hơn.

“Đúng, người mới xuyên vào đấy." Tôi dứt khoát buông tha không giãy dụa nữa.

Tôi nói như vậy ngược lại Mạnh Phàm lại tin.

“Đi bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?" Mạnh Phàm hỏi tôi.

Tôi thở dài: "Nói là có thể do di chứng của chấn động não, tất cả đều bình thường, còn chuyện quên có chọn lọc thì cũng không nói gì nhiều.”

Mạnh Phàm nghe vậy, sờ sờ cằm:

“Anh có một ý tưởng.”

“Cái gì?" Tôi lập tức nhìn về phía Mạnh Phàm.

“Thử làm một số chuyện tương đối khắc sâu trong ấn tượng của em, đánh thức trí nhớ của em.”

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng rất đáng tin cậy.

Trong tiểu thuyết và trên TV không phải đều là như vậy sao?

Vì vậy, tôi chờ mong nhìn Mạnh Phàm: "Vậy giữa chúng ta có chuyện gì có ấn tượng sâu sắc không?"

Mạnh Phàm nhìn tôi, cười ý vị thâm trường: "Ngủ.”

Tôi: "...?”

“Cút đi!”

09

Mạnh Phàm cũng không có không đáng tin như trong tưởng tượng của tôi.

Anh vẫn quyết định dẫn tôi đi nhớ lại một chút quá khứ giữa chúng tôi.

Vì thế, anh đề xuất: "Bộ phim kia của em cũng quay xong rồi, gần đây cũng không làm việc, hay là cứ nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Tôi có chút chần chờ.

Là một nữ minh tinh nổi tiếng, nghỉ ngơi quá lâu cũng sẽ không tốt cho danh tiếng của bản thân.

Mạnh Phàm còn nói: "Em còn muốn biết giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Trong khoảng thời gian gần đây anh nhất định phải tới tìm em, nếu em có công việc, vậy bên chị Vương..."

Lúc tôi chưa mất trí nhớ đã không muốn để cho Chị Vương biết, sau khi mất đi trí nhớ tôi tự nhiên càng thêm không muốn.

Cuối cùng, tôi gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của tôi, Mạnh Phàm liền đứng lên, thuận tay lấy mũ đặt bên cạnh rồi đội lên đầu.

“Mười giờ sáng mai anh tới đón em." Mạnh Phàm vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tôi cũng đi theo đưa tiễn anh.

Lúc tới cửa, Mạnh Phàm quay đầu nhìn tôi nói: "Đúng rồi, ăn khuya đi.”

Vẻ mặt tôi khiếp sợ.

Mạnh Phàm nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì liền bị chọc cười: "Thật chờ mong lúc em khôi phục trí nhớ.”

Tôi: "...?”

Mạnh Phàm không giải thích cho tôi, chỉ nói: "Ăn bữa khuya nói không chừng cũng giúp em khôi phục trí nhớ đó, dù sao cũng coi như là một phần quan trọng trong mối quan hệ của chúng ta.”

Cái quái gì vậy?

Tôi là một nữ minh tinh, cùng Mạnh Phàm yêu đương thì yêu đương thôi, còn ăn khuya là cái chuyện gì nữa?

Tôi nghi ngờ Mạnh Phàm đang gài bẫy tôi.

Nhưng sau khi Mạnh Phàm bỏ lại những lời này thì đã đi rồi.

Mà tôi nhìn căn phòng trống rỗng, cuối cùng ngửi mùi tôm hùm một chút, nuốt một ngụm nước miếng.

Cái kia......

Thật ra thì tôi cũng không muốn ăn lắm, nhưng tôi đây không phải là vì tìm lại trí nhớ bị mất kia sao?

Vì vậy tôi đi tới phòng khách, ngồi xuống thảm nhìn ti vi mà Mạnh Phàm mở, bắt đầu ăn khuya.

Mùi vị kia giống như đang ở xứ sở thần tiên vậy.

Hơn nữa, Mạnh Phàm thật sự rất hiểu sở thích của tôi.

Bộ phim anh ấy chọn chính là phong cách mà tôi thích.

Tất cả đều rất tốt đẹp, và sẽ tốt hơn nếu hôm nay Mạnh Phàm hoàn toàn giữ im lặng về chuyện giấy kết hôn.

Chờ tôi ăn xong bữa khuya, vuốt cái bụng tròn vo với vẻ mặt thỏa mãn, tin nhắn wechat của Mạnh Phàm liền nhảy ra.

Là một tin nhắn thoại, tôi trực tiếp nhấn mở ra.

Và rồi...

[Thi Thi, ngoan, lên cân đi.]

Tôi: "...?”

Gương mặt của tôi hoàn toàn cứng ngắc, tôi cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên này, một khắc kia, tôi phảng phất cảm giác được tận thế đã đến.

Tuy rằng tôi cảm thấy Mạnh Phàm rất phiền, nhưng mà ý thức của một nữ nghệ sĩ của tôi vẫn nhắc nhở tôi phải đi lấy cái cân điện tử của mình ra ngay lập tức.

Một bữa ăn khuya, tăng ba cân.

Không đợi tôi tỉnh táo lại từ trong bi kịch này, tin nhắn wechat của Mạnh Phàm lại tới.

[Không có anh giúp em tiêu thực, em chỉ có thể dùng máy chạy bộ thôi, haiz.]

Tôi: "......”

Đêm đó đối với tôi mà nói là một cơn ác mộng vui buồn lẫn lộn.

Mà cũng trong đêm đó, ký ức cuối cùng của tôi dừng lại ở - -

[Ngủ ngon.]

Giọng Mạnh Phàm thông qua điện thoại di động vang lên bên tai tôi.

Một khắc kia, tôi giống như nghe được tim mình đột nhiên đập mạnh một cái.

Mà tôi, trước khi bản thân còn chưa kịp phản ứng liền trả lời Mạnh Phàm một câu "Ngủ ngon".

Động tác thuần thục giống như đã sớm khắc ở trong trí nhớ.

Khi tôi ý thức được điểm này liền có chút sửng sốt.

Cho nên, tôi và Mạnh Phàm thật sự là yêu đương rồi tự nguyện kết hôn?

Dù sao tôi dám cá rằng ngay cả mẹ tôi cũng không biết chuyện này.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play