Ta thấy rất bối rối!
Ta đã làm xằng làm bậy trong kinh thành này hơn mười năm nay.
Là ai? Kẻ nào to gan dám thay thế vị trí của ta!
Ta hít sâu một hơi ngẫm lại những gì đã xảy ra gần đây.
Ta, công chúa duy nhất của triều đại này, thân muội của hoàng đế đương triều, đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại đối với cuộc đời mình.
Đó chính là bổn công chúa ta phải có một con ngựa cho riêng mình!
Ta vốn dĩ không cần đích thân ra mặt đi chọn ngựa.
Đường đường là một công chúa, chút chuyện nhỏ này còn cần ta tự mình làm hay sao?
Ta trực tiếp vọt vào ngự thư phòng tìm hoàng huynh ta, ừm…không sai, ta vào ngự thư phòng chính là để đề xuất yêu cầu này.
Chuyện hiển nhiên, ta được cho phép sở hữu một con ngựa tốt.
Ta cưỡi nó ở ngự hoa viên diễu võ dương oai ba ngày, sau đó tỷ muội tốt của ta, Chiêu Bình quận chúa nói với ta đây là con lừa.
Hỏi ta cảm giác lúc ấy thế nào à?
Lúc ấy, đã có hàng nghìn cách t/ự sá/t khác nhau bay loạn xạ trong đầu ta.
Thế là sáng nay, bổn công chúa đã có mặt ở quân doanh.
Ta thề, ta nhất định phải lấy lại uy nghiêm!
Chỉ có chiến mã mới xứng với bổn công chúa!
Nhưng mà…
Tại sao con màu đỏ thì đỏ quá, màu đen lại quá đen, còn màu trắng thì quá trắng, bổn công chúa không ưng!
Ta dẫn Xuân Đào đi dạo một vòng cũng không tìm được con nào thích hợp cả.
Haiz, lúc ta chuẩn bị bỏ cuộc thì cổng doanh trại xuất hiện một trận ồn ào náo động, ta nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa dần tới gần.
Xong rồi xong rồi, ta đối với con ngựa đó là nhất kiến chung tình!
Chân ra chân, mắt ra mắt, thật tuyệt làm sao!?
Nam nhân trên ngựa quét mắt nhìn ta một cái, quay ngựa, xoay người nhảy xuống rồi thẳng lưng tiến vào doanh trướng.
Ta kéo tay Xuân Đào: "Ta muốn con ngựa này! Nó nhất định phải thuộc về ta!"
"Công chúa, không tốt lắm, đây là..."
Ta ngắt lời nàng ấy: "Không nhưng nhị gì cả, đây chính là thiên mã trong lòng ta!"
Ta lôi kéo Xuân Đào đi tới chuồng ngựa cẩn thận thưởng thức con ngựa đó, ngoài dự liệu của ta, con ngựa này vậy mà lại chủ động tiến lên cọ mặt vào tay ta.
Hí hí, đây là lưỡng tình tương duyệt sao?
Đang lúc ta đang cẩn thận quan sát, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam âm trầm:
"Ngươi nhìn chằm chằm Truy Phong của ta làm gì?"
Ta bị dọa đến giật mình, quay đầu nhìn lại thấy là nam nhân lúc nãy cưỡi trên ngựa.
"Truy Phong của ngươi!? Hiện tại nên đổi tên, gọi Tiểu Thải Hồng! "
Ta chống eo, lí lẽ hùng hồn, tràn đầy tự tin đáp lại hắn.
Xuân Đào ở phía sau lôi kéo quần áo của ta không ngừng.
"Ngươi kéo ta làm gì!"
Cuối cùng ta cũng không cướp được, nam nhân trước mặt này chỉ cần huýt sáo một cái, Tiểu Thải Hồng đã lao đến bên cạnh hắn.
…?
Sau đó ta bị Xuân Đào cường ngạnh kéo đi: "Công chúa! Đây là Nhiếp chính vương!"
Nhiếp chính gì cơ?
Nhiếp chính vương thì thế nào?
Nhiếp…!
!
!!
…!!!!!!
NHIẾP CHÍNH VƯƠNG…!!!
Ta trả cho hắn không phải là tốt rồi sao!
Không phải ta sợ, nhiếp chính vương nắm giữ một nửa quân quyền triều đình, ta đây là vì đại nghĩa!
Chính xác! Chính là như thế, bổn công chúa sao có thể sợ hắn ta!
Suy cho cùng, nguyện vọng mỗi năm mới của ta đều là thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Ừm, ta chính là có giác ngộ chính trị như vậy.
Sau đó sau khi nằm trong cung điện nửa tháng trời, ta vừa rời giường liền nhìn thấy con lừa kia.
Vừa nhìn thấy nó ta liền tức giận!
Mà tức giận thì không muốn dậy nữa.
Ta tự lừa mình dối người rằng mắt không thấy, tim sẽ không đau.
Đúng thế…
Đúng cái quỷ gì chứ!!
Aaa, thật là phiền phức!!
Cứ để thiên hạ này bị hủy diệt đi aaaa!
2
Nhưng vì một số lý do nào đó, ta vẫn phải đứng dậy.
Ví dụ như hoàng đế mở tiệc nghênh đón nhiếp chính vương hồi triều.
Trong bữa tiệc, ghế của ta ngồi ngay bên trái ghế của nhiếp chính vương, không nhầm đâu, chính là tên nhiếp chính vương có mối thù đoạt ngựa ấy.
Ta biết ta trời sinh đã có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng hắn cũng không cần phải nhìn chằm chằm ta như thế chứ?!
Hoàng đế ngồi ở trên cao ân cần hỏi hắn: "Lục ái khanh, ngươi có muốn phần thưởng gì không?"
Trong yến tiệc một mảnh xôn xao.
Xuân Đào sau lưng âm thầm bổ sung cho ta tin tức cơ bản, Lục Cẩn lần này là bởi vì đánh bại địch quốc trở về lĩnh thưởng.
Ta mặc kệ không quan tâm, tiện tay gắp thêm một miếng gân hươu nướng.
Liên quan quái gì đến bổn công chúa.
Người bên cạnh đứng lên giơ tay hướng hoàng đế kính chén rượu.
"Tạ ơn bệ hạ, phần thưởng của bệ hạ có thể do thần tự do lựa chọn hay không?"
"Ái khanh không ngại nói nghe một chút."
Ta cảm thấy ánh mắt của tên nam nhân thối ấy thoáng chốc dừng lại trên người ta.
Làm ơn ngàn vạn lần đừng có liên quan đến ta, ta chỉ muốn làm cá mặn sống qua ngày thôi!
Ta lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Sợ cái gì thì cái đó đến, ta nghe thấy âm thanh của hắn, chết tiệt!!!
"Nghe nói công chúa thông minh phi phàm, thần có thể may mắn xem công chúa múa một điệu hay không?"
Ta: "???"
Chúng ta không thân, cảm ơn.
Tim ta rất đau, tâm cũng chết lặng.
Yến tiệc hoàng gia, ta thân là công chúa duy nhất của vương triều đương nhiên không có khả năng làm xấu mặt mũi hoàng đế.
Đành phải kiên trì.
Kiên trì cái beep á!
Trước khi rời khỏi chỗ ngồi, ta hung hăng giẫm lên mu bàn chân Lục Cẩn mà vặn vẹo mũi chân.
Hừ, dẫm chếck ngươi tên đáng ghét!
Sau đó đi lên biễu diễn đánh một bộ binh quyền.
Thật vất vả mới nhảy xong đoạn cuối rồi trở lại chỗ ngồi, quay đầu lại chính là khuôn mặt mang theo ý cười của Lục Cẩn.
Bổn công chưa thực sự tức giận rồi!
Thật kỳ quái, nguyên soái Thiên Bồng như hắn dạng tiên nữ gì mà chưa từng thấy qua, thế nào lại cứ nhắm vào ta.
Hắn có bệnh à? Đừng lây cho ta nha, bảo bối sợ hãi lắm đó.
Ta nghiêng người không muốn nhìn hắn nữa, nhưng tên nam nhân thối đó lại cứ đến trêu chọc ta?!
Khi hắn ta lần nữa ném một hạt đậu phộng chính xác vào chỗ của ta.
Tiểu tiên nữ không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, ta gọi Xuân Đào tới lấy giấy bút cáo trạng với Hoàng đế:
"Hoàng huynh, Lục Cẩn lãng phí lương thực!"
Yến tiệc kết thúc, ta đi bộ về cung điện, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, hôm nay bé lừa của ta còn chưa được đi dạo.
Không hề chú ý tới Lục Cẩn đã theo Hoàng đế cùng đi đến ngự thư phòng.
"Lục Cẩn, ngươi cùng Tư Tư đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói ngươi vừa trở về liền cùng nàng nổi lên tranh chấp?"
"Bệ hạ xin yên tâm, thần chỉ là cảm thấy công chúa rất đáng yêu."
"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi khi nào lại để ý tới nữ nhân đến như vậy?"
Hoàng đế nói xong, đưa tờ giấy cho Lục Cẩn, "Ngươi xem ngươi làm nàng tức giận thành cái dạng gì."
Nếu ta ở đó, nhất định ta sẽ nhận ra ngay đó chính là tờ giấy ta truyền cho hoàng đế ở yến tiệc ban nãy.
Người nam nhân kia cúi đầu cười cười.
Còn ta đã về phòng chui vào chăn bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, không biết từ đâu truyền đến tin tức, nói là Lục Cẩn nhất kiến chung tình với ta trong yến tiệc.
???
Nhất kiến chung tình á???!
Đầu năm nay thật sự là nói dối cái gì cũng có người tin.
Thậm chí tỷ muội tốt Chiêu Bình quận chúa của ta còn đặc biệt hẹn ta ra ngoài hỏi chuyện này.
"Người khác nói còn chưa tính, ngươi còn tin?" Ta đâm nát cái bánh ngọt trong dĩa điểm tâm.
Chiêu Bình trêu ghẹo nói: "Như thế nào, ngươi ngại nhiếp chính vương bộ dạng không đẹp?"
Ta không nói gì, nói về diện mạo của Lục Cẩn, không thể không thừa nhận hắn cũng không kém bao nhiêu, cho dù là so sánh với hoàng huynh ta.
"Hắn và con lừa của ta bát tự không hợp, chúng ta không có khả năng."
Ta tùy tiện tìm một cái cớ qua loa đáp lại nàng.
"Có phải hay không nha... Nhưng nhiếp chính vương đối với ngươi nhớ mãi không quên, Triệu tướng hai ngày trước thử hắn một chút, muốn gả đại nữ nhi nhà hắn vào vương phủ, nhiếp chính vương lấy ngươi làm cái cơ, nói vừa lòng ngươi, làm cho Triệu Ngọc Nhi tức giận đến mấy ngày không ăn cơm tối."
Ta nghe Chiêu Bình nói tới chuyện này liền cười đến nổi không đứng thẳng lưng.
Ta ôm bụng cười một hồi rồi nhếch môi trào phúng.
"Cái này cũng quá không xem mặt mũi Triệu Ngọc Nhi ra gì rồi.”
3
Nhờ phúc của Lục Cẩn, ta trở nên nổi tiếng trong giới quý nữ của kinh thành.
Những quý phu nhân bình thường mắt mọc trên đầu nay lại bắt đầu xoay quanh đua nhau khen con lừa của ta đẹp mà không biết ngượng miệng.
Chính ta cũng cảm thấy thật vi diệu!!!
Nè nè mấy cái người này, các ngươi không thấy mình đang tâng bốc quá mức rồi sao!!!
Nhưng đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ta lần nữa trải nghiệm cảm giác thoải mái xưng bá khắp kinh thành.
Mỗi ngày ta đều đúng canh giờ mà cưỡi lừa đi dạo khắp hoàng cung.
Buổi chiều nhàm chán lại cùng Chiêu Bình đi Triệu phủ để thưởng thức tinh thần chán chường của Triệu Ngọc Nhi.
Tóm gọn lại một chữ, tuyệt!!!
Mặc dù luôn nhìn thấy Lục Cẩn ở ngự thư phòng của hoàng huynh, nhưng cũng may hắn không đến nói chuyện với ta.
Chỉ cần Lục Cẩn không nói lời nào thì chính là thiếu niên anh tuấn khí chất hào hoa phong nhã.
Mà tục ngữ đã nói, tú sắc khả san, ngắm người đẹp có thể thay ăn no cơm.
Địch quốc lần trước thảm bại lui binh, nay lại tập hợp binh mã tiến công quy mô lớn đối với biên cảnh.
Lục Cẩn được hạ chỉ lập tức đến biên cảnh phòng thủ.
Trước khi đi hắn hẹn ta ra ngoài.
Lúc ta nhận được tin tức cũng do dự một hồi, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, không tốt lắm.
Nhưng mà… nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng là ta chiếm tiện nghi của hắn, phải không?
Hình như là vậy nhỉ?
Đêm đó, hắn một thân thanh y đứng ở dưới tường đỏ, chuyên chú nhìn chằm chằm ta.
Aaaaa, ta thẹn thùng đến cúi đầu không biết làm sao, đồng đội heo, à không, đồng đội lừa ở bên cạnh còn ân a ân a gặm cỏ nữa chứ!
"Công chúa thật đúng là thích con lừa này nha, đi tới đâu cũng đem nó theo." Một câu nói đơn giản lại bị Lục Cẩn nói đến âm trầm.
Ta ngẩng đầu, cẩn thận sửa lại lời hắn: " Tôn trọng Tiểu Thải Hồng của ta một chút."
Hắn cười cười: "Ta phải đi, phỏng chừng phải rất lâu mới có thể trở về."
Ta: "???"
Có liên quan quái gì đến ta?
Chúng ta không thân đến như thế mà?
Oaaaaa!!
Ta hiểu rồi, dù sao hắn cũng là vì Hứa gia chúng ta mà ra trận để bảo vệ bách tính.
Ta vươn tay tùy tiện nhổ hai cọng lông trên người Tiểu Thải Hồng:
"Cái này cho ngươi, chúc ngươi sớm ngày khải hoàn."
Y cúi đầu nhìn một nắm lông ta bỏ vào lòng bàn tay y, sau đó cẩn thận bỏ chúng vào trong hà bao:
"Có qua có lại, cái này cho ngươi."
Lục Cẩn từ bên hông tháo ra một khối ngọc bội đưa cho ta.
Ta cũng rất ngượng ngùng có được không!
Hắn tặng ta một khối ngọc bội, ta tặng hắn một nắm lông lừa…
Cũng không khác nhau lắm ha?
Ngày Lục Cẩn đi là một ngày xám xịt như sắp mưa, mặt đất u ám, chỉ có bộ giáp trên người Lục Cẩn lóe ra ánh sáng màu bạc, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn nghiêm túc đến như vậy.
Không thể không nói bộ dạng Lục Cẩn quả thật xinh đẹp, mày kiếm mắt tinh, mũi cao môi mỏng, so sánh với mỹ nam ôn nhuận như hoàng huynh, nhiều hơn vài phần sắc bén cùng kiên định, mà ngay vào giờ phút này lại đặc biệt hiện rõ.
Hắn dẫn hai ngàn tinh binh đứng ở dưới thành lâu, người trên tường thành cùng người dưới thành uống chén rượu đưa quân, Lục Cẩn dẫn đầu đập vỡ chén, cao giọng nói:
"Không đánh bại địch quốc thề quyết không trở về!"
Nhân lúc Lục Cẩn xoay người đi lên thành lâu báo cáo với hoàng huynh, ta đứng ở bên cạnh hắn mơ hồ có loại xúc động muốn khóc, lúc hắn muốn xoay người lại ta liền không nhịn được, giữ chặt hắn không cho hắn xoay lại, hoàng huynh ho nhẹ hai tiếng liền xoay người về hướng khác.
"Đây là tấm chắn ngực, ta ở trong khố phòng của tiên hoàng chọn rất lâu, nói là đã khai quang, có thể mang đến vận may, ngươi…ngươi cầm đi."
Ta nhét tấm chắn vào trong tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, Chiêu Bình lúc trước miêu tả với ta nam tử thường dùng ánh mắt chứa đầy ôn nhu để nhìn người hắn để trong lòng, ta vẫn luôn chưa từng nhìn thấy, vậy mà hôm nay nhìn Lục Cẩn, ta mới hiểu được ý tứ của những lời này.
"Ngươi nhất định phải bình an trở về."
Hắn tiếp nhận tấm chắn xong cũng thuận thế nắm lấy tay ta: "Công chúa yên tâm.”
“Được rồi, đến đây là được rồi. "
Hoàng huynh tách chúng ta ra, ta ngượng ngùng sờ chóp mũi.
Lục Cẩn ngồi trên lưng Truy Phong, lúc ra khỏi cửa thành lại quay đầu nhìn về phía tường thành.
Ta vừa định vẫy tay đáp lại, liền thấy Triệu Ngọc Nhi cách đó không xa nức nở ngửa mặt khóc rống như chế/t cha chế/t mẹ.
Hừ, Triệu Ngọc Nhi đổi tên đi! Gọi là Triệu Phiền Phiền!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT