Nhật Ký Sinh Tồn Qua Mạt Thế

Chương 3


3 tuần


08

Lập thu ngày 7 tháng 8, Zombie bùng nổ ngày thứ 93.

Trời bắt đầu mưa từ buổi sáng, buổi trưa trời trong một lúc, sau đó lại tiếp tục mưa.

Thấy mưa có vẻ không ngừng được trong chốc lát, tôi nhân cơ hội dọn dẹp nhà vệ sinh sau khi đã mất nước, dùng nước mưa cọ rửa, "phân" đều từ cửa thoát nước chảy ra ngoài, cũng may không lưu lại mùi gì lạ cả.

Phân bón dùng cho trồng trọt tất nhiên là tốt, nhưng tôi vẫn lo lắng mùi sẽ dẫn Zombie tới. Dù sao đây đều là chất thải của con người, ai biết đám Zombie ngửi thấy mùi phân có thể liên tưởng đến mùi người hay không?

Tôi vừa xử lý xong bên này, dưới lầu liền có mấy con Zombie tới, hành động của bọn chúng rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều.

Trước đây tốc độ của Zombie cũng không bởi vì trời mưa mà thay đổi, hiện tại lại là chuyện gì xảy ra đây?

Bọn chúng chỉ là cái xác không hồn, hẳn là không cần bổ sung năng lượng gì đó chứ? Chẳng lẽ là độc tính của Zombie theo thời gian sẽ được giảm bớt?

Trở lại phòng tắm nước nóng, tôi lại nấu canh gừng uống.

Canh ấm ngọt ngọt cay cay, uống xong cả người đều trở nên sảng khoái.

Mưa liên tục kéo dài suốt năm ngày, mọi người nói là một trận mưa thu một trận lạnh, nhưng sau khi mưa tạnh thời tiết không mát mẻ được bao lâu đã nóng trở lại.

Tôi tìm ra vài cây gậy sắt nhỏ trong đống vật liệu để lại khi lắp tấm pin mặt trời trước đó, dựng một cái giá đỡ, trồng đậu Hà Lan, gieo một ít rau chân vịt và rau hồi hương hay được trồng ở Thượng Hải.

Mùa thu ở thành phố B rất ngắn, hàng năm từ cuối tháng mười đến cuối tháng mười một sẽ có khoảng một tháng thời gian thời tiết dịu mát, nhờ vào mùa hè dài hơn bình thường, vườn rau của tôi còn có thể thu hoạch nhiều một chút.

Bận rộn xong, tôi lấy ra một quả dưa hấu chia thành ba phần, nướng thêm một con cá, làm một phần mì lạnh gà xé, coi như tự thưởng cho bản thân một bữa.

Thời gian bùng dịch này giúp cho khả năng nấu nướng của tôi tăng lên ít nhất hai bậc.

Ngày 18 tháng 8, ngày thứ 104 bùng phát Zombie, trong tiểu khu tới một chiếc xe tải màu xanh. Lần trước nhìn thấy xe tương tự cách đây cũng mới ba tháng, lại có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Khác biệt chính là, lần này thùng xe trống không, chỉ có mấy cái túi siêu lớn, quần áo phòng hộ của những người đó cũng không giống với lần trước, hoạt động càng thêm vụng về.

Mấy người vừa xuống xe, đã có mấy con Zombie không biết từ góc nào xông ra đi về phía bọn họ.

Đúng vậy, là đi mà thôi.

So với Zombie đã cắn đứt cánh tay con mình khi mới bùng dịch, bọn họ giống như những con Zombie già yếu bệnh tật.

Mấy người đó không chút hoang mang mà đem bắn thủng đầu từng con Zombie, sau đó chỉ để lại một người đem Zombie bỏ vào túi ném lên thùng xe, những người còn lại chia hai người một tổ tản ra bốn phía.

Mỗi một tổ đều có người cầm trong tay một dụng cụ cán dài dò xét về phía trước, bỗng nhiên, dụng cụ tích tích kêu lên, một giây sau, trong bụi cỏ bên cạnh phát hiện ra một con chuột.

Tôi đã hiểu, họ đang dò tìm sinh vật sống.

Vì vậy, lần này là một cuộc giải cứu thực sự, không phải vận chuyển thực phẩm.

Tôi vội vàng đem áo thun trùm lên chổi thò ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, một lát sau, cầu thang truyền đến tiếng gõ cửa.

Từ khe cửa nhìn ra ngoài, có hai người lính đang đứng.

Tôi mời bọn họ vào trong nhà, xuyên qua bịt mắt trong suốt trên quần áo phòng hộ có thể nhìn thấy vẻ mặt khó tin của hai người.

“Ha ha, vốn tôi định mở siêu thị, ai ngờ đột nhiên bùng phát dịch Zombie, thật trùng hợp phát huy công dụng.”

Tôi đưa khăn ướt và nước khoáng, bảo bọn họ cởi quần áo phòng hộ ra hít thở không khí, nhưng bọn họ chỉ mở một lỗ nhỏ.

“Mọi việc có phải đã sắp được giải quyết rồi phải không?

Một người lắc đầu, một người khác gật đầu.

Tôi bị phản ứng của hai người làm cho hoảng hốt, không yên tâm hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?"

Hai người nhìn nhau, một người nói: "Có lẽ cô cũng đã phát hiện ra, sức chiến đấu của đám Zombie đã không tốt như trước, thậm chí một số con Zombie đã sớm tự ngã xuống. Điều này là bởi vì virus thây ma sau khi tiêu thụ hết các chất dinh dưỡng trong não và máu giảm hoạt động, nếu không thể ký sinh vào cơ thể sống mới, diệt vong là vấn đề sớm hay muộn.”

"Nhưng những con virus ở trong não của những người đã ngã xuống không bị giết chết, tuy chúng tạm thời không thể chuyển sang cơ thể sống khác để hoạt động, nhưng chỉ sau khi cái xác đó bị hỏa táng, chúng mới thực sự bị tiêu diệt. Nhưng trong đất đai, động vật, nguồn nước, vẫn còn virus Zombie."

Vì vậy, con người không thể đánh bại Zombie, đây là quy luật tự nhiên, làm sao mới có thể giải cứu chúng tôi? Vậy dịch Zombie bùng phát bắt đầu là do âm mưu của con người hay là tự nhiên đang trừng phạt nhân loại?

Một người khác lại nói: "Nhưng dù sao tạm thời cũng an toàn, miễn là Zombie được dọn sạch, bước tiếp theo là xây dựng lại sau thảm họa. Tôi thấy mọi thứ ở đây của chị còn đầy đủ hơn so với khu vực an toàn, tôi sẽ không đón chị đi nữa. Nếu thuận tiện, tôi có thể đưa vài người tới đây được không?"

"Gửi người qua?"

Cậu lính lau mồ hôi trên mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hiện giờ chúng tôi có ba nhiệm vụ, dọn dẹp xác Zombie, cứu người, tìm vật tư, mọi người từ đêm qua đến bây giờ mới chỉ ăn một miếng lương khô, vừa rồi nhìn thấy chuột, tôi còn tưởng mình đã tìm thấy thịt để ăn."

Người kia đã chặn miệng hai lần nhưng cậu lính vẫn kiên trì nói hết.

Thành thật mà nói tôi không muốn nhận người. Bởi vì tương lai thế nào vẫn chưa rõ, chẳng may lại có một thảm họa mới thì sao? Hơn nữa tôi không biết tính cách của những người kia thế nào, nói trắng ra, tôi không dám cược tính mạng của bản thân vào bản chất con người.

Nhưng, con người cũng có nhiều mặt.

Ví dụ, trước mặt những người này, họ phải chịu đựng sự đói khát để cứu người, không phải vì danh tính của một người lính bị ràng buộc, mà bởi vì lòng tốt từ trong xương máu.

Tôi gật đầu," Có thể."

Cậu lính vui vẻ vỗ vỗ cánh tay, “ Lão Ngô, đem danh sách cho cô ấy xem. Chị xem có người quen không, chúng tôi ưu tiên đưa bạn bè gia đình chị qua đây.”

Người được gọi là lão Ngô nhìn chằm chằm vào cậu ta, "Cậu chỉ thế là nhanh."

Tôi cũng không ngờ cậu ta dứt khoát như vậy, nhịn không được chế giễu anh chàng: "Cậu gọi ai là chị thế?"

Lão Ngô giải thích: “Đây là cháu trai tôi, chỉ mới 16 tuổi, từ nhỏ đã luôn ồn ào, để cô chê cười rồi."

Tôi không thể cười được khi nghe điều đó, trong lòng chỉ còn sự cay đắng và ngưỡng mộ.

Cuối cùng, tôi thu nhận một nhà hai mẹ con, một chị hơn 40 tuổi, và Vu Lộ Lộ.

09

Vu Lộ Lộ là tôi chọn, những người còn lại là bọn họ ngẫu nhiên đưa tới.

Khi nhìn thấy ba chữ Vu Lộ Lộ trên danh sách người sống sót, tôi có một loại cảm động khó hiểu, tựa như suốt mấy tháng sống một mình cuối cùng cũng nhìn thấy đồng loại.

Vu đại tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ bị tận thế giày vò đến mặt xám mày tro, sau khi tới chỗ tôi, chuyện đầu tiên cô ấy làm chính là tắm rửa.

Lúc Vu Lộ Lộ tắm rửa, chị Trần đang chăm sóc con cẩn thận hỏi tôi, có thể để cho con trai chị ấy dùng nước thừa của Lộ Lộ tắm rửa một chút hay không.

Tôi nghe vậy không khỏi đau xót, "Ban công có không ít nước, bây giờ lại là mùa mưa, nước tắm vẫn có, mọi người ai đến đây cũng đều có thể tắm, tôi đi nấu nước cho mọi người.”

Chị Trần kích động không thôi, "Cô bé, em nghỉ ngơi đi, chị tự đun được!”

"Dù sao cũng không bận rộn, để tôi làm cho, trước kia tôi làm nội trợ, đun nước xong thu dọn cũng dễ hơn. Chị cứ chăm con, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi!"

Chị La khoát tay về phía chúng tôi, xoay người đi vào phòng bếp.

Tôi ngượng ngùng cười cười, trong nhà rất loạn, lúc trước ở một mình cũng không bận tâm nhiều như vậy.

Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú.

Tài nấu nướng của chị La không thể chê, chị Trần làm món cá kho sở trường, tôi làm trà trái cây đơn giản tự nghĩ ra, Vu Lộ Lộ thì... ôm Khang Khang ngồi một bên cổ vũ tinh thần cho chúng tôi.

"Không thể tưởng tượng được ở thời điểm này còn có thể ăn được đồ ăn nóng, còn có nước uống. Triệu Đồng, đời trước cô cứu vớt thế giới nên đời này mới có được vận may như vậy đi?" Vu Lộ Lộ uống một ngụm trà trái cây, liên tục cảm thán.

Tôi nửa đùa nửa thật nói: "Có thể là kiếp trước tôi chịu quá nhiều khổ, nên đời này mới được chiếu cố. Vả lại, nếu không có đại tiểu thư đây khẳng khái tài trợ, tôi cũng không có ý định mở cửa hàng.”

Tôi đã thống nhất nói với bên ngoài mình định mở cửa hàng mới có thể trữ nhiều vật tư như vậy, có lẽ là vì bị Zombie tiêu hao hết tinh lực, cũng không ai hoài nghi.

Vào ban đêm, chúng tôi chia chỗ ngủ.

Ngoại trừ phòng ngủ chính, chỉ có một phòng có giường, phòng trữ đồ có thể chuyển đi, để cho chị Trần và Khang Khang ngủ.

Phòng khách có hai cái sô pha dài, thời điểm này Vu Lộ Lộ không dám một mình về nhà ở, cho nên buổi tối cũng ở chỗ này, chị La cùng cô ấy vừa vặn mỗi người một cái.

Nhưng mà đến nửa đêm, Vu Lộ Lộ lại ôm chăn lặng lẽ lẻn vào phòng của tôi, tôi không ngủ, tò mò quan sát nhất cử nhất động của cô ấy.

Nhưng cô ấy chỉ ngủ dưới sàn phòng tôi.

“Sao vậy?”

Tôi bỗng nhiên lên tiếng làm cô ấy giật mình không nhẹ, qua một hồi lâu vẫn còn đang thở dốc.

“Chị La ngáy to quá, tôi không ngủ được.”

“Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, nếu không... cô lên ngủ với tôi đi, tôi không ngại.”

“Cám ơn, nhưng mà tôi không có thói quen cùng người khác chen chúc một cái giường.”



“Được thôi.”

Tôi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, cũng không lâu lắm, thanh âm thăm dò của đại tiểu thư lại vang lên: “Triệu Đồng, giường của cô hình như cũng không tính là nhỏ.”

Tôi thở dài, dịch sang một bên.

Không biết có phải uống nhiều trà trái cây hay không, nằm nửa giờ, hai chúng tôi vẫn không ngủ được, vì thế cùng nhau trò chuyện.

Tôi hỏi Vu Lộ Lộ vì sao Tô Duệ đến tận nhà tìm cô ấy, thanh âm của cô ấy đầy khinh bỉ: "Anh ta sao, quá hèn nhát. Chị đây theo đuổi anh ta ba ngày anh ta còn ra vẻ không chịu đáp ứng, vậy nên tôi không theo đuổi nữa. Kết quả anh ta lại tự tìm tới cửa, còn thổ lộ trước mặt bạn bè của tôi, tự cho là rất lãng mạn, hừ, tôi là ai chứ, có thể bị loại người này lừa được sao?"

Tôi âm thầm thở dài, quả nhiên vị Đại tiểu thư này thật dễ chán.

Mà tôi chính là cô gái nghèo bị Tô Duệ lừa gạt.

Ngày 1 tháng 9, Zombie bùng phát ngày thứ 118, thông tin bắt đầu khôi phục trở lại, tuy không thường xuyên, nhưng vẫn tốt hơn là không có.

Khi còn nhỏ, tôi không thích nghe các bản tin, bây giờ tôi mới biết rằng nó thực sự được coi là một biểu tượng cho sự ổn định của quốc gia.

Trên bản tin, tôi thấy một cuộc phỏng vấn của một thiếu niên, cậu ấy xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ quyết tâm phục vụ cho đất nước, tự tin hướng về màn ảnh bày tỏ lý tưởng của mình. Khang Khang 6 tuổi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, đôi mắt đầy sùng bái.

Tôi nhớ đôi mắt đó, là cháu trai của lão Ngô.

Bởi vì số lượng người tăng lên, chúng tôi lo lắng không đủ thức ăn, ngoại trừ bữa tối của ngày đầu tiên, ăn uống cũng tiết kiệm hơn.

Chúng tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, nấu mì cho bữa trưa, nấu súp cho bữa tối.

Chuyện thức ăn và nước uống không cần lo lắng, vấn đề lớn nhất là nhà vệ sinh. Bể phốt của nhà vệ sinh khô cũng nhỏ, cứ ba hoặc bốn ngày phải làm sạch một lần, hiện tại khả năng dẫn Zombie đến rất nhỏ, nhưng vườn rau của tôi không thể chịu được nó!

Vì vậy, chúng tôi quyết định sử dụng nhà của Lộ Lộ.

10

Chị La tứ chi phát triển đầu óc linh mẫn, dùng ngăn chứa đồ làm hai cái "nhà vệ sinh khô" đặt ở hai buồng vệ sinh, "Hai cái thùng lớn này đủ dùng một thời gian, chính là phải trông chừng Khang Khang, đừng rơi vào, không sợ bị chết đuối, chỉ sợ rửa không sạch!"

Chị ấy vừa nói vừa chỉ Tiểu Khang một cái, thằng nhóc bị dọa đến đỏ mắt, cắn môi không dám khóc thành tiếng.

Chị Trần ôm Khang Khang dỗ dành vài câu, sau đó lộ ra một nụ cười cô đơn, "Chúng tôi đang trên đường chạy về nông thôn thì bị Zombie công kích, ba của Khang Khang kéo Zombie nhảy vào trong hồ, cho nên… không nghe được hai chữ kia.”

Ở chung mấy ngày nay, vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói đến việc trải qua tận thế như thế nào, trong nhất thời tất cả mọi người trầm mặc.

Chị La vẻ mặt áy náy, "Em gái, tôi nói năng vụng về, lời lẽ không xuôi tai, thực sự xin lỗi! Hai mẹ con các em cũng coi như tốt, về sau còn có thể dựa vào lẫn nhau, không giống tôi cả nhà đều không còn ai, chỉ còn lại cái thân này, mọi người nghĩ xem tôi làm thế nào để sống tiếp đây?"

Mấy người đồng thời nhìn về phía chị ấy.

Chị La lấy tay lau mặt, hít mũi một cái, "Mấy người có biết nước tiểu người ta có mùi vị gì không?

Dạ dày tôi cuồn cuộn, vội vàng lên tiếng ngăn lại, "Chị La, em rất đồng cảm với chị, nhưng điều này em nghĩ cũng không thể nói rõ được.”

Ngược lại là Vu đại tiểu thư vốn kiều mị cao quý, lúc này lại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.

“Người nhà của các cô đều hi vọng các cô đều sống sót, như vậy tốt hơn tôi rất nhiều.” Đôi mắt phượng của cô ấy tràn đầy hờ hững, “Hai năm trước ba tôi đã bắt đầu dự trữ vật tư, vốn tôi có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này giống như cô.”

Cô ấy nhìn tôi, tiếp tục nói: "Nhưng ông ta còn có ba đứa con trai do ba người phụ nữ bên ngoài sinh ra, không biết ai nói nhảm đến tai ông ta là chỉ cần tôi còn sống thì mẹ tôi sẽ lấy danh nghĩa của tôi mà đến phân chia tài sản, buồn cười chính là ông ta lại tin thật, đuổi tôi ra ngoài."

“Quên nói, ba mẹ tôi đã sớm ly hôn, nhưng mấy năm nay vì chuyện tài sản mà ầm ĩ không ngừng. Ba tôi rất khôn ngoan, không cưới bất cứ ai trong ba người họ, ngược lại khiến họ cho rằng mình có cơ hội trở thành vợ chính thức, đã náo loạn rất nhiều năm.”

Nói xong, cô ấy hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng, "Bất kể như thế nào, chúng ta cũng đều còn sống mà, không phải còn muốn trồng rau sao? Làm thôi!”

Tôi còn thừa lại một túi đất, bởi vì muốn đặt nhiều chậu nước dự trữ sẽ không thể trồng quá nhiều cây, vừa lúc ban công nhà Lộ Lộ cũng có một mảnh đất có thể trồng rau.

Ngày 26 tháng 10, Zombie bùng phát ngày thứ 173, trùng hợp là sinh nhật bảy tuổi của Khang Khang, tôi đem máy bay không người lái đã mua khi đại dịch bùng nổ trước tặng cho cậu bé.

Không ngờ thứ này lại được dùng làm quà sinh nhật. Nghĩ đến hiếm có dịp vui như vậy, chị La liền làm một bàn thức ăn. Vu Lộ Lộ rốt cuộc cũng xuống bếp một lần, làm cho Khang Khang một chiếc "bánh ngọt" không thêm trứng gà.

Cô ấy tuy không biết nấu cơm, nhưng đã học qua làm bánh, bánh ngọt trông rất tinh xảo, khiến chị Trần đa sầu đa cảm cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi nhà vệ sinh chuyển đến nhà Vu Lộ Lộ, chất lượng không khí trên sân thượng tốt hơn trước rất nhiều, vì thế chúng tôi chuyển dời trận địa, chuẩn bị hưởng thụ một bữa trưa ngoài trời.

Thời tiết chuyển lạnh, đa số rau dưa bắt đầu không phát triển được nữa, hoa hướng dương lay động đón gió thành một phong cảnh lẻ loi. Cây hoa không cao hơn Khang Khang bao nhiêu, màu sắc bông hoa cũng đậm hơn một chút, trước khi thời tiết hoàn toàn trở lạnh, không biết có thể ăn được hạt hướng dương hay không.

Sắp xếp xong bàn ăn, tôi đề nghị chụp một tấm ảnh lưu niệm.

Thật ngạc nhiên, điện thoại di động vừa giơ lên, trên cùng liền bật ra một loạt các thông báo.

Những từ ngữ đó quá kích động, tất cả mọi người sững sờ một lát, khóe mắt đỏ bừng.

Tin đầu tiên là: "Toàn bộ Zombie đã được tiêu diệt, tận thế cuối cùng đã kết thúc, mọi người hãy ghi nhớ khoảnh khắc này!"

Khang Khang giơ tay kéo áo mẹ cúi xuống, thì thầm hỏi chị Trần, “Mẹ, sao không chụp ảnh?"

Chị Trần cắn môi không nói chuyện.

Chị La giọng khàn khàn đầu tiên mở miệng nói: “Chụp ảnh, lúc này có phải nên chụp ảnh kỷ niệm không?!"

Vu Lộ Lộ giơ ngón trỏ nhẹ nhàng lau qua khóe mắt, "Đúng rồi, chụp ảnh thôi."

Tôi lau màn hình, giơ điện thoại lên một lần nữa,"Mọi người cười lên nào!"

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play