Kẻ Thù Của Tôi Thật Ngọt

Chương 2


3 tuần


04

Tại sao tai cậu ta lại đỏ như thế? Không phải là liên quan đến tôi đấy chứ?

Nghĩ như vậy, tôi thử nhìn mặt cậu ta, trùng hợp thay lại rơi vào tầm nhìn của đối phương, chẳng qua lần này có chút kì lạ, ánh mắt không còn mang theo ý trêu chọc nữa, nói sao nhỉ, cậu ta hốt hoảng trốn tránh như con chuột trông thấy mèo ấy. Tôi cũng sửng sốt mất một lúc mới tỉnh táo lại, phát hiện cậu ta cũng không nhìn tôi nữa, liền nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, vậy mà cậu ta cũng nhất quyết không nhìn lại giống như cố ý trốn tôi vậy. Tôi cười lạnh, bỏ điện thoại vào túi thong thả lắc lư trở về cửa hàng hải sản.

Việc làm ăn của tiệm sách nhà họ Triệu phất lên như diều gặp gió đến nổi bà nội đã 60 tuổi của tôi cũng cảm thán, bà trông thấy ở đối diện Triệu Thiên Thụ bị bao vây bởi các các cô gái, bỗng xoay lại nhìn tôi “Chậc!” một tiếng rõ to, “Người ta lớn lên như vậy cũng xem là có năng lực. Không biết Triệu gia có phúc phần cỡ nào lại sinh ra một đứa nhỏ đẹp trai như thế.”

Nghe lời này trong lòng tôi cũng không biết phải cảm thấy thế nào, dựa vào bà hỏi: “Sao ạ? Cháu gái của nội không phải là áo bông nhỏ ấm áp của nội sao?”. Nội bị tôi chọc cười, nói: “Phải, nhưng cũng không phải”.

Tôi không cười nổi, ngẫm nghĩ một chút, xem như một trò đùa mà lấy tấm ảnh vừa chụp ra cho nội xem: “Cái này, nội đem in ra dán ở cửa lớn để các mỹ nhân đó đến của hàng chúng ta lượn qua lượn lại cũng được đấy ạ?”

Nội nheo mắt chăm chú xem điện thoại của tôi một lúc lâu, sau đó cau mày “Thằng bé thật ưa nhìn.”

Thấy lời mình nói chẳng lọt tai nội được chút nào, tôi tức giận tắt điện thoại, trốn xuống nhà sau.

Cũng chẳng biết có phải giẫm trúng đường tài lộc hay không, vài ngày sau đó, việc buôn bán cửa hàng hải sản của chúng tôi vẫn còn rất tấp nập. Đối với việc dậy sớm phụ giúp tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng tôi không biết làm cá, chỉ giúp nội cân và thu tiền. Kĩ thuật làm cá này đều là do nội tôi đích thân ra trận, cũng do đó khách càng đông thì nội càng thêm bận rộn, sắp vượt quá sức chịu đựng của nội rồi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui khá lâu mới quyết định lên mạng đăng thông tin tuyển dụng làm việc bán thời gian dịp hè.

Cần tuyển nhân viên nam trẻ có sức khỏe, chăm chỉ, làm việc ở cửa hàng hải sản Ngô gia người đông tấp nập nơi chợ số 5, lương thỏa thuận.

Cứ nghĩ ít gì cũng mất một khoảng thời gian mới tìm được, nhưng không ngờ mới ngày thứ 2 thì đã có một thanh niên khỏe mạnh đến nộp đơn. Nội tôi tiếp đón người này, bà thấy là thanh niên trẻ tuổi lại thích cười, nhìn vẻ ngoài xem ra cũng có năng lực nên lập tức đồng ý giữ người lại làm việc. Nghe nội nói anh ta là người địa phương, từ nhỏ đã theo ông bà đánh bắt hải sản, kĩ thuật làm cá cũng rất gọn gàng sạch sẽ. Nghe xong tôi cũng khá là hài lòng.

Buổi trưa khi đến cửa hàng hải sản, cách thật xa đã nhìn thấy được thân hình vạm vỡ của người nọ, anh ta đang giúp ông chủ tiệm đồ khô bên cạnh chuyển hàng,nội tôi ở một bên nhìn. Tiệm sách nhà họ Triệu đối diện hôm nay không mở cửa, chẳng trách hôm nay chợ số 5 trở về dáng vẻ yên tĩnh như trước giờ của nó.

Tôi còn chưa kịp chào hỏi anh trai trước mặt thì người đó đã xoay người chăm chú nhìn tôi một lúc,đột nhiên mở to mắt hỏi lớn:“Là Ngô Du Du đúng không?”

Tôi tên Ngô Du Du tôi gật đầu hỏi lại “Anh là...?”

Anh chàng đô con tỏ vẻ tiếc nuối: “Là tôi! Lâm Sâm đây.”

Anh ta nói như vậy tôi liền nghĩ ra,trong trí nhớ của tôi thật sự có một người tên “Lâm Sâm”. Anh ta là người bạn mấy năm trước tôi quen biết ở đây,nói ra thì có hơi khoa trương,nhưng lúc đó tôi giống một nữ hiệp ra tay giải cứu một cậu bé bị bắt nạt vậy.

Cậu bé đó nói với tôi, cậu ta tên Lâm Sâm. Nhưng tôi cảm thấy Lâm Sâm này không phải là Sâm Lâm kia mới đúng, tôi nhớ Lâm Sâm lúc ấy khá nhỏ nhắn và thấp, nếu không thì cũng không đến nổi bị bắt nạt.

Tôi chăm chăm nhìn anh ta rất lâu, vẫn là mơ hồ từ trong đường nét của anh ta lờ mờ nhìn thấy hình bóng của Lâm Sâm lúc bé, hồi lâu tôi mới phun ra một câu: “Mấy năm nay ăn uống không tệ chút nào”.

Lâm Sâm ngại ngùng gãi đầu “Trong giai đoạn phát triển nên ăn nhiều hơn”.

Cuối cùng cũng nhận ra anh ta rồi!

Tiểu Lâm Sâm khi ngại ngùng sẽ có thói quen gãi đầu, tự nhiên tôi lại cảm thấy có chút buồn “Ăn nhiều là tốt rồi, ăn nhiều sẽ không bị người khác ức hiếp nữa”. Lâm Sâm im lặng, chúng tôi cùng chìm vào khoảng lặng thinh.

Bà nội lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng,nội gọi chúng tôi:“Tiểu Bảo,Tiểu Lâm,có khách đến !Đứng đờ ra đó làm gì!”. Tôi đẩy Lâm Sân đi vào nhà: “Đừng đứng đây nữa! Nhanh làm việc đi”. Lâm Sâm cười tươi rồi đi làm việc.

Có Lâm Sâm ở đây, ngược lại tôi trở thành đứa rảnh rỗi, nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ chịu khó của anh ta, tôi hài lòng gật đầu,sau đó vừa xoay lại đã bắt gặp ánh mắt của Triệu Thiên Thụ ở đối diện.

Giật bắn cả mình, cậu ta từ lúc nào xuất hiện ở tiệm sách? Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Cậu ta cau mày ánh mắt cũng không thân thiện. Tôi cũng chằm chằm lại, thấy cậu ta vẫn không nói gì, xoay người đi vào trong tiệm sách. Tôi “phì phì” hai tiếng, chỉ cảm thấy thật xui xẻo.

05.

Buổi chiều có Lâm Sâm hỗ trợ, tôi thật sự trở nên rảnh rỗi hơn nhiều. Lâm Sâm không những làm việc gọn gàng mà còn có tài ăn nói, tôi và bà nội cứ bị chọc cười cả ngày. Không khí ở trong tiện hải sản của chúng tôi được xem như tốt nhất ở khu chợ số 5 này.

Ngược lại ở đối diện, trước cửa treo một tấm biển tạm nghỉ, bóng dáng Triệu Thiên Thụ cũng không thấy đâu.

Tôi bây giờ rảnh quá ngược lại có chút buồn chán, bèn kéo một chiếc ghế, hốt nắm hạt dưa ngồi ở trước cửa, vừa cắn vừa phơi nắng.

Hạt dưa chưa cắn được bao nhiêu, Triệu Thiên Thụ từ trong tiệm sách đối diện đã lù lù xuất hiện. Sau khi nhìn tôi một cái, cậu ta cũng chẳng nói năng gì, lại chui trở vào tiệm sách.

Một lát sau khi hạt dưa cắn được phân nửa, cậu ta lại chui ra, quay lưng về phía tôi mà nhìn vào biển hiệu gia đình họ Triệu, phủi phủi những hạt bụi vốn dĩ chưa từng tồn tại rồi lại chui vào trong tiếp.

Tôi nheo mắt, cảm thấy khó hiểu về hành động kì quặc đó, có cảm giác cậu ta rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì làm nên bày vẽ cho vui.

Lại qua thêm một lúc nữa, cậu ta lại xuất hiện. Tay trái cầm ghế đẩu, tay phải cầm một quyển sách, chẳng qua lần này cậu ta không nhìn tôi nữa, trực tiếp đặt ở ở cửa sau đó ngồi xuống rồi cắm đầu đọc sách.

Tôi cảm thấy cậu ta thật sự quá sức chảnh chọe màu mè rồi! Ở trong phòng không thể đọc sách sao? Cứ nhất thiết phải chạy ra đường lớn mà đọc sách, là muốn kêu gọi nâng cao ý thức văn hóa của người dân ở chợ số 5, hay là ra đây để tôi phải xem xét lại mình? Dù sao thì giữa cắn hạt dưa và đọc sách, thật sự không phải là hoạt động cùng đẳng cấp.

Có điều, trước mặt cậu ta, da mặt tôi cũng không mỏng manh gì, vẫn có thể an nhiên thoải mái cắn hạt dưa của mình.

Tôi chẳng chút ngại ngần nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc, phát hiện cậu ta chẳng hề phân tâm xíu nào, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào quyển sách mà không hề để ý đến sự tấn công kịch liệt bằng mắt của tôi.

Cứ như vậy tôi cũng mất dần đi hứng thú, chuyển đi ánh mắt không thèm nhìn cậu ta nữa.

Gà chọi sợ nhất là gặp phải đối thủ lạnh lùng như vậy.

Tôi vốn dĩ là muốn tiếp tục ngắm nhìn mây trắng chim bay, nhưng ánh mắt vô thức vẫn rơi vào người của Triệu Thiên Thụ.

Bởi vì cậu ta thật sự quá ưa nhìn.

Ai da, tôi phát hiện khi cậu ta ngậm miệng lại, im lặng ngồi đó mà đọc sách thật sự rất là hút mắt.

Ánh sáng mặt trời như đang chăm sóc cậu ta, đổ lên góc nghiêng trên mặt cậu ta một cách nhẹ nhàng, vì cậu ta mà tô điểm lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt một lớp ánh sáng mềm mại.

Tôi nhìn cậu ta đến mức có chút ngẩn ngơ, ánh mắt sắc bén cũng dần dần trở nên dịu dàng. Cậu ta lật một trang sách, tôi cũng vô thức nhìn theo bàn tay ấy.

Mẹ ơi, tay mà sao cũng đẹp như vậy chứ?

Thưởng thức xong đôi bàn tay thon dài sạch sẽ đó, tôi ngước mắt lên, bất ngờ đụng trúng ánh nhìn lúc cậu ta ngẩng đầu.

Tim tôi thót lại một cái, chưa kịp phản ứng gì, cậu ta đã vội vã nhìn đi nơi khác. Kiểu cứ như cậu ta mới chính là người bị bắt quả tang lúc đang nhìn trộm vậy.

Thấy cậu ta như vậy, tôi không cảm thấy căng thẳng nữa, đột nhiên có cảm giác đang cùng cậu ta chơi trò mèo vờn chuột, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tai ửng đỏ kia.

Dĩ nhiên, tôi là mèo, cậu ta là chuột.

Gần đây giao đấu với Triệu Thiên Thụ nhiều rồi, tôi phát hiện được điểm yếu của cậu ta.

Người này ăn nói độc địa, phun ra chữ nào cũng mang theo gai, kì thực lại rất dễ đỏ mặt ngại ngùng. Đến mức rất nhiều lúc cậu ta cãi nhau với tôi với đôi tai bị đỏ vì ngượng.

Nói đến đây, tôi càng chắc chắn cậu ta không làm nổi đối thủ của tôi, bởi vì tôi không giống cậu ta quá đặt nặng các giới hạn nam nữ.

Cậu ta sẽ ngại ngùng, tôi thì không.

Tối cứ nhằm vào điểm yếu này mà ra sức chọc ghẹo cậu ta.

Tôi dùng ánh mắt lơ đãng của mình nhìn anh bạn đang cúi đầu đọc sách, lớn tiếng nói: “Ê, cậu có từng yêu đương chưa?”

06

Người ngồi ở đối diện đông tác như bị xịt keo đông cứng, cố ý không nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tai cậu ta bắt đầu từ từ đỏ lên, tôi đứng dậy đi về phía đó. Chọn vị trí đứng đảm bảo cậu ta có thể nhìn thấy tôi nói chuyện, giọng nói mang theo tiếng cười nồng hậu: “Cậu từng yêu đương chưa?”.

Triệu Thiên Thụ đóng sách lại ngẩng đầu nhìn tôi, có lẽ do mặt trời quá mức rực rỡ khiến cậu ta phải nheo mắt, sau đó rất không khách khí đáp: “Liên gì quan gì cậu?”

Giọng điệu khó chịu kèm theo lời nói gai góc. Tôi ngó chằm chằm cái tai đang đỏ lên mà phá lên cười “hớ hớ”, một bên cười một bên hỏi: “Hỏi cũng không được hả? Sao lại kích động vậy?”

Triệu Thiên Thụ vừa ngại vừa tức, bây giờ không chỉ có tai đỏ chót, màu đỏ nhạt lan dần lên cả khuôn mặt. Cậu ta cao hơn tôi, nên khi bất ngờ đứng bật dậy, vô thức tôi cũng lùi lại phía sau một bước, lúc ấy trông có vẻ tình thế cuộc chiến giữa chúng tôi tức khắc bị đảo ngược.

Cậu ta hạ tầm mắt nhìn xuống, còn tôi phải ngước mặt lên nhìn. Theo cách này, khí thế đã bị thua đi không ít, tưởng chừng như bị cái bóng của cậu ta bao trùm lấy, cảm giác căng thẳng vô cớ ập đến,

Dù vậy, tôi vẫn không chịu thua mà trừng mắt nhìn cậu ta một lúc rõ lâu.

Cậu ta nặng nề hít thở sâu hai lần,tựa như bất lực chỉ biết nhẹ giọng mắng tôi: “Có bệnh” rồi xoay người đi vào tiệm sách, gấp đến độ cả cái ghế cũng không đem vào. Trông thấy tai cậu ta vẫn còn y nguyên sắc đỏ, ý đồ trêu chọc chẳng những không hề dừng lại mà càng thêm trỗi dậy, tôi tiện tay cầm cái ghế đã bị bỏ quên rồi đi theo vào trong. Đây là lần tiên tôi bước chân vào tiệm sách Triệu gia, cửa ra vào của tiệm sách tuy nhỏ, nhưng bên trong lại thật sự rộng rãi và sáng sủa.

Cũng không phải là rất lớn,chỉ là vị trí đặt sách và lối đi tạo cảm giác rất dễ chịu và thoải mái,thậm chí ở trong cùng của tiệm sách vẫn còn một căn phòng nhỏ nữa, trong gian phòng có một chiếc bàn thấp cùng vài tấm đệm ngồi,chắc là nơi dành cho mọi người đọc sách. Trên bàn phía sau quầy thu ngân còn có một máy pha cà phê và một cái tủ lạnh,dường như là nơi để bán một ít thức uống. Tôi cảm thấy thật mới mẻ, hiếu kì ngó nghiêng xung quanh.

Triệu Thiên Thụ đang đứng ở quầy thu ngân, liếc mắt nhìn tôi: “Đặt ghế xuống thì có thể đi rồi, cảm ơn!”. Nói xong lại cúi đầu chơi đùa đồ vật trên bàn. Tôi “hứ!” một tiếng, đâu có dễ dàng buông tha như thế được. Tôi đặt ghế xuống, bắt đầu ở trong tiệm đi vài vòng, sau đó từ trong một tủ sách đầy phát hiện một quyển sách khá thú vị, tên nó là “Làm thế nào để chinh phục trai đẹp”.

Tôi lấy ra, vẫy tay gọi Triệu Thiên Thụ: “Ở đây cũng có loại sách này hả?”

Triệu Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, nói một cách điềm nhiên: “Tầm nhìn đừng quá hạn hẹp, mỗi quyển sách đều có ý nghĩa tồn tại của nó”。

Tôi cũng chẳng để tâm, tiện tay đặt cuốn sách xuống, đi được chừng hai bước tôi lại bắt gặp một quyển khác thú vị hơn. Bìa ngoài đã cũ và ố vàng nhưng thu hút tôi một cách kì lạ, tôi hào hứng cầm nó ra đặt sách ở trước mặt Triệu Thiên Thụ “Còn loại này? Cậu xem qua chưa?” Tôi cố nói chuyện bằng ngữ khí nhẹ nhàng hết sức có thể.

Triệu Thiên Thụ lướt mắt qua quyển sách trên tay tôi, hơi nhướng mày,cuối cùng cậu ta cũng nâng mắt lên nhìn chằm chằm tôi:“Xem rồi”. Hai từ thốt ra rất nghiêm túc, nhưng giọng nói lại hơi khàn.

Có lẽ do ánh mắt quá mức trầm tĩnh,sau khi nhìn nhau mấy giây,tôi thực sự có chút bị đánh bại. Lo lắng đến mặt cũng nóng lên, sợ bị phát hiện nên tôi nhanh chóng xoay người tránh đi, thuận tiện mắng một câu:“Biến thái”

Cậu ta đứng ở sau lưng tôi im lặng như bị nghẹn lời.

Lần này là tôi dù chiếm được thế thượng phong, nhưng lại tăng nhanh bước chân như thể chạy trốn, cho đến khi tôi đem cuốn “Kim Bình Mai” trả về vị trí cũ, cậu ta cũng không nói thêm câu nào.

07

Tôi ở trong tiệm sách tới tới lui lui vài vòng lại tìm được một quyển khác thú vị không kém, cầm lấy nó rồi hỏi Triệu Thiên Thụ xem tôi có thể mượn xem không. Cậu ta nhanh chóng đáp: “Chỉ có thể xem ở đây.”

Tôi hỏi tại sao?

Cậu ta đánh mắt về phía tôi “Có khả năng sẽ bị làm bẩn.”

Tôi chợt suy nghĩ, vậy hà cớ gì lại mở tiệm sách trong chợ rau củ? Nhưng ngoài miệng cũng không tranh cãi với cậu ta làm gì, gật gật đầu rồi đi vào phòng nhỏ bên cạnh, đặt mông ngồi lên tấm đệm “Tôi ngồi đây đọc là được chứ gì?”

Triệu Thiên Thụ đáp:“Tùy cậu.”

Tôi “hừ hừ” hai tiếng rồi cúi đầu đọc sách. Cũng thật kì lạ, tiệm sách Triệu gia tồn tại trong khu chợ rau củ náo nhiệt, nhưng trong căn phòng nhỏ này tôi lại không hề nghe thấy bất kì loại âm thanh ồn ào nào cả, chỉ có thanh âm tiếng lật sách của Triệu Thiên Thụ ở bên ngoài. Mà cũng có lẽ bởi vì không gian trong tiệm sách quá thoải mái, đọc sách không bao lâu thì tôi lại ngủ quên mất. Không biết đã ngủ bao lâu, lúc giật mình mở mắt choàng tỉnh, nước bọt cũng sắp từ miệng rơi ra mặt bàn rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy nhanh tay lẹ chân lau lau cái bàn, tự mình sửa soạn lại bản thân xong thì phát hiện ở ngay chỗ giá sách trước mặt, Triệu Thiên Thụ đang đứng xoay lưng về phía tôi, không thể không nói Triệu Thiên Thụ thật sự không tệ, tay dài chân dài, eo nhỏ vai rộng, đủ tiêu chuẩn của một siêu mẫu, không kể đến gương mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ khiến người khác rung động. Thế nên không thể trách tôi không có liêm sỉ đi ngắm nghía bóng lưng này y như con ma háo sắc được.

Có thể do chưa tỉnh táo hoàn toàn sau giấc ngủ, tôi thấy người hơi lâng lâng, tim đập cũng có chút nhanh. Đầu óc nóng lên, đột nhiên thốt ra: “Cậu rốt cuộc có từng yêu đương chưa?”

Lần này so với lần trước không giống nhau, lần trước đơn thuần chỉ muốn trêu chọc, nhưng lần này tôi thật sự không cố ý hỏi vấn đề này. Hỏi xong bỗng thấy hôi hận, chỉ là nói cũng nói xong rồi, thu lại cũng không kịp nữa. Triệu Thiên Thụ giống như bị giọng nói của tôi hù một trận, động tác chỉnh lí mấy quyển sách cũng ngưng lại một giây, tặng cho tôi một đáp án không khác gì lúc trước: “Liên quan gì cậu?”

Có phải vì tôi đã trông đợi vào một câu trả lời khác nên khi đáp án đưa ra vẫn y như cũ, tôi bỗng cảm thấy có chút thất vọng.

Một trận gió lớn từ cửa chính đột ngột tràn vào, tay áo cậu ta cũng vì cơn gió mà dập dờn gợn sóng, chiếc áo bị thổi tung ôm sát vào thân người, tôi hướng mắt về phía cậu ta, trông thấy tai cậu ta càng lúc càng đỏ thêm, cảm thấy có thể bốc cháy. Tâm tình hơi hơi thất vọng ngay tức khắc bay biến, thay vào đó là sự hả hê vui vẻ khi đạt được mục đích trêu đùa thành công.

“Tốt thôi, tôi biết rồi, còn chưa có yêu đương, non thật đấy.”

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy khá vui vẻ, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, nhưng khi đến tai của Triệu Thiên Thụ lại biến thành chế giễu và trêu ghẹo. Cậu ta bỏ sách xuống xoay người lại nhìn tôi, rồi cúi đầu đá vào chân tôi hạ lệnh trục xuất: “Ra ngoài.”

Tôi trốn tránh: “Tôi còn chưa xem xong mà!”

Có lẽ vì tôi thì ngồi, còn cậu ta đang đứng nên khi cụp mắt xuống nhìn tôi, cảm giác căng thẳng không thể gọi tên ập đến. Chúng tôi mắt đối mắt mấy giây, cậu ta lại dời tầm mắt đi “Cậu có đọc sách sao? Xem được mười mấy phút thì ngủ mất một tiếng, vừa thức dậy thì bắt đầu gây rắc rối, cậu thật lòng thật dạ đến đây đọc sách?”

Tôi cãi lại: “Không đến đây xem sách vậy đến đây xem cậu chắc?”. Ánh mắt Triệu Thiên Thụ trong phút chốc lóe lên, ngực phập phồng lên xuống, sau cùng đành thỏa hiệp nói “Ok! Ngậm miệng lại rồi xem sách của cậu đi”.

Trông thấy bóng lưng thua cuộc của cậu ta rời đi, tôi lại bắt đầu âm thầm vui vẻ. Hôm đó tôi ngồi lại tiệm sách khá lâu, tận khi nội đến gọi về ăn tối tôi mới đặt sách xuống, trước khi đi còn nói với Triệu Thiên Thụ: “Cảm ơn đã tiếp đãi, ngày mai tôi lại đến xem sách tiếp, đừng có lén lút giấu sách đi đấy”. Triệu Thiên Thụ đen mặt, không thèm liếc nhìn tôi. Sau khi về nhà, nội hỏi tôi đến tiệm sách nhà họ Triệu làm gì? Sao còn ở đó lâu như vậy?

Tôi nói: “Gây rối ạ!”.

Nội lại cảm thấy không phải như vậy.

Tôi cũng không để ý nói: “Con nói với cậu ta rồi, ngày mai con đến nữa”. Nội chỉ còn biết lắc đầu.

08.

Nói làm là làm.

Ngày thứ hai tôi chuẩn bị mọi thứ để đi đến tiệm sách họ Triệu định bụng sẽ ngồi nguyên buổi chiều, mà lại quên mất hôm nay tiệm sách mở cửa buôn bán. Không gian nho nhỏ đứng đầy các người đẹp, đội ngũ xếp hàng bên ngoài kết thành hàng dài, đến cả ngưỡng cửa tôi cũng không chen vào được, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.

Tiệm hải sản của chúng tôi làm ăn cũng rất tốt, bận rộn suốt ngày làm tôi quên mất chuyện phải đi qua tiệm sách Triệu gia kiếm chuyện. Đến tối đóng quầy rồi Lâm Sâm đưa bà nội về nhà, chỉ để lại mình tôi ở cửa tiệm đóng gói dọn dẹp.

Trời đã tối đen, chợ số 5 dần dần yên tĩnh lại, đèn đường được bật sáng lên, mỗi cửa tiệm đều có một chùm ánh sáng màu cam. Triệu Thiên Thụ giống như con ma xuất hiện ở dưới chiếc đèn cam đó trước cửa tiệm nhà tôi.

Tôi bị dọa cho hết hồn, nhìn thấy mặt cậu ta liền lớn tiếng mắng: “Có bệnh hả? Bước đi không nghe tiếng, giả thần giả quỷ hù chết tôi rồi, muốn giành luôn tiệm hải sản của nhà tôi hả?”

Triệu Thiên Thụ hừ một tiếng, “Tự tôi cũng đã bận lắm rồi.”

Tôi cảm thấy cậu ta có lẽ là đến để so sánh hai cửa tiệm, hoặc là đến để cố ý chọc quê tôi, thế là tôi đem miếng giẻ ném lên mặt bàn, “Thế nào, đến gây sự hả?”

Triệu Thiên Thụ lùi về sau một bước, lắc đầu: “Không có ấu trĩ đến như vậy đâu.”

Tôi trừng mắt: “Vậy xin hỏi, cậu đến đây làm gì đây?”

Triệu Thiên Thụ đứng cách tôi chừng ba mét, nhìn tôi hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Tiệm nhà tôi ngày mai nghỉ.”

Tôi còn mơ màng chưa hiểu, còn cậu ta nói xong liền lập tức rời đi.

Tôi cầm miếng giẻ bước ra ngoài, thấy bóng lưng cậu ta ở phía trước không xa, trong lòng thầm nghĩ cậu ta là đang mời tôi ngày mai qua đó gây rối sao?

Sao tôi không thể hiểu được cậu ta rốt cuộc là muốn cái gì nhỉ…

Ngày thứ hai, tôi đến như đã hẹn, tiến vào tiệm sách Triệu gia một cách tự nhiên như ở nhà, nghênh ngang đi qua trước mặt Triệu Thiên Thụ sau đó tìm một chỗ ngồi ưng ý cho mình, đặt mông xuống thoải mái bắt đầu đọc sách.

Triệu Thiên Thụ chẳng nói lời nào, giống như là chấp nhận sự tồn tại của tôi, dáng vẻ như không hề để ý đến mà cứ tiếp tục làm tiếp việc trong tay.

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay thời tiết thật sự quá tốt, đến mức một kẻ ngày thường luôn làm cho người ta thấy ghét như Triệu Thiên Thụ hôm nay xem cũng thấy thuận mắt.

Sách xem được một nửa, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.

Có một cô gái trẻ bước vào trong, sau khi nhìn thấy Triệu Thiên Thụ, mặt cô ấy lộ ra vẻ ngại ngùng.

Triệu Thiên Thụ nhìn cô ấy hạ giọng nói: “Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi nghỉ.”

Cô gái đó bị bất ngờ, liếc nhìn tấm bảng “nghỉ bán” ở cửa, nói xin lỗi rồi định rời khỏi, nhưng lại thấy tôi ngồi một góc trong phòng, liền dừng lại nhìn Triệu Thiên Thụ sau đó chỉ vào tôi, hỏi: “Cô ấy sao có thể vào trong xem sách vậy?”

Triệu Thiên Thụ không nghĩ đến cô gái đó sẽ hỏi như vậy, trên mặt phảng phất chút biểu cảm khó xử, gần như không biết giải thích thế nào cho đúng.

Cô gái đó có đôi chút khó nhằn, không hề chịu lùi bước chút nào, nhìn chằm chằm vào cậu ta cứ như nhất định yêu cầu cậu ta phải có một câu trả lời thỏa đáng. Hai người trước mặt cứ như vậy đối mắt nhìn nhau trong bế tắc, tôi cảm thấy bọn họ khá là phiền phức, nên lớn tiếng nói: “Tôi và cậu ấy là bạn bè.”

Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, chân mày nhướng lên, như thể không nghĩ đến tôi sẽ nói như vậy.

Tôi còn định nói những câu vớ vẩn như là “Tiệm sách này tôi có đầu tư vào” hoặc là “Triệu Thiên Thụ là em trai của tôi”, ai ngờ bị một câu của cô gái đó làm cho cứng họng.

Cô ấy hỏi tôi: “Hai người đang hẹn hò à?”

Tôi giật mình đến mức cằm rớt cả xuống, Triệu Thiên Thụ thì càng hoảng hốt hơn. Tôi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc đó của cậu ta, trong lòng chợt nảy ra một cách có thể khiến cậu ta vạn kiếp bất phục.

Tôi từ từ ngồi dậy, mặt không đỏ, tim không rung gật đầu: “Đúng vậy.”

Bây giờ đến lượt cô gái kia cảm thấy váng vất, mặt cô ấy đỏ lên, chỉ nói được vài câu xin lỗi xong rồi đi mất. Nhìn cô ấy cứ như vậy mà đi, tôi xoay đầu nhìn lại Triệu Thiên Thụ.

Cậu ta đang cau mày, ánh mắt dán chặt vào người tôi hình như đang nghĩ xem tôi rốt cuộc là muốn làm cái gì. Biểu cảm của cậu ta rất nghiêm túc, đôi vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ lên đến mức như bị chảy má.u. Nhìn thấy dáng vẻ đó, tôi mới cảm thấy câu nói đùa vừa rồi hình như có chút quá đáng, khi ấy tôi hầu như không hề nghĩ đến việc làm sao để xử lí hậu quả sau khi chọc tức cậu ta.

May mắn là hậu quả không hề nghiêm trọng, cậu ta chỉ liếc tôi một cái rồi không nói thêm gì nữa. Ngược lại tôi cảm thấy không thể ở đây tiếp được, liền lấy quyển sách đặt lại vị trí ban đầu sau đó giống như con chuột nhắt nhanh chóng chạy về tiệm của mình.

Bà nội còn hỏi tôi sao về sớm vậy, có phải đi gây rối thất bại rồi không?

Tôi chẳng thể trả lời câu nào.

Lâm Sâm đang đánh vảy làm cá cũng đột nhiên quay đầu hỏi tôi: “Em với bên đó thân nhau lắm sao?”

Thân sao?

Tôi vội vã lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy hơi chột dạ.

Kỳ thực tôi cảm thấy mối quan hệ của mình và Triệu Thiên Thụ có chút kỳ lạ, mỗi lần gặp nhau đều rất bực bội, chỗ nào nơi nào cũng đều rất căng thẳng, nhưng cậu ta hình như rất thích đến tìm tôi để cãi nhau, còn chủ động mời tôi đến tiệm sách của họ, còn tôi cũng rất vui vẻ, thậm chí còn hưởng thụ cái dáng vẻ cậu ta bị tôi chọc đến vành tai đỏ ửng.

Vậy kết cục đó là loại tâm lý gì vậy?

Nếu nói cậu ta có bệnh, vậy tôi có lẽ cũng có một chút… nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play