Về đến nhà, Lục Liễu nói cho ta biết Cố Hằng Viễn biết được Quân Như Lan quỳ ở bên ngoài, vẫn đợi ở trong sân rách nát của hắn không có đi ra ngoài.

Ta suy nghĩ một chút, không đi vào sân mình ở, thẳng đến nơi đó mà đi.

Lúc sắp đến ta điều chỉnh thần sắc trên mặt, làm bộ nổi giận đùng đùng đẩy cửa viện ra: "Cố Hằng Viễn!"

Cố Hằng Viễn hoảng sợ, thấy là ta vội giải thích: "Nguyệt Ly, ta không biết nàng ấy sẽ tự mình trở về, ta vẫn luôn không có đi ra ngoài gặp nàng ấy!"

Ta cười lạnh lùng nói: "Ngươi biết nàng ta ở bên ngoài nói ta cái gì, nàng ta nói ta không thể sinh!"

Ta nói xong câu này, rõ ràng thấy Cố Hằng Viễn đang vui vẻ liền lập tức chuyển thành ngạc nhiên.

"Sao nàng ấy lại dám nói vậy? Đúng, đúng vậy Nguyệt Ly, ta thực sự không biết nàng ấy sẽ như vậy… Ta sẽ đi tìm nàng ấy nói chuyện cho ra lẽ!"

Cố Hằng Viễn đi rồi, Hạ Trúc khó hiểu hỏi ta: "Tiểu thư, họ làm ầm ĩ chuyện gì vậy?"

Ta mỉm cười nói với Hạ Trúc.

Hạ Trúc sau khi nghe được đầu tiên là sợ hãi, sau đó giận dữ, phi một tiếng: "Thật sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, họ đang nằm mơ!"

Cố Hằng Viễn sau khi trở về mệt mỏi nói: "Lần này uất ức cho nàng rồi, Nguyệt Ly. Ta đã nói rõ ràng với nàng ấy, bảo nàng ấy đừng tới nữa."

Ta nằm ở trên giường, chậm rãi nói: "Vậy nàng ta ở bên ngoài chửi bới thanh danh của ta, cái này dù nhiều miệng làm sao ngăn chặn?"

Cố Hằng Viễn chần chờ một chút, nói: "Ta có một ý tưởng nhưng không biết Nguyệt Ly nàng còn giận ta hay không."

"Ngươi nói đi."

"Nguyệt Ly, sinh con cho ta đi!"

Quả nhiên, họ tới như vậy vừa ra chính là muốn nhanh chóng trói buộc ta, cho nên Cố Hằng Viễn rốt cuộc có ý thức được giá trị của hắn đối với Tam hoàng tử đều là tiền của ta hay không?

Đám người Hạ Trúc vừa rồi nghe ta phân tích đều vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Cố Hằng Viễn.

Mà Cố Hằng Viễn mờ mịt không biết, còn ở nơi đó giả bộ thâm tình: "Nàng có thể nhất thời còn không thể tiếp nhận ta nhưng chúng ta chung quy là muốn cùng nhau qua cả đời. Nàng có hài tử sau, bên ngoài lời đồn đãi tự nhiên biến mất."

Ánh mắt ta dời về phía hắn, nắm chặt chén trà trong tay, làm đủ dáng vẻ mềm lòng.

"Ngươi đi ra ngoài."

Ta nhẹ giọng nói.

Cố Hằng Viễn hiển nhiên là cảm thấy ta dao động, hắn bình tĩnh nhìn ta trong chốc lát, kiên định nói: "Nguyệt Ly, ta lấy tiền đồ của mình thề, sau này ta sẽ không phụ nàng nữa. Nếu vi phạm lời thề này, bảo ta kiếp này con đường làm quan vô vọng, không thể trở mình."

Này, thế thì hắn và Quân Như Lan quả là một cặp trời sinh, chỉ thích thề non hẹn biển những điều mình không thể làm được.

"Ta nói bảo ngươi đi ra ngoài trước." Ta có vẻ càng hoảng loạn, ánh mắt thoáng nhìn Cố Hằng Viễn lộ ra thần sắc hài lòng.

"Vậy ta đi ra ngoài trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt."

Sau khi Cố Hằng Viễn đi rồi, ta thả lỏng xuống.

A, diễn kịch thật mệt mỏi.

Ba ngày sau, Trấn Quốc Hầu phu nhân tổ chức tiệc ngắm hoa, bình thường loại yến hội này mời đều là kinh thành quý nữ.Nhưng lần này có chút đặc biệc, bởi vì ta một giới thương hộ chi nữ lại cũng nhận được thiệp mời.

Tuy rằng không biết vì sao Trấn Quốc Hầu phu nhân lại phát thiếp mời cho ta nhưng lần này tham dự yến hội đều là khách nhân hoặc là khách nhân tiềm tàng của Tống gia, ta tự nhiên sẽ không từ chối.

"Ta đến đúng giờ hẹn, phủ đệ Quốc Công uy nghi tráng lệ, có chín khúc mười tám ngõ rẽ, bên trong phủ cũng khá rộng rãi. Hầu hết các quý nữ đến dự tiệc đều biết ta, những người không quen cũng đã nghe qua danh tiếng Tống gia, sau khi được người khác giới thiệu cũng đối xử với ta rất khách khí. Tuy nhiên, cũng có một vài người tự cao tự đại, không muốn kết giao bàn hữu với ta, sau khi nghe tôi trò chuyện với người khác, cũng bắt đầu quan tâm đến những thứ son phấn, trang sức và tơ lụa là mà ta nói đến."

Đi được một nửa, hạ nhân phủ Quốc Công tới tìm ta, nói Quốc Công phu nhân mời ta đến nội đường một chút. Trong lòng ta nghi ngờ, ta và Quốc công phu nhân vốn không quen biết, sao bà ta lại đột nhiên gọi ta vào nội đường. Nhưng lại không thể không đi, ta liền kéo mấy vị quý nữ quen biết, biểu thị quốc công phu nhân gọi, ta đi liền trở về. Hy vọng như vậy có thể phòng ngừa vạn nhất, nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện, các nàng có thể nhớ rõ ta nói rất nhanh trở về, phái người tới tìm ta."

Ta đi theo hạ nhân bảy rẽ tám khúc, lại đi tới một chỗ hoa viên.

... Cái này có chỗ nào giống nội đường?

Trong lòng ta có chút hối hận, sớm biết vậy đã mang hai ám vệ cùng đi dự tiệc.

"Bà chủ Tống đừng quá căng thẳng."

Ở chỗ rẽ đi ra một người, Long Chương Phượng từ khí độ phi phàm, chính là thiếu niên nam tử mấy tháng trước cùng Lại bộ thượng thư Tề Trọng ở cùng một chỗ.

Ta vừa nhìn thấy hắn, trong lòng nhất định, quỳ xuống hành lễ: "Dân nữ Tống Nguyệt Ly, tham kiến Thái tử điện hạ."

Thái tử mỉm cười nói: "Bà chủ Tống mời đứng lên, ngươi là như thế nào nhìn ra thân phận của cô?"

Ta đem chuyện lúc trước theo dõi Cố Hằng Viễn, dùng kế nhìn thấy Tam hoàng tử nói ra, lại nói: "Hơn nữa ngày đó ta thấy trong lời nói và việc làm của Tề thượng thư cũng có chút cung kính với điện hạ, mà những nam tử hoàng thất cùng tuổi với điện hạ khác trong triều hẳn là đều không ở kinh thành, cho nên dân nữ mới suy đoán điện hạ chính là thái tử."

Dù sao đương kim Hoàng Thượng phong Vương hai huynh đệ đều ở đất phong, không có tình huống đặc biệt, hai vị Vương gia này cùng với nhi tử của họ đều không thể tùy tiện vào kinh.

"Ngươi nhờ Tề thượng thư chuyển giao đồ vật cho cô, cô xem qua, có điều cô cũng không nghĩ tới ngươi sẽ bắt đầu từ chỗ phu nhân của hắn."

"Dù sao dân nữ cũng không có cách nào trực tiếp gặp mặt điện hạ."

Hơn nữa quan dân hai đường nam nữ khác nhau, ta vừa không thể trực tiếp tìm Tề Thượng Thư, cũng không thể nói với Tề phu nhân nơi này có thứ giao cho trượng phu của người nhưng người không thể xem, chỉ có thể đánh liều một phen.

Đương nhiên trước đó ta cũng từng nghe qua Tề phu nhân xuất thân võ tướng thế gia, tính tình ngay thẳng, cùng Tề Thượng Thư cũng là phu phụ thiếu niên, tình thâm nghĩa trọng. 

Ta còn sợ nghe đồn có sai, Tề phu nhân không phải đoan chính chính trực như ta nghĩ, phái mật thám đi hỏi thăm nhiều mặt, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới quyết định tới cửa để tỏ lòng thành kính cũng mang chứng cớ nhờ Tề phu nhân chuyển giao.

Ngày đó ta đến Tề phủ ngoại trừ mang theo son phấn, đồng thời còn mang theo chứng cứ Tam hoàng tử định mưu phản.

"Vậy bà chủ Tống muốn ban thưởng gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play