Máy bay quay về gần một giờ, trở lại thành phố N thì trời đã gần sáng. Lái xe đến cửa Vườn Software, đã nhìn thấy tốp năm, tốp ba tay cầm đồ ăn sáng và máy tính, vội vội vàng vàng đi vào bên trong ký túc xá.
Lý Huyền trước sau như một cảm thấy khá tốt, nhưng liên tiếp hai ngày không ngủ, trên đường trở về, đứa bé ở vị trí sát vách không ngừng khóc rống, sau đó mới dần yên tĩnh được một chút, nên chỉ có thể ngủ mơ màng trên máy bay gần nửa giờ. Sức lực tràn đầy, chỉ còn hơi buồn ngủ.
Chỉ là gần đây anh có rất nhiều chuyện, trò chơi tuần này còn phải update, buổi sáng còn phải gặp mặt người đầu tư… Tư bản lúc nào cũng trục lợi, tình hình của “One corner” ngày càng mãnh liệt, những ngày này có khá nhiều người liên hệ anh để đầu tư.
Vì chuyện này, nội bộ công ty cũng thảo luận qua vài lần, Tề Bạc Nguyên và Sở Thiên Hằng đối với việc bỏ vốn đầu tư thật sự không có kháng cự tới vậy, chỉ là thái độ của Lý Huyền khá kiên quyết, không nghĩ nhận, càng không nguyện ý tiếp nhận bất kỳ tư bản nào chỉ đạo, tạm thời còn chưa có dự định tiếp nhận đầu tư.
Trước đó, những nhà tư bản tìm được gần như đều từ chối, trong đó không thiếu mấy công ty có danh tiếng cao. Hôm nay việc này không phải tổ chức nội bộ gì, ông chủ tư nhân, tự bản thân cũng tự mình ra trận, mấy năm trước lúc đụng tới thời điểm tốt, kiếm lời được kha khá, ngo ngoe rục rịch, đầu tư không ít công ty game cỡ nhỏ trong và ngoài nước.
Vốn Lý Huyền hoàn toàn không có hứng thú như trước, nhìn qua tên những hạng mục mà anh ghi, cũng có vài trò chơi anh đều đã từng chơi thử. Thị trường khách quan sao có thể không nói, cảm nhận thấy độ phổ biến khá ổn, với kiểu ánh mắt bắt bẻ như Lý Huyền mà nói, ít nhiều cũng còn có chỗ để lấy. Thêm nữa thái độ của đối phương vô cùng thành khẩn, liên tục hẹn gặp nhiều lần, thậm chí còn tìm chủ thuê nhà đến dựng lên quan hệ, nói thẳng là bàn bạc không thành cũng không sao, quen biết chút cũng được rồi. Tề Bạc Nguyên lại liên tục giải thích, cuối cùng lại không kiên trì nữa, nhưng bên kia nói cũng cực kỳ rõ ràng, chỉ coi như là gặp mặt tâm sự mà thôi.
Thời gian hẹn là mười một giờ, còn khoảng hai tiếng nữa. Lý Huyền suy nghĩ một chút là nên đi ngủ một lát hay là đi làm việc luôn, nghĩ đến việc đến sân khấu quảng bá phim hôm qua làm trễ nãi thời gian, tiến độ có hơi chậm hơn anh dự đoán một chút, hơi suy tư một chút, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ phải nghỉ ngơi.
Thật ra cũng không coi là quá chậm trễ. Anh dừng xe, dự định đi xuống lầu mua một tách cà phê ở máy bán hàng tự động, trên đường đi lại nghĩ, có thể nhìn thấy Thịnh Mẫn một ngày cũng rất đáng. Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nửa tiếng trước Thịnh Mẫn đã gửi tin nhắn tới, đã tới studio.
Bên môi Lý Huyền không tự giác hiện lên ý cười nhè nhẹ, ngón tay giật giật, muốn hỏi cậu hôm nay quay mấy lần rồi. Tin tức vừa gửi ra ngoài, chỉ nghe thấy có người gọi anh: “Anh Huyền, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Lý Huyền thu hồi điện thoại, quay lại, trông thấy người bên bộ phận hành chính cầm theo vài xấp văn kiện, bên cạnh còn đi theo vài người: “Đây là đang làm gì vậy?”
“Đêu là phỏng vấn hôm nay đấy, không có thẻ vào cửa thì không vào được, tôi phải xuống lầu đón tiếp một chút.” Người hành chính đi lên trước giải thích với anh: “Anh Huyền à, cuối tuần làm xong rồi, thứ sáu tôi xin từ chức về quê, trước khi đi, cũng sẽ định ra người tiếp nhận tiếp theo.”
“Tôi nghe Tề Bạc Nguyên nói rồi.” Lý Huyền bấm chọn nút công tắc: “Cuối tuần đặt trước phòng ăn, trước khi đi mọi người vẫn nên tụ họp một chút, cũng coi như đưa tiễn cô.”
“Không phải trò chơi sẽ cập nhật vào cuối tuần sao, chắc là rất bận.” Cô nàng hàn chính còn hơi do dự.
“Vậy cũng phải ăn cơm. Buổi tối thứ năm đi.”
“Cảm ơn anh Huyền.”
“Không có gì.” Lý Huyền sờ lên màn hình chọn cà phê, xoay qua chỗ khác nhìn mấy người đang chờ phỏng vấn, thuận miệng hỏi: “Tất cả đến đông đủ chưa?”
“Còn thiếu hai người, tôi giục họ một chút. Anh Huyền, anh lên lầu trước đi, còn cà phê chờ chút nữa tôi bưng tới văn phòng cho anh.”
“Không cần, tôi tự mình lấy… Người phỏng vấn là ai?”
“Vốn là anh Tề Bạc Nguyên, nhưng tối nay anh ấy mới đến, nên để tôi xem trước một vòng.”
“Ừm. Người cuối cùng định, nhớ gửi sơ yếu lý lịch tới hòm thư của tôi.”
“Đã biết, đều sẽ bàn giao lại.”
Tiếng động làm cà phê phát ra cực nhỏ, hương vị đắng chát như ẩn như hiện bên trong không khí. Sau lưng nhân viên hành chính vẫn còn liên lạc với người chưa đến phỏng vấn, trong có có một cuộc điện thoại còn chưa gọi được, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lý Huyền xoay người một chút, lấy cà phê đã làm xong khỏi máy bán hàng, quay đầu đi, muốn nói với cô ấy rằng gọi không được thì đừng gọi nữa, quan niệm thời gian cũng không có thì khỏi gặp đi. Bên tai lại vang lên tiếng chuông điện thoại rồi bị người vội vàng cắt đứt. Anh vốn cũng không định để ý, vừa lúc nghe thấy nhân viên hành chính kia lẩm bẩm một câu là rõ ràng gọi được sao không nghe, trong lòng vừa nghĩ lập tức nhíu mày nhìn theo tiếng chuông, một người chói mắt đang bối rối đi ra ngoài.
“Muốn chết.” Lý Huyền thấy rõ bóng người kia, sắc mặt gần như lập tức chìm xuống, không nhịn được mà chửi tục, khiến nhân viên hành chính giật nảy mình. Ngay sau đó, đã nhìn thấy Lý Huyền bước vội qua, từ trong đám người tóm lấy một người đàn ông trẻ tuổi. Thái độ của anh hoàn toàn không hề nhã nhặn, người kia muốn chạy lại nhận phải một cước của Lý Huyền đá vào trên lưng, rồi nắm bả vai người kia nhấc lên.
Người xung quanh không biết xảy ra chuyện gì, dựa theo quy tắc không nên chọc phiền phức vào người nên vội vàng tránh ra một bên, nhân viên hành chính không hiểu lắm nên vội vàng chạy tới muốn khuyên ngăn, lại bị Lý Huyền đoạt lấy điện thoại, ấn xuống dãy số mà cô ấy nhiều lần gọi đều bị cúp máy. Tiếng chuông từ trong túi áo của thanh niên này vang lên.
Lý Huyền không khỏi cười lạnh một tiếng. Người kia nhỏ giọng nói một câu: “Thập Cửu.”
Nhân viên hành chính vô thức nhìn qua người này, thời tiết giữa hè còn mặc áo dài tay, cô ấy không hiểu sao cảm thấy hơi quen thuộc. Hơi suy nghĩ một chút, không khỏi “a” nhẹ một tiếng, mới nhớ tới thì ra cô ấy đã từng gặp qua. Có hôm trời tối, anh ta từng đi theo Lý Huyền tới công ty.
Cà phê vẩy lên tay vậy mà lại có loại cảm giác dinh dính buồn nôn, Lý Huyền vọt vào trong toilet gần năm phút, nhưng cũng không thể tận diệt toàn bộ giận dữ trong lòng.
Anh đi tới phòng nước lấy một ly nước đá rồi mới về lại văn phòng, Triệu Tích Triết ngồi ở trên sô pha, vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở, lập tức thấp thỏm lo âu đứng lên: “… Thập Cửu.”
“Con mẹ nó, anh đừng gọi tôi.” Lý Huyền đưa tay cầm lấy tờ sơ yếu lý lịch mỏng manh trên mặt bàn, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái: “Chu Chu Bang, anh làm à? Tên cũng đủ nổi đấy, tôi thực sự là tìm không thấy được tên thứ hai.”
“… Không phải, tôi tìm người làm giúp.”
“Cũng thế thôi, tên đó ở đâu sao lại to gan như vậy.” Lý Huyền kéo ghế làm việc ra ngồi xuống, chân ghế dựa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai: “Anh cũng thật to gan. Tìm người làm? Bỏ ra bao nhiêu tiền? Tiêu tiền của tôi còn đến dỗ tôi đúng không?”
“… Thập Cửu.”
“Anh có thể nói điều khác không?”
Triệu Tích Triết bất an gảy gảy ngón tay, bờ môi mím thật chặt.
“Tôi nói anh nói chuyện, đừng giả bộ câm điếc.” Lý Huyền dựa vào thành ghế: “Yên phận một tháng xong, lý do thoái thác hẳn không ít nhỉ? Đừng ngồi không, có thể nói… Anh sẽ không chờ tôi tự phát hiện sao?”
Vẫn là im lặng, ngón tay Lý Huyền không ngừng gõ lên bàn: “Không mở miệng đúng không? Muốn tôi nói thay anh ha? Tôi thực sự phải cẩn thận nghĩ lại cái này phải làm sao đây… Anh không biết công ty này là của tôi? Anh bị mù nên cứ như vậy trùng hợp gặp phải chuột chết? Đến cũng đã đến rồi, nói không rõ à?”
“Tôi biết phòng làm việc này của cậu đang nhận người.” Triệu Tích Triết ngập ngừng nói: “Tôi xem yêu cầu thông báo tuyển dụng, những chuyện kia tôi cũng có thể làm, thật đó. Trong khoảng thời gian này tôi học thật nhiều thứ cùng Chu Châu. Tôi chỉ là muốn giúp cậu, Thập Cửu à. Tôi, tôi có thể không cần tiền lương.”
“Tôi thiếu chút tiền ấy à?” Lý Huyền cười nhạo: “Anh giúp tôi? Đã như vậy, sao sơ yếu lý lịch buổi sáng đã nộp lại chạy cái gì? Rốt cuộc là anh muốn tới đi làm, hay là chờ lấy chuyện này để đưa sơ yếu lý lịch tới trong tay của tôi, để tôi hỏi lại cho anh? Hôm nay tôi mới nhận ra, trong khoảng thời gian này chắc là chờ đợi rất thất vọng đúng không?”
Dưới thái độ hùng hổ dọa người của anh, một lúc sau Triệu Tích Triết mới nói: “Tôi thật sự nghĩ đến… Buổi sáng, tôi nhìn thấy cậu, tôi sợ cậu nổi giận nên tạm thời muốn đi.”
“Sợ tôi giận, chuyện mà anh làm cũng không thiếu một chút đó. Hôm nay tôi không có bắt được anh, thật sự để anh trà trộn vào rồi, cơn giận này tôi thật sự phải nuốt xuống rồi đúng không? Trong miệng anh có thể nói một câu thật lòng không, mở đầu xong thì sau đó đừng có khơi thêm một câu khác nữa được không?”
Triệu Tích Triết không còn dám mở miệng, Lý Huyền nhìn anh ta cả buổi, khóe miệng giật nhẹ: “Tôi thật sự không rõ đầu óc anh đều sắp xếp thứ bột nhão gì, anh không muốn tiền lương, được, vậy anh nói cho tôi biết. Anh muốn cái gì?” Anh cầm lấy sơ yếu lý lịch đi đến trước mặt Triệu Tích Triết, đập mạnh lên mặt bàn, gắt giọng: “Anh nói cho tôi biết, anh phải dùng tờ giấy này để lừa gạt cái gì? Nói chuyện đi!”
“Tôi chỉ nghĩ muốn gần cậu một chút!” Triệu Tích Triết bị ép tới mức không thể làm gì, rống lên, anh ta nhìn Lý Huyền, giọng nói hạ thấp xuống, hô hấp dồn dập: “Tôi không muốn làm gì cả, Thập Cửu, tôi chỉ muốn gần cậu thêm một chút mà thôi.”
“Mà thôi?” Lý Huyền cảm thấy cảm xúc kéo căng dần bộc phát tới đỉnh điểm, hung hăng chỉ lên mặt đất hai lần: “Tháng trước, cũng ở chỗ này, cùng vị trí này. Anh đã nói cái gì, anh nói biết cuộc sống bây giờ của tôi là đủ? Sau đó thì sao? Bây giờ anh lại muốn gần tôi một chút, sau nữa anh còn muốn làm gì? Giết tôi làm tiêu bản mới đủ đúng không?”
Triệu Tích Triết nghe vậy thì kích động lên, dùng sức lắc đầu: “Sao tôi có thể hại cậu hả? Thập Cửu. Tôi coi cậu như em trai, cậu là người thân cận nhất trên thế giới này của tôi…”
“Đừng có để tôi lại nghe thấy câu nói này.”
“Thập Cửu…”
“Im miệng!” Lý Huyền không thể nhịn được nữa, một luồng lửa giận ở trong lòng không thể phát tiết, bỗng nhiên dùng sức nắm ly cà phê trên bàn ném xuống đất, một tiếng “tách” thật lớn vang lên, bọt nước và mảnh vỡ tản mát ra bốn phía.
Anh thực sự quá giận, trước khi ném cái chén, hơn phân nửa cũng đã bị bóp nát trong tay anh, mảnh vỡ và thủy tinh văng ra đều để lại từng vết thương sâu cạn trên mu bàn tay của anh, máu tươi lập tức chảy xuống.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh đấy, nương theo mảnh vỡ đầy đất thì tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên dồn dập.
“Thập Cửu, cậu…” Triệu Tích Triết luống cuống, muốn xem tình trạng vết thương của anh. Bị Lý Huyền hung dữ chỉ một cái: “Đứng yên đó, đừng khiến tôi buồn nôn.”
Anh ta không dám tiếp tục động bậy. Ngay sau đó, cửa cũng bị đẩy ra, phía sau lưng của Tề Bạc Nguyên còn đi theo một người đàn ông xa lạ.
Trong phòng cảnh tượng bừa bộn thế kia khiến hai người vội vã đi vào đều ngây dại, vết máu trên sàn nhà bằng gỗ cực kỳ chói mắt, Tề Bạc Nguyên xông lên giật lung tung mấy tờ giấy bao lại cho anh, hạ thấp giọng: “Tình huống thế nào, người này là ai vậy… Sao trở thành thế này.”
“Không có gì.” Lý trí của Lý Huyền dần trở về, nhẹ giọng nói: “Người ở cửa là ai?”
“Nhà đầu tư đó, không phải hẹn sáng hôm nay sao? Đang đi tới đây đã nghe thấy tiếng động lớn đến thế.” Tề Bạc Nguyên bất đắc dĩ, quay đầu nói với người tới: “Tổng giám đốc Tống, thật sự ngại quá, hôm nay có chút việc, có lẽ không tiện lắm.”
“Không sao.” Nhà đầu tư hiển nhiên cũng không ngờ tới cảnh tượng này, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, vòng qua những mảnh thủy tinh dưới đất đi tới nhìn vết thương của Lý Huyền: “Đây đều là việc nhỏ, vẫn nên đi nhanh tới bệnh viện đi. Xe tôi ở chỗ này, tôi đưa các người đi.”
“Không cần, tổng giám đốc Tống.” Lý Huyền cứng ngắc từ chối: “Hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp.”
“Trò chuyện cái gì. Đi thôi. Trước hết tôi sẽ lái xe tới dưới lầu, các người nhanh chóng xuống nhé.” Anh ta nói xong đã quay người đi ra ngoài, vẫn không quên dặn dò Tề Bạc Nguyên: “Anh để ý tay anh ấy chút nha.”
Tề Bạc Nguyên nhìn chủ đầu tư tự chủ trương, lại nhìn bàn tay đổ máu của Lý Huyền, máu đã thấm ướt khăn giấy, thật sự nhức đầu: “Được rồi, được rồi. Anh ta đưa thì đưa đi, đi tới bệnh viện trước đã.”
Sau đó kéo Lý Huyền đi ra bên ngoài, Triệu Tích Triết vẫn luôn đứng ngốc một chỗ rốt cuộc không nhịn được lại đuổi theo bọn họ: “Thập Cửu.”
Tề Bạc Nguyên buồn bực quay đầu lại nhìn người đi theo sau, nhận ra Triệu Tích Triết cũng đang đánh giá mình, vẻ mặt có chút âm trầm nói không rõ được.
Lý Huyền hít sâu một hơi, dừng bước, nói với Tề Bạc Nguyên: “Chờ tôi một phút.” Sau đó người lộ ra ánh mắt kỳ quái còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị anh đẩy ra ngoài cửa.
“Tay của cậu.” Triệu Tích Triết lúng túng mở miệng.
“Không chết được, còn muốn nói gì nữa sao?” Giọng của Lý Huyền trầm xuống: “Lời nói nhảm thì không cần, anh cứ nơi vài câu như vậy, trí nhớ của tôi rất tốt, trái lại vẫn có thể cõng cho anh một lần.”
Triệu Tích Triết hơi khó xử, tôi nửa ngày, cuối cùng lại hỏi ra: “Vừa rồi là bạn của cậu sao? Các người trông rất thân thiết, quen biết từ lúc nào…”
Lý Huyền lạnh lùng nhìn anh ta, cái ánh mắt này khiến Triệu Tích Triết cảm thấy mình không có chỗ dung thân, giọng điệu càng thêm yếu ớt.
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ quan tâm cậu, thật đó…”
“Thật à? Cái này dĩ nhiên không phải.” Lý Huyền cười mỉa mai, buông thõng mắt, ngón tay nhẹ nhàng chỉ trên ngực của anh ta, vết máu uống lượn trên quần áo của anh ta vẽ ra những vết tích loang lổ: “Tôi sẽ nói cho anh biết cái gì là thật, nơi này của anh có bệnh, phải đi trị, đây mới là thật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT